Moore thay trang phục đi làm do Lục Thành An đưa cho, trước ngực áo blouse trắng có logo của Đội đặc chiến Liệp Ưng, chất vải rất đẹp, thẳng thớm đứng form, mặc lên cũng rất vừa người. Ngay khi vừa đẩy cửa bước ra, không ngờ anh lại bắt gặp một đôi mắt quen thuộc.
Đôi mắt ấy vừa sâu vừa hiền hòa, còn mang theo ý cười. Moore bỗng giật thót, vội vàng dời đường nhìn.
Lục Thành An mặc bộ đồ ngụy trang khỏe khoắn, trông rất cao to đẹp trai. Hắn đang đưa tay ra định gõ cửa thì Moore vừa khéo bước ra. Sự trùng hợp ấy khiến Lục Thành An nhoẻn miệng cười: “Chào buổi sáng, tôi đang định tới gọi cậu.”
Moore cúi đầu, khẽ hỏi: “Đội trưởng Lục tìm tôi có việc gì sao?”
Lục Thành An nói: “Cậu mới tới Tháp Trắng, chưa quen đường đi lối lại trong này. Tôi đến dẫn cậu lên phi thuyền tập hợp, tiện thể đi ăn sáng luôn.”
Moore thấy rất ấm áp trong lòng: “Cảm ơn Đội trưởng Lục.”
Anh đi theo sau Lục Thành An, lần đầu tiên trông thấy thực thể tinh thần của hắn. Là một con đại bàng vàng uy phong, khí thế, vua của các loài chim dữ. Nó có bộ lông vũ rất dày, đậu trên vai chủ nhân, đôi mắt màu vàng kim đang hiếu kỳ quan sát hươu nhỏ.
Hươu nhỏ bị nó nhìn thì hơi căng thẳng, trốn ra sau chủ nhân. Đại bàng vàng cũng bay thẳng tới chẳng hề khách khí, lượn vòng vòng trên đầu hươu.
Trông thấy thế, Lục Thành An bật cười: “Về đây, đừng có dọa bé hươu.”
Đại bàng vàng bay về trên vai chủ nhân dù không vui lắm.
Lục Thành An giải thích: “Hôm nay tập hợp cả đội cũng không có nhiệm vụ đặc biệt gì, chỉ giới thiệu cậu làm quen với mọi người, để cậu nhanh chóng bắt nhịp với tình hình của các chiến hữu. Cuối tuần chúng ta sẽ phải đi điều tra khu ô nhiễm ở hành tinh S-97 thuộc chòm sao Xà Phu, đến lúc đó cậu cũng phải xuất chinh cùng.”
Moore gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Hai người một trước một sau bước vào phi thuyền Liệp Ưng, những Lính gác khác đã tập trung đông đủ.
Vừa trông thấy Lục Thành An, mọi người lập tức xếp thành hàng, đồng thanh chào: “Đội trưởng Lục!”
Dù mồm thì chào đội trưởng nhưng mắt ai cũng dáo dác ngó trộm thanh niên trẻ bên cạnh Lục Thành An. Trông anh chỉ chừng 20 tuổi, ngũ quan thanh tú, đeo kính cận, trên người có cảm giác tri thức của sinh viên mới tốt nghiệp, khoác chiếc áo blouse trắng tinh, phong thái hòa nhã, trông không có tính công kích gì, thực thể tinh thần hươu nhỏ cũng vô cùng đáng yêu.
Moore hơi ngượng khi bị mọi người nhìn, bèn đưa tay chỉnh gọng kính, đứng yên lặng bên cạnh Lục Thành An.
Lục Thành An liếc nhìn anh, cất cao giọng: “Giới thiệu một chút, đứng cạnh tôi là Moore, Dẫn đường mới của Đội đặc chiến Liệp Ưng chúng ta, vừa tốt nghiệp khoa Y hệ Dẫn đường năm nay, mọi người cùng chào mừng cậu ấy nào.”
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
Moore lên tiếng chào: “Chào mọi người/”
Lục Thành An nhìn về phía một cô gái có mái tóc xoăn đứng trong đám người: “Chị Lâm, chị hướng dẫn Moore để cậu ấy làm quen tình hình nhé.”
Dẫn đường được gọi là “chị Lâm” khoảng 30 tuổi, để tóc xoăn buộc đuôi ngựa, nghe đến đó, cô lập tức đáp sang sảng: “Đã rõ, Đội trưởng Lục!”
