Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ

Chương 63

Khoang thoát hiểm của Tạ Nhiên bị hút vào lỗ sâu vũ trụ, cuối cùng rơi xuống hành tinh Nhện Đỏ. Cậu bước ra ngoài, nhìn thấy sương đỏ dày đặc trước mắt, chung quanh là tiếng vo ve kỳ quái và những loài cây cối, hoa cỏ chưa thấy bao giờ… Lúc này Tạ Nhiên biết chắc rằng mình đã lạc đến một hành tinh lạ.

Cha mẹ đã mất, nhận thức ấy khiến tim cậu đau thắt lại.

Nhưng nhớ đến câu nói cuối cùng của cha dặn mình phải cố gắng sống sót, Tạ Nhiên cố gắng điều chỉnh tâm trạng thật nhanh, biết đâu vẫn còn hy vọng thì sao? Ví dụ như trùng hợp có phi thuyền bay ngang qua, cứu được cha mẹ? Hoặc là hai người họ cũng vào được khoang thoát hiểm, vẫn còn sống?

Tuy hy vọng ấy rất xa vời nhưng cậu vẫn không nỡ buông bỏ.

Tạ Nhiên hít thở sâu, cẩn thận quan sát xung quanh. Trên mặt đất có những con nhện to cỡ nắm tay, chúng như bị thứ gì đó tác động nên đồng loạt kéo nhau bò vào sâu trong màn sương rất nhanh; trên đỉnh đầu còn có một vài con nhện nhỏ bay tán loạn. Tạ Nhiên hoảng sợ, từ bé cậu đã ghét nhện, thấy đám nhện di chuyển vào sâu trong vùng sương đỏ, cậu tái mặt, lùi ra sau theo bản năng.

Đó là quyết định sai lầm nhất cậu từng đưa ra trong nhiều năm qua.

Tạ Nhiên rời xa màn sương đỏ, mở la bàn trong thiết bị đeo trên cổ tay, đi tới phía Nam.

Dường như đây là một mê cung rừng rậm, khắp nơi giăng đầy những sợi tơ đỏ. Nếu xung quanh đã có nhiều nhện như thế, Tạ Nhiên đoán những sợi tơ kia khả năng cao là mạng nhện. Cậu cẩn thận tránh né những sợi tơ, liên tục di chuyển về phía Nam.

Trời chẳng mấy đã tối, dạ dày Tạ Nhiên rỗng tuếch, hôm nay cậu chưa ăn cơm trưa, tính đến lúc này là đã tám tiếng chưa ăn gì. Môi cậu khô rang, bụng réo không ngừng nhưng xung quanh đây không an toàn, cũng không biết hoa quả hoặc thực vật ở nơi này có độc hay không. Cậu không dám ăn bừa bất cứ thứ gì, chỉ cố gắng chịu đựng cảm giác đói khát, tựa vào cây nghỉ ngơi một lúc.

Chốc lát sau, một đám côn trùng bay gần giống với đom đóm bay ngang qua, rừng rậm sáng lên đôi chút. Tạ Nhiên nương vào nguồn sáng mong manh ấy, thấy được một vài sợi dây leo kỳ quái bên cạnh gốc cây.

Trên đám dây leo đó có rất nhiều gai nhọn hoắt, nhưng vì chúng có màu nâu đen nên gần như lẫn vào với nền đất.

Tạ Nhiên cảm nhận được nguy hiểm bằng bản năng. Cậu choàng đứng dậy, muốn tránh xa đám dây leo nay một chút. Nhưng ánh sáng quanh đây quá ít ỏi, cậu không tài nào nhìn rõ được dây leo vùi trong đất. Mới đi được vài bước, mắt cá chân cậu đã bị gai đâm, cảm giác đau nhói khiến Tạ Nhiên nhăn mặt. Cậu khom người định xử lý qua vết thương kia, nhưng đúng lúc ấy, đám dây leo như đột ngột “sống dậy” vì nếm được máu tươi.

Tiếng sột soạt vang lên khắp xung quanh như có cả đàn rắn đang trườn đến.

