Dẫn Đường Của Vua

Chương 47

Mia đứng ở cửa có chút căng thẳng, cô đã nghe tin Thanh Điểu hôn mê bất tỉnh, không phải cô cố ý kéo dài, mà là học viện dẫn đường năm nay chợt có ý nghĩ muốn nhờ viện bồi dưỡng giúp đỡ tiến hành buổi lễ tốt nghiệp, mấy ngày nay cô liên tục phải mở mấy cuộc hội nghị huy động trong nhóm hành tinh, căn bản không có thời gian gặp Herbert.

Mãi đến hôm nay đã là ngày thứ sáu rồi.

Đứng trước cửa văn phòng của Herbert, Mia thấp thỏm xoa đôi bàn tay, cô lặng lẽ tìm lý do để giải thích mãi đến khi sĩ quan phụ tá gọi tên mình.

"Phu nhân Mia, tướng quân chờ cô đã lâu."

Mia điều chỉnh hô hấp, đi vào văn phòng, Herbert trầm mặt đi lại bên trong, hắn liếc nhìn Mia, khi ánh mắt u ám quét đến chỗ Mia, cô không tự chủ rùng mình một cái, Mia cố gắng trưng khuôn mặt tươi cười ra, thấp người hành lễ nói: "Thật hân hạnh được gặp ngài, tướng quân, không biết ngài có gì phân phó."

Herbert mở miệng, không gắt gỏng trách cứ Mia, so với vợ và con trai con dâu vô dụng như cái bình hoa của mình thì cô gái trẻ tuổi trước mặt này hữu dụng hơn nhiều, vẫn là nên động viên tốt thì hơn.

Đè nén bất mãn của mình, Herbert thả chậm cước bộ, trầm ngâm nói: "Mia, ta vẫn rất yên tâm khi cô làm việc, chuyện trước đó khi cô lên mạng tung tin đồn về Hackl đã tốt lắm rồi, hiện tại thì giáo hội đã giới hạn lại tự do của Hackl, chẳng bao lâu thì đợi đến khi Hackl nhận hết mọi trừng phạt, chúng ta chỉ việc nâng đỡ giáo chủ bù nhìn lên đài là được rồi."

Mia được sủng mà kinh, việc này cô đã làm vài tuần trước rồi, mãi đến gần đây mới thực sự có kết quả, tin tức Hackl bị giam lỏng chỉ vừa mới được tung ra thôi, cô không biết làm sao đành cúi thấp đầu, khiêm tốn nói: "Đây là chuyện tôi phải làm, thưa tướng quân."

"Nhưng mà tại sao chuyện quan trọng nhất tại sao cô lại làm không xong?" Herbert chuyển đề tài, nghiêm khắc nhìn cô ta, "Ngài Noah vì sao lại vô cớ hôn mê?!"

Cuối cùng cũng hỏi chuyện này, tay Mia vỗ ngực bình tĩnh lại tâm trạng, trấn tĩnh nói: "Tướng quân, thời gian ngài Noah ở trong viện bồi dưỡng tôi không có làm bất cứ chuyện gì với ngài ấy, nếu không tin ngài có thể tìm máy giám thị của viện bồi dưỡng xem thử, ngoài ra, lúc ngài gặp ngài Noah thì ngài ấy không có dấu hiệu nào cho thấy là có bị thương, tôi bị người khác đánh bất tỉnh trong viện bồi dưỡng, xin ngài xác minh."

Herbert nhíu mày, nhất thời không tìm được bất kỳ khuyết điểm nào, hắn tiếp tục trầm mặc đi qua đi lại, âm thanh của mỗi bước đi chạm xuống nền đất đều khiến Mia lo sợ, chợt hành động giày vò này ngừng lại, Herbert quay đầu lại nói: "Cô nói không sai, chuyện ngài Noah hôn mê có thể không liên quan đến cô."

Mia vội nói: "Cảm tạ tướng quân đã hiểu cho."

Chân mày Herbert vẫn nhíu chặt như cũ, tuy hắn không truy cứu trách nhiệm của Mia, nhưng Thanh Điểu vẫn còn đang hôn mê, đây cũng phải là chuyện tốt. Hắn phất tay nói: "Ta sẽ tìm bác sĩ cao cấp chuẩn bệnh cho ngài Noah, hôm nay ta sẽ đưa ngài ấy rời khỏi Rosma."

"Tướng quân, đám người đi cùng ngài Noah đều để lại ở dưới lòng đất ạ?" Mia góp lời, "Lỡ như bọn chúng trốn ra thì sao?"