Lục Thành An phất phất tay: “Đi ăn sáng trước đã, mọi người tự chủ động.”
Cả đội nhanh chóng đến phòng ăn trên phi thuyền ăn sáng.
Lục Thành An dẫn Moore tới phòng ăn, vừa ăn sáng vừa giới thiệu kết cấu trên phi thuyền. Moore mới tới, lạ lẫm với mọi thứ, ban đầu khó tránh khỏi hơi căng thẳng. Nhưng có Lục Thành An đích thân giới thiệu, anh dần bình tĩnh lại, cũng bắt đầu chủ động hỏi vài vấn đề.
“Nhiệm vụ của tôi là trực trong phòng y tế, tiến hành chải vuốt tinh thần cho các Lính gác à?”
“Chị Lâm sẽ dạy cậu. Thế này đi, ăn sáng xong, cậu lần lượt làm quen với thế giới tinh thần của các thành viên trong đội trước. Chỉ khi bác sĩ hiểu rõ người bệnh thì khi chữa trị mới có kể bốc thuốc đúng bệnh, nâng cao hiệu suất đúng không?”
“Vâng, tôi sẽ cố gắng nắm bắt tình hình của mọi người thật nhanh.” Moore nghiêm túc nói.
Lục Thành An phát hiện sau khi quen hơn rồi, Moore không còn căng thẳng như hôm qua nữa. Hắn chủ động đẩy một hộp đồ ăn đến trước mặt Moore: “Trong quá trình chấp hành nhiệm vụ, chúng ta đều ăn mấy thứ này. Hôm nay cho cậu làm quen trước, thấy có ăn được không?”
“Khá ổn.” Lúc Moore cúi đầu ăn, động tác của anh rất lịch sự, trông cũng thấy thích mắt.
Lục Thành An mỉm cười, không khỏi ăn chậm lại, chờ Moore ăn xong rồi lại dẫn anh đi quanh phi thuyền, bố trí phòng nghỉ rồi mới đưa Moore tới phòng y tế nằm ở phía đuôi phi thuyền.
Lục Thành An nói: “Đây là chỗ làm việc sau này của cậu.”
Dẫn đường đồng hành Trâu Lâm vẫy tay gọi: “Moore, qua đây ngồi đi.”
Moore đi tới ngồi, lịch sự chào: “Chào chị Lâm.”
Trâu Lâm cười, nói: “Chị nghe kể về cậu rồi, là học trò của Trưởng khoa Tiêu, còn top 3 sinh viên ưu tú nhất của đợt tốt nghiệp này, giỏi quá chừng.”
Moore khiêm tốn đáp: “Em còn thiếu kinh nghiệm thực tế lắm, về sau vẫn phải học hỏi chị nhiều.”
Trâu Lâm cẩn thận quan sát anh, Moore vừa tốt nghiệp đại học, trên người vẫn còn nét ngây ngô của sinh viên nhưng thái độ khi nói chuyện lại rất nghiêm túc, chân thành. Sự hiền hòa, hiểu chuyện đó để lại cho người khác ấn tượng khá tốt.
Trâu Lâm bắt đầu giới thiệu các loại máy móc thiết bị thường dùng trong phòng y tế: “Đây là thiết bị đo thông minh, chắc cậu đã được học cách sử dụng ở trường rồi, phi thuyền chúng ta được trang bị loại tiên tiến nhất, để chị hướng dẫn cậu…”
Moore nghiêm túc nghe cô hướng dẫn, nhanh chóng quen với cách sử dụng các loại máy móc thiết bị y tế trên phi thuyền.
Anh không phải con mọt sách chỉ biết rao giảng lý thuyết, Moore rất thông minh, tốc độ học tập cực kỳ nhanh. Trâu Lâm vô cùng thích cậu Dẫn đường mới tới này, sau khi hướng dẫn về các loại máy móc thiết bị xong xuôi lại chuyển sang hướng dẫn phân biệt các loại thuốc thường dùng…
Đến tận 10 giờ sáng, cô mới triệu tập các Lính gác xếp hàng để vào kiểm tra.
“Chải vuốt tinh thần cho các Lính gác trước khi xuất phát là công việc chính của Dẫn đường đồng hành chúng ta. Cậu phải nắm bắt được đặc điểm thế giới tinh thần của từng Lính gác thì sau này, khi họ bị thương hoặc sụp đổ tinh thần, cuồng bạo mới có thể ổn định thế giới tinh thần họ bằng tốc độ nhanh nhất.”