Tạ Nhiên thấy bất thường, lập tức chạy về hướng ngược lại. Càng chạy, đám côn trùng phát sáng càng đông, ánh sáng cũng rõ ràng hơn. Bấy giờ cậu mới thấy bản thân đã bất cẩn xâm nhập lãnh địa của một loài dây leo kỳ quái. Đám dây leo chằng chịt giương nanh múa vuốt trên không trung như những cái xúc tu. Chúng đan chặt vào nhau, tạo thành một tấm lưới bao vây Tạ Nhiên bên trong. Tiếp đó, chúng hung hãn tấn công về cậu.

Tạ Nhiên gắng nhịn cơn đau ở mắt cá chân để chạy trốn thật nhanh.

Kỹ xảo chiến đấu từng học ở giáo đường năm đó giờ được phát huy tác dụng. Cậu hành động cực kỳ mau lẹ, né trái tránh phải, vừa cố gắng thoát thân khỏi sự tấn công của đám dây leo, vừa gọi cáo đỏ ra. Tua ý thức lửa cháy lao thẳng về phía đám dây leo như thủy triều. Nhưng Tạ Nhiên tuyệt vọng khi phát hiện tua ý thức không cảm nhận được bất kỳ cảm xúc hay suy nghĩ nào.

Chẳng lẽ đây là một loài thực vật không có trí tuệ nhưng lại có bản năng săn mồi?

Dẫn đường sợ nhất chính là đám thực vật không não như thế này. Gặp phải động vật, Dẫn đường có thể thử trao đổi, có thể khống chế tinh thần đối phương. Nhưng gặp phải thực vật không có não biết tấn công, với sức chiến đấu của bản thân, Tạ Nhiên không tài nào đối phó nổi với chúng.

Tạ Nhiên thầm nói với chính mình: “Phải chạy, không thể để chúng bắt được.”

May mà hồi trước ông nội đã sắp xếp người dạy cho cậu một số kỹ xảo sinh tồn. Cậu nhanh nhẹn chạy trốn trong rừng theo đường cũ, đám dây leo sau lưng đang truy đuổi gắt gao. Nhưng dẫu sao thể lực cậu cũng không bền bỉ được như Lính gác. Chạy được nửa tiếng, cậu đã đuối sức.

Tạ Nhiên vẫn cắn răng chạy tiếp. Đúng lúc này, trời bỗng đổ cơn mưa.

Đó là cơn mưa khủng khiếp nhất Tạ Nhiên từng gặp từ nhỏ tới giờ. Cả người cậu bị mưa xối ướt đầm, mặt đất lầy lội khiến tốc độ chạy của cậu càng chậm lại. Trước mắt có một cái rễ cây lớn ngáng giữa đường, cậu cố gắng nhảy qua nhưng lại trượt chân, ngã sấp xuống đất.

Mà ngay đằng trước lại có một cái gai nhọn dựng ngược lên của đám dây leo đang truy đuổi cậu.

“Aaaaaaa…”

Tiếng kêu thảm thiết của Tạ Nhiên vang khắp rừng rậm.

Mắt trái cậu bị gai nhọn chọc thủng, máu tươi nhểu xuống cùng nước mưa, nhanh chóng nhuộm đỏ quần áo.

Tạ Nhiên quỳ rạp trên mặt đất, đau đến mức run lẩy bẩy. Cậu gắng gượng nhắm mắt lại.

Bên mắt trái chỉ còn một mảng màu đỏ, chắc đã mù; mắt phải nhòe đi vì nước mưa, không nhìn rõ hình ảnh phía trước; sau lưng có vô số dây leo đang điên cuồng đuổi theo. Cậu tuyệt vọng nghĩ có lẽ mình sẽ chết ở đây chăng?

Đúng lúc này, lời cha cậu đã nói lại vang lên bên tai: “Nhiên Nhiên, cố gắng sống sót.”

Cậu không thể chết được…

Bí mật về cái chết của cả trăm binh sĩ Quân đoàn Ánh Sao giờ chỉ có mình cậu biết. Nếu cậu cũng chết, mọi người sẽ không còn cơ hội đòi lại công lý nữa. Kết cấu của tổ chức hắc ám có lẽ còn khủng khiếp hơn những gì họ tưởng rất nhiều. Sao cậu có thể chết trong tay quái vật trên hành tinh xa lạ này?