Herbert cười nhạo, căn bản không để bọn họ vào mắt, hắn lạnh lùng nói: "Cái này chẳng phải rất đơn giản sao, trong đám người đó có một phụ nữ là lính đánh thuê, cô cứ liên lạc thẳng với Hiệp hội lính đánh thuê của Garimyl khiếu nại, nói là có một đoàn lính đánh thuê bắt cóc dẫn đường tiềm ẩn, chẳng qua mấy giờ bọn chúng sẽ treo bảng truy nã thôi, đến khi đó còn sợ không tìm được hành tung của bọn chúng sao?"

Mia kinh ngạc, lúng túng nói: "Tướng quân anh minh."

"Cô mau phát thông báo đi, nói không chừng cô có thể phát hiện hành tung của bọn chúng ở Rosma đó."

"Sau khi phát hiện thì làm sao ạ, bắt lại giao cho Liên bang tự do Garimyl sao?"

Herbert ném cho cô một ánh mắt "đừng có ngu", lạnh lẽo nói: "Lũ vô dụng rơi vào tay thì cứ xử lý là được."

Đương lúc Herbert còn đang lạnh lùng giải quyết đoàn lính đánh thuê Manh Trảo đoàn, mỗi một câu nói của hắn đều được truyền nguyên xi đến chỗ mấy người Airy Gailey, mọi người còn chưa thoát hẳn ra khỏi đường cống ngầm, đột nhiên nghe thấy tin tức này, tập thể đều bị bùng nổ.

"Cái lão sói già Herbert này quả thực là quá đáng mà!" Nicole Shanna tức tối mắng, "Làm sao đây, Airy, chuyện chúng ta bị treo lên bảng truy nã xem ra không thay đổi được rồi, anh chắc chắn sẽ không giao Lanto trở về đấy chứ?"

"Dĩ nhiên rồi, chiêu này Herbert thật ra cũng lợi hại đấy, lợi dụng Điều lệ bảo vệ dẫn đường đối phó chúng ta," Airy Gailey mở màn hình liếc nhìn bản đồ một chút, giọng nói trở nên có hơi gấp gáp, "Xem ra chúng ta phải tăng tốc độ thôi."

Ebony vừa mới gia nhập vào đoàn có hơi nhút nhát, anh chàng cao to này vẫn đi theo phía sau, anh lưỡng lự liếc sang phía Nicole Shanna, Nina lập tức để ý tới suy nghĩ của anh, hất mặt về phía Airy Gailey chép miệng ra chiều cổ vũ. Ebony lấy dũng khí đi về phía Airy Gailey, dè dặt lên tiếng: "Đoàn trưởng, chào anh, tôi có chuyện muốn nói với anh."

Airy Gailey quay đầu lại nhã nhặn cười, "Có chuyện gì vậy?"

Ebony lại nhìn Nicole Shanna, thấy ánh mắt khích lệ của cô, bèn nói ra: "À thì, lúc tôi chuẩn bị làm thủ tục rời khỏi Tháp Trắng, chồng của phu nhân Lianna, trung tá Alanca của hải quân Liên bang Gassard có đến tìm tôi, anh ta ra lệnh cho tôi, muốn tôi giám thị mọi người."

"Alanca?" Airy Gailey sửng sốt một chút, cân nhắc nói, "Tính toán của tên đó xem ra rất hay đó, lợi dụng thôi miên tinh thần quả thật có thể mê hoặc Nina..."

"Tôi sẽ không làm vậy đâu!" Ebony vội biện gải, "Tôi sẽ không làm hại lính gác của mình, huống chi anh còn là lính gác của Lanto." Dù thế nào thì mình cũng không muốn hại bạn mình.

Lanto nghe vậy cũng kéo cánh tay Airy Gailey, nói giúp: "Ebony rất đáng tin, nếu không thì cậu ấy cũng sẽ không quan tâm Nina đến vậy."

"Em không cần lo, anh tin Ebony, anh chỉ đang suy đoán ý nghĩ của Alanca, cảm thán tên đó ngây thơ quá rồi, nếu như là kế của tên đó thì chỉ cần có Herbert đã hơn phân nửa là thành công rồi, khi đó e là chúng ta cũng thực sự bị làm khó."