“Vâng, em hiểu rồi.”
“Cậu cứ kiểm tra thế giới tinh thần lần lượt từng người, có vấn đề gì thì gọi tôi.”
“Vâng.”
Moore bắt đầu kiểm tra thế giới tinh thần của các Lính gác.
Lần đầu tiên tiếp xúc với Dẫn đường mới này, các Lính gác thuộc Đội đặc chiến Liệp Ưng đều không kìm được mà quan sát Moore nhiều hơn.
Thanh niên đối diện khoác áo blouse trắng, nét mặt nghiêm túc, ngữ khí khi nói chuyện vô cùng hòa nhã.
“Thế giới tinh thần của anh đã được chải vuốt xong.”
“Thật ngại quá, hình như lúc dọn dẹp cảm xúc tiêu cực ban nãy đã khiến anh bị đau rồi phải không?”
“Đừng căng thẳng, tôi sẽ cố gắng làm chậm lại.”
Các Lính gác được đối xử dịu dàng: “…”
Đây chính xác là thiên thần do Thượng Đế phái xuống cứu vớt mọi người rồi!
Các Lính gác đã được chữa trị xong nhanh chóng tụ lại với nhau, lén lút bàn tán.
“Trời má ơi, cậu Moore đó tốt tính quá chừng luôn.”
“Cậu ấy lịch sự cực kỳ! Lúc vào sâu trong thế giới tinh thần tôi còn xin phép tôi nữa!”
“Lúc nãy chữa cho tôi, cậu ấy còn nhắc tôi nếu có bí mật gì không muốn bị lộ thì cứ cất đi.”
“Cậu ấy còn hỏi tôi có đau không, dịu dàng quá đi mất.”
“Còn nữa còn nữa, hươu nhỏ của cậu ấy siêu đáng yêu, muốn xoa đầu nó ghê…”
Dẫn đường đương nhiệm của Đội đặc chiến Liệp Ưng, Trâu Lâm, có tính cách phóng khoáng, thường dọn dẹp cảm xúc tiêu cực trong thế giới tinh thần của mọi người bằng cách làm nhanh gọn, xông xáo, chắc chắn không bao giờ hỏi thăm, động viên các Lính gác trong quá trình làm việc. Mọi người cũng đã quen với phương thức chữa trị đơn giản, mạnh bạo này lâu rồi.
Dù gì hầu hết thành viên Đội đặc chiến Liệp Ưng đều suồng sã, thoải mái, không bận tâm quá nhiều về quá trình chữa trị.
Giờ Moore tiếp nhận công việc chữa trị, không ngờ anh còn quan tâm hỏi thăm cảm nhận của mọi người bằng thái độ cực kỳ dịu dàng. Đầu cả đám Lính gác đều ngất ngư sung sướng như một bầy thú dữ được vuốt lông nhẹ nhàng.
Nghe tiếng bàn tán của họ, Lục Thành An không khỏi tò mò đi về phía phòng y tế.
Cả đám Lính gác với sức chiến đấu đáng gờm của Đội đặc chiến lại ngoan như đàn cháu nhỏ trước mặt Moore. Những người ngày thường thích quậy phá cãi cọ cũng yên lặng khác thường. Lính gác đã được chữa trị bước ra ngoài với khuôn mặt hạnh phúc, Lính gác chưa đến lượt thì mong ngóng chờ đợi.
Dường như ai cũng lo sẽ khiến bác sĩ mới tới bị hoảng nên rất ăn ý cùng nhau duy trì kỷ luật.
Lục Thành An dựa lưng vào tường như đang ngẫm nghĩ. Chờ đến khi tất cả các Lính gác đều được kiểm tra xong xuôi, hắn bỗng tiến tới, chủ động ngồi xuống trước mặt Moore.
Moore khá bất ngờ, nhìn Lục Thành An: “Đội trưởng Lục cũng muốn kiểm tra sao?”
Lục Thành An mỉm cười: “Ừ, xem thử giúp tôi.”
Moore hơi xấu hổ, khẽ nói: “Sức mạnh tinh thần của tôi chỉ đạt cấp A thôi, anh là Lính gác cấp S, cần anh phối hợp thả lỏng phòng ngự một chút thì tôi mới vượt qua lá chắn tinh thần được. Yên tâm, tôi sẽ không dòm ngó bí mật của anh đâu, nếu anh thấy không thoải mái thì cứ chủ động cắt đứt liên kết bất cứ lúc nào.”