Đám dây leo nhân cơ hội Tạ Nhiên vấp ngã điên cuồng bò tới, nhoáng cái đã trói chặt lấy Tạ Nhiên, nhấc bổng cậu lên cao.

Những cái gai nhọn hoắt cứa lên da thịt cậu. Đám dây leo điên cuồng giành giật như bắt được miếng mồi ngon, cánh tay trái của Tạ Nhiên bị chúng kéo đứt lìa.

“AAAAAA”

Tạ Nhiên đau muốn ngất đi.

Máu tươi không ngừng chảy ra từ chỗ tay cụt, còn đám thực vật kia đang tham lam m/út mát máu trên người cậu.

“Ngọt quá… Ngon tuyệt…”

Ngay khoảnh khắc tâm trí Tạ Nhiên sắp sụp đổ, một sợi tua ý thức của cậu bỗng cảm nhận được một cảm xúc sung sướng như đứa trẻ được ăn món sơn hào hải vị ngon lành nó hằng ao ước. Cảm xúc ấy đến từ một nơi rất xa, cực kỳ mơ hồ.

Tạ Nhiên đau đến mức run rẩy, mặt cũng tái trắng đi.

Cậu cố hết sức tạm quên cơn đau ở mắt và tay, tập trung tinh thần cảm nhận cảm xúc đó. Quả nhiên, vì được uống máu trên người cậu, cảm xúc kia ngày một rõ ràng hơn.

Thực vật không thể có cảm xúc rõ rệt như thế. Cậu hiểu ra đây không phải thực vật mà là một quái vật khổng lồ cực kỳ quái dị.

Nó có não bộ, hơn nữa còn vô cùng xảo trá. Chỉ có điều, cơ thể của nó nằm ở nơi rất xa còn những dây leo này chỉ là các chi có thể kéo dài vô hạn. Vừa rồi Tạ Nhiên không cảm nhận được dao động cảm xúc là vì phạm vi cậu đẩy được tua ý thức đi còn chưa đủ lớn, chưa tới được chỗ nó.

Phải làm sao mới tấn công được vào não nó?

Trừ khi sức mạnh tinh thần của cậu thực sự mạnh, phải mạnh hơn cả lúc này!

Tạ Nhiên gắng nén đau đớn trên người, nhắm mắt lại, để mặc bản thân bị đám dây leo siết chặt. Cổ cậu bị dây leo cuốn lấy, gần như không thở nổi, gương mặt cũng bị gai nhọn cứa lên. Nhưng trong thế giới tinh thần, cậu tập trung toàn bộ sức mạnh, bắt đầu ngưng tụ tua ý thức.

Một sợi, mười sợi, một trăm sợi, một ngàn sợi!

Số lượng tua ý thức tăng lên theo cấp số nhân, trong nháy mắt đã biến thành một bó lớn. Những sợi tua đỏ nhiều không đếm được đột ngột vươn ra từ lòng bàn tay Tạ Nhiên. Chúng đan cài vào nhau, tuân theo mệnh lệnh của Tạ Nhiên như có linh tính, nhanh chóng lao về phía cảm xúc xuất hiện.

Cùng với số lượng tua ý thức không ngừng tăng lên, đuôi của cáo đỏ bên cạnh Tạ Nhiên càng lúc càng to ra, ngọn lửa đỏ bao quanh nó cũng ngày một chói mắt hơn.

Tạ Nhiên của giờ khắc này như muốn thiêu đến tận cùng sinh mệnh bản thân.

Trong thế giới tinh thần, mặt đất nơi rừng rậm chấn động dữ dội, vô số cây cối ngã đổ, hoa có héo rũ nhanh như có gió lốc quét qua. Sức mạnh tinh thần tiêu hao với tốc độ trước nay chưa từng có, trong lòng bàn tay cậu, tua ý thức vẫn không ngừng nhiều thêm, đồng thời liên tục vươn dài ra.

Đuôi của cáo đỏ bắt đầu tách ra.