Đoàn người bèn tăng tốc, không lâu sau, mọi người thấy bên tường có thang leo, vốn chất liệu thang leo đã bị ăn mòn đến mức mỏng manh dễ vỡ, nhưng sau khi được Airy Gailey trùng tu, hoàn toàn có thể gánh chịu được sức nặng. Airy Gailey để Lanto đi trước, còn mình thì theo sau, Lanto nhanh nhẹn bò lên, lúc sắp lên tới đỉnh, một tia sáng chiếu thẳng xuống dưới, Lanto nhịn không được híp mắt lại, ngạc nhiên khi thấy đó là một người máy bảo vệ môi trường của Rosma.

"Cảm ơn trời phật, cuối cùng mọi người cũng xuất hiện rồi." Mặt Saint Carlos nhảy ra từ màn hình hiển thị trên ngực người máy bảo vệ môi trường, rõ ràng là cậu đã khống chế người máy thay bọn họ canh chừng. Lanto thở phào nhẹ nhõm, "Thì ra là cậu, làm tôi giật cả mình."

"Mau mau một chút, nắm chắc thời gian, phi thuyền của Herbert sắp rời khỏi lãnh sự quán rồi đó!"

Lời nhắc của Saint Carlos lập tức khiến Lanto trở nên vội vã, cậu đè nén sốt ruột, hỏi: "Lãnh sự quán ở đâu, bây giờ chạy qua đó còn kịp không?"

"Chúng ta không cần qua lãnh sự quán," Airy Gailey bò ra khỏi đường cống ngầm, đè vai Lanto trấn an, "Chúng ta đi thẳng đến cửa cảng."

Đương lúc bọn họ đang nói chuyện, một phi thuyền cỡ nhỏ cất cánh bay ra khỏi nóc nhà vuông góc của lãnh sự quán, điểm đến của hướng bay xem ra chính là cửa cảng.

"Airy, có phi thuyền bay ra khỏi lãnh sự quán rồi."

"Được, chúng ta cũng đi."

Tập thể leo lên còn đem theo luôn cả mùi cống thoát nước kỳ diệu bay khắp phố phường, mấy dân chúng gần đấy không khỏi nhíu mày, khó mà chấp nhận được bèn mở màn hình ra gửi dữ liệu khiếu nại đến Bộ bảo vệ môi trường, có điều tất cả mọi tin tức đều bị Saint Carlos chặn hết thảy, cậu còn tiện thể hack luôn xe công vụ của Bộ bảo vệ môi trường, đưa bọn họ thẳng đến cửa cảng.

Airy Gailey mở màn hình tìm kiếm bản đồ phẳng của cửa cảng, Saint Carlos ló đầu ra thông báo: "Airy, kỳ lạ lắm, tôi dò thông tin trong cửa cảng không thấy phi thuyền của Liên bang Gassard, cho dù có vào trong thông tin mật cũng không thấy."

Airy Gailey trầm ngâm, phân phó: "Còn một khả năng, bọn họ không dùng thuyền công vụ của Gassard rời cảng mà dùng thuyền riêng, Tiểu Lạc, tra lại một lần nữa đi, nếu như vẫn không có..."

"Có khi nào bọn họ vốn không có vào cảng?" Lanto suy đoán.

"Có thể lắm, Tiểu Lạc, lọc xem bên ngoài hành tinh có phi thuyền nào nằm đợi bên ngoài tuyến đường bay công khai không, mở rộng phạm vi thích hợp."

"Đã rõ." Saint Carlos không từ chối, vừa cẩn thận dò tìm, Lanto trầm mặc một chốc, Airy Gailey kéo tay cậu nói: "Đừng lo, chúng ta sẽ tìm được cậu ấy mà."

Lanto ngẩng đầu cảm kích nhìn anh, suy tư nói: "Em không lo cho an toàn tinh mạng của Thanh Điểu, xem ra là ông ta nhìn nhầm cậu ấy thành tiền giáo chủ được sùng bái hết mực, có lẽ hẳn tạm thời sẽ không khiến cậu ấy tổn thương đâu. Nhưng điều em không hiểu là tại sao ông ta lại muốn bắt cậu ấy?"

"Em đã nói ông ta nhìn nhầm Thanh Điểu thành tiền giáo chủ, mà tiền giáo chủ lại là dẫn đường mạnh nhất trong danh sách đăng ký của toàn vũ trụ đó, thân là một lính gác, có ai lại không nghĩ đến ngài ấy chứ?"