Lục Thành An: “…”
Bọn họ nói không sai, Dẫn đường này đúng là dịu dàng vô cùng.
Lục Thành An cười cười, chủ động dỡ lá chắn trong thế giới tinh thần xuống, nói: “Được, cậu vào đi.”
Moore vươn tua ý thức ra, nhẹ nhàng áp lên trán Lục Thành An. Một luồng sức mạnh tinh thần nhu hòa tràn vào đầu Lục Thành An, tua ý thức màu trắng chầm chậm vươn dài trong thế giới tinh thần như một dòng nước chảy êm đềm.
Thoải mái quá, cảm giác như có dòng nước ấm đang gột rửa từ trong đầu vậy…
Lục Thành An khoan khoái nhắm mắt lại.
Moore kiểm tra trong thế giới tinh thần của đối phương. Thế giới tinh thần của Lục Thành An là thảo nguyên bát ngát mênh mông, trên mặt cỏ xanh biếc là đủ loại hoa tươi nở rộ, bầu trời trên đầu có màu xanh ngắt với rất nhiều đám mây trắng bồng bềnh như bông.
Một con đại bàng vàng đang chao liệng trên không trung. Kích thước thực sự của đại bàng vàng khi ở trong thế giới tinh thần vô cùng to lớn, đôi cánh dang rộng gần như che lấp cả bầu trời. Thế giới tinh thần của Lính gác cấp S rộng lớn và đồ sộ hơn hẳn những gì Moore tưởng tượng.
Moore tập trung tinh thần, kiểm tra thế giới tinh thần của Lục Thành An.
Không hề thấy bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào xuất hiện thế giới tinh thần của Lục Thành An. Rất nhiều ký ức không vui cũng được hắn tự dọn dẹp sạch.
Khi thực tập tại bệnh viện, Moore đã gặp khá nhiều Lính gác, lại thêm 105 Lính gác của Đội đặc chiến Liệp Ưng mới kiểm tra hôm nay, không thể không nói, thế giới tinh thần của Lục Thành An là thế giới sáng sủa, sạch sẽ nhất trong số những Lính gác anh từng tiếp xúc.
Moore rút tua ý thức về, khẽ nói: “Đội trưởng Lục, thế giới tinh thần của anh rất sạch sẽ, tôi không phát hiện có chỗ nào cần chữa trị.”
Lục Thành An cười nói: “Ừ, làm phiền cậu rồi.”
Hắn đứng dậy, rời khỏi phòng y tế. Moore ngoảnh sang nhìn Trâu Lâm, băn khoăn hỏi: “Chị Lâm, sao không thấy cảm xúc tiêu cực nào trong thế giới tinh thần của Đội trưởng Lục vậy?”
Trâu Lâm cười nói: “Vì anh ấy là người rất lạc quan, tâm tính cũng rất cởi mở. Anh ấy nói con người không thể sống mãi trong quá khứ, ký ức nào không vui thì cứ buông bỏ hết đi. Chẳng có cuộc sống của ai là hoàn hảo cả, cứ sống tốt từng ngày, làm chuyện không thẹn với lương tâm là đủ rồi.”
Moore thực sự bất ngờ. Lục Thành An hệt như một luồng sáng chói mắt có thể xua tan mọi tối tăm, tù mù. Vậy nên thế giới tinh thần của hắn mới sạch sẽ đến vậy? Lính gác tắm mình trong khói lửa nơi tiền tuyến mà vẫn giữ được tâm thế như vậy thật sự rất hiếm hoi.
Moore ngẩng đầu, nhìn theo bóng Lục Thành An.
Hắn đang khoác vai hai Lính gác, lôi kéo họ cùng tới phòng huấn luyện. Mấy người xắn tay áo lên, bắt đầu luyện tập đấu đối kháng, anh qua tôi lại, nói nói cười cười, bầu không khí vô cùng thoải mái. Lục Thành An trong giờ khắc này dường như không phải một tướng quân, cũng không phải đội trưởng mà là một người anh em tốt, một người bạn thân thiết.
Lính gác trẻ tuổi, nụ cười trên gương mặt cực kỳ xán lạn, rực rỡ.
Moore ngơ ngẩn nhìn hắn, nhất thời không dời nổi tầm mắt.
Lời tác giả:Thực ra Moore với Lục Thành An là vừa gặp đã yêu, sau lại yên lặng thầm mến và chờ đợi rất nhiều năm. Đương nhiên cuối cùng sẽ HE.