Ba đuôi, năm đuôi, bảy đuôi…

Cho đến khi chín cái đuôi đồng thời xuất hiện, chúng đồng loạt xòe ra nghe “soạt” một tiếng.

Chín cái đuôi dựng thẳng lên cao, ngọn lửa cháy hừng hực hệt như một chiếc ô khổng lồ bao phủ bên trên Tạ Nhiên.

Sức mạnh tinh thần cậu đã đột phá giới hạn.

Thiếu niên mở mắt, quát lớn: “Giết nó!”

Vô vàn tua ý thức màu đỏ tràn đi như sóng thần, hung hãn lao về phía một cái cây lớn nằm sâu trong rừng.

“Cái cây” khổng lồ kia có đường kính thân lên đến hơn mười mét, cành lá sum suê, cao vun vút đến tận trời. Vô số rễ cây trông như những cánh tay cắm xuống đất, hấp thụ máu của động vật trong rừng làm chất dinh dưỡng. Nó gần như trở thành bá chủ của khu rừng này, dây leo của nó có thể tùy ý vươn dài khắp nơi.

Nhưng giờ khắc này, “cái cây kia” đang rít lên những âm thanh đau đớn.

“Gừ gừ gràooooo…”

Tua ý thức đỏ rực nhiều không đếm được xuyên thủng lá chắn não bộ của nó, ngọn lửa bừng bừng thiêu đốt sâu trong óc nó, hỏa thiêu thế giới tinh thần của nó thành tro bụi. Chưa đầy 3 giây, nó đã hoàn toàn mất ý thức.

Toàn bộ dây leo của nó giờ cũng rũ xuống như đánh mất sinh mệnh.

Tạ Nhiên đang bị trói trên cao rơi phịch xuống đất.

Dây leo chi chít những gai nhọn, trên người cậu đâu đâu cũng là vết thương, gần như không còn mảng da thịt nào lành lặn. Cánh tay bị dây leo kéo đứt nằm chỏng chơ trong nước bùn phía xa, một mắt cậu đã mù.

Thiếu niên lê lết dưới nền đất, nhìn nửa cánh tay của mình, không chịu nổi đau đớn nữa mà bật khóc thành tiếng.

Từ nhỏ cậu sống trong sung sướng, lớn lên giữa sự bao bọc của cha mẹ, ông nội, ông ngoại và cả dì út. Đừng nói là bị thương nghiêm trọng đến thế này, bình thường có khi chỉ hơi xây xát một chút thôi, người nhà cậu đã xót lắm rồi.

Nhưng hiện tại… Cậu mình đầy thương tích, máu tươi bê bết khắp người.

Mắt cậu mù, tay thì bị kéo đứt nhưng không ai hỏi cậu một câu… Nhiên Nhiên, có đau không?

Cậu rất đau, đau đến mức sắp không chịu nổi, sức mạnh tinh thần cũng gần như cạn kiệt, rừng rậm trong đầu biến thành một vùng tan hoang. Cậu cần nghỉ ngơi, cần ngủ một giấc để khôi phục sức mạnh tinh thần, nhưng cậu không dám nghỉ.

Ở chốn xa lạ này, không biết còn có bao nhiêu động vật, thực vật nguy hiểm.

Cậu một thân một mình, không có bất kỳ đồng bọn nào có thể tin tưởng. Nếu đang ngủ, cậu bị dã thú ăn thịt thì sao?

Nỗi cô độc và hoảng loạn tràn ngập đầu óc bám theo cậu mỗi phút mỗi giây.

Tạ Nhiên hít sâu một hơi, cánh tay trái đứt lìa của cậu vẫn chưa cầm máu. Cậu giật mạnh một mảnh quần áo trên người xuống, quấn vài vòng ở chỗ tay cụt. Nhưng cậu biết làm vậy cũng chẳng có ích gì, quần áo bị máu tươi thấm ướt đẫm rất nhanh.

Tạ Nhiên nhặt một đoạn cành cây bên cạnh lên làm gậy chống, trầy trật bò dậy khỏi bùn lầy.