"Nhưng ông ấy là giáo chủ giáo sĩ cao cấp, không thể kết hôn..." Lanto ngừng nói, nhịn không được cúi người xuống ôm đầu rêи ɾỉ, dường như có một tảng đá nặng trịch vô hình nào đó đè lên người cậu. Airy Gailey cảm giác được tinh thần bên trong cậu trở nên hỗn loạn và nôn nóng, anh vội kéo Lanto hôn thật sâu. Từng mảnh ký ức vỡ vụn trong đầu Lanto tràn vào biển ý thức của anh. Hình ảnh vỡ nát không liền mạch liên tục bị vặn vẹo, chỉ thấp thoáng hiện ra một bóng người mơ hồ, âm thanh liền mạch cũng bị đứt quãng.

"Ta cần...mau...dù thế nào...nắm lấy!" Hình ảnh ngừng hẳn, biển ý thức Lanto lại yên tĩnh, ngay cả một vết gợn song cũng không có, Airy Gailey buông Lanto ra, lo lắng hỏi: "Đó là gì vậy?"

"Em không biết, em cũng mới thấy lần đầu." Đầu Lanto đau như muốn nứt ra giờ đã giảm bớt một chút, cậu thở phào, nói, "Anh có nhớ lúc em ở Tháp Đen cố gắng dùng tinh thần lực chữa trị cho Noah không?" Airy Gailey gật đầu, Lanto nói tiếp, "Khi đó em và ông ấy đều chịu công kích, em có cảm giác biển ý thức của cả hai đã dung hợp rồi, hình ảnh mới rồi hình như là từ ký ức của Noah."

Airy Gailey phân tích: "Noah là một dẫn đường cực mạnh, vào lúc nguy cấp việc phản ứng lại tạo ra chuyện dung hợp tinh thần không phải là không thể, nếu quả thật là như vậy, cái này cũng có thể giải thích tại sao Noah lại đưa đến Tháp Đen, mà lúc ở Tháp Đen anh cũng thấy vị khách bí ẩn đó."

"Thanh Điểu có lẽ biết nguyên nhân, nhưng mà cậu ấy không có nói rõ cho em biết." Lanto chán nản lắc đầu, vấn đề lại xoay về điểm khởi đầu tại chỗ của Thanh Điểu.

Hai người cùng rơi vào trầm tư, Saint Carlos đột ngột nhảy ra, báo cáo: "Airy, đã tìm được tung tích chiếc thuyền kia, nó nằm lơ lửng bên ngoài cách hành tinh Rosma 35km, trên thân thuyền không có ký hiệu của Gassard, tàu hộ tống tư nhân cỡ nhỏ, ID đăng kí là vợ của tướng quân Herbert."

"Vợ tướng quân ngay cả việc lái phi thuyền nho nhỏ còn không có, xem ra là bị tướng quân trưng dụng rồi. Vào thẳng cửa cảng, chúng ta lái thuyền đuổi theo."

Thuyền công vụ bảo vệ môi trường đi thẳng một đường vào cảng, gặp phải hệ thống giám thị đều bị Saint Carlos giải quyết hết, tập thể thuận lợi leo lên thuyền. Thấy thể tích chiếc tuần dương hạm lớn gấp mấy lần tàu Tiểu Ưng, vẻ mặt Lanto chấn động, thứ này tựa như một con thú cực lớn đen như mực đang nằm ngủ say, khiến cậu sợ hãi, cảm giác đáng sợ làm cho toàn thân nổi da gà này thật sự quá quen thuộc mà.

"Lanto, em sao vậy?"

"Airy, đây là thuyền anh mới mua?"

Airy Gailey giải thích: "Không phải, chỉ có một phần thôi, phần khác là thuyền của Hegel, vì khoang của hai chiếc thuyền này đều có thể tổ hợp tự do, nên mới sáp nhập lại thành một chiếc."

"Hegel?" Lanto suy nghĩ một chút, "Là AI đó?"

"Không sai, anh ta là AI điều khiển trung tâm Tháp Đen, đồng thời còn sở hữu một tuần dương hạm, giống với Saint Carlos."

"Nhưng chiếc thuyền này lại khiến em cảm thấy không giống với Saint Carlos lắm."

"Đừng lo, anh đã bảo Hegel chuyển giao quyền quản lý, hiện tại là Saint Carlos đang quản lý."

Airy Gailey giải thích rõ, đưa Lanto lên hạm, vừa mới bước một bước vào khoang thuyền, một cảm giác tựa như bị điện giật từ lòng bàn chân vọt thẳng lên đỉnh đầu, Lanto đột nhiên nhận ra, chiếc thuyền này chính là tàu vận chuyển năm đó đưa cậu đến Tháp Đen.

Bình Luận (0)
Comment