Cậu khập khiễng bước về phía trước nhưng không biết mình nên đi đâu.

Trước mắt lại xuất hiện màn sương đỏ kia, kỳ lạ là ở sâu trong màn sương ấy, hình như có âm thanh đang gọi cậu. Thiên phú cảm nhận cảm xúc của Dẫn đường giúp cậu thấy được hình như đối phương không hề có ác ý.

Là quái vật khác sao? Loại quái vật biết đánh lừa, nhử cậu tới để ăn thịt?

Tạ Nhiên do dự một lát, cuối cùng vẫn nén đau đớn trên người, chậm rãi đi sâu vào màn sương đỏ.

Dù gì tình hình hiện tại của cậu cũng tệ hại lắm rồi. Trên người cậu toàn vết thương, một khi nhiễm trùng hoặc mất máu quá nhiều, cậu đều không sống nổi. Sức mạnh tinh thần chỉ miễn cưỡng duy trì tỉnh táo được khoảng mười phút nữa… Chi bằng đánh cược một phen, biết đâu lại gặp được động vật không ăn thịt người?

Tạ Nhiên khập khiễng lết từng bước.

Cơn mưa lớn tạnh dần, Lục Tắc Hiên nhìn cảnh tượng trong ký ức, siết chặt nắm tay. Thương tích rõ ràng nằm trên người Tạ Nhiên nhưng Lục Tắc Hiên lại cảm thấy đám gai dây leo sắc nhọn kia đang không ngừng cứa vào tim hắn.

Nhiên Nhiên…

Hắn rất muốn tiến tới ôm lấy Tạ Nhiên lúc đó.

Nhưng ký ức không phải giấc mơ, không thể nào thay đổi. Lục Tắc Hiên chỉ có thể nhìn cậu trai trẻ kiên cường lê từng bước, chống cành cây tiến sâu vào trong sương mù.

Sâu giữa màn sương, cậu nhìn thấy một quái vật khổng lồ.

Vẻ ngoài quái vật kia vô cùng đáng sợ, lại còn mang hình dạng con nhện Tạ Nhiên ghét nhất. Tạ Nhiên cảnh giác nhìn chằm chằm nó, thử vươn tua ý thức ra: “Mi gọi ta đúng không? Muốn ăn thịt ta?”

Ngoài dự đoán của cậu, giọng nói rất dịu dàng vang lên trong đầu.

Nó giống như tiếng của người mẹ, chầm chậm nói từng chữ: “Tôi sẽ không làm hại cậu vì cậu đã cứu tôi. Mấy ngày nay tôi đang đẻ trứng, dây leo ma kia lợi dụng lúc tôi yếu nhất mà tấn công vào tổ của tôi, muốn ăn hết số trứng tôi mới đẻ.”

“Không ngờ cậu lại giải quyết được nó.”

“Cảm ơn cậu. Không biết cậu từ đâu tới? Tôi chưa từng gặp loài nào trông giống cậu trên hành tinh này.”

Tạ Nhiên ngẩn người, dùng chút sức mạnh tinh thần ít ỏi còn lại nói: “Tôi là con người, bà có thể gọi tôi là Nhiên Nhiên.”

Con nhện kia dịu dàng nói: “Nhiên Nhiên… Cách gọi kỳ quặc quá.”

Tạ Nhiên nói: “Đó là tên của con người chúng tôi.”

Có vẻ con nhện kia đã hiểu, nó gật đầu, nói: “Cậu bị thương rồi, để tôi giúp cậu. Đừng sợ, tuy bọn tôi là loài ăn thịt nhưng cậu là ân nhân của tôi, tôi sẽ bảo vệ cậu.”

Nghe thấy câu nói ấy, Tạ Nhiên bất chợt muốn bật khóc.

Vào thời điểm cậu tuyệt vọng, bất lực nhất, không ngờ cậu lại cảm nhận được thiện ý đến từ một quái vật vũ trụ.

Đó là thiện ý hiếm có biết chừng nào.

Tựa như một ngọn đuốc nho nhỏ giữa đêm đen giúp cậu lần nữa dấy lên hy vọng sinh tồn.
Bình Luận (0)
Comment