Hôm sau, lúc thức dậy, Dụ Nhiên phát hiện Lục Tắc Hiên đang xắn tay áo lúi húi nấu ăn trong bếp. Ánh nắng sớm chiếu lên mặt nghiêng điển trai của người đàn ông, tướng quân Lính gác ngày thường nghiêm túc, lạnh lùng giờ đeo tạp dề xuống bếp, trông lại có cảm giác ấm áp của người đàn ông gia đình.
Dụ Nhiên bồi hồi nhìn Lục Tắc Hiên bận rộn trong bếp. Cảnh tượng này khiến cậu bỗng quên cả nguy hiểm sắp đối mặt, cảm tưởng như hai người chỉ là một cặp đôi bình thường, sáng sớm, Lính gác xuống bếp nấu cơm cho Dẫn đường, trao nhau lời chào ngày mới.
Chờ sau khi mọi chuyện kết thúc, cậu cũng muốn sống những tháng ngày bình dị, yên ổn như thế này cùng Lục Tắc Hiên.
Nhưng giờ còn quá sớm để nói về những chuyện ấy. Kẻ địch vô cùng mạnh, họ cũng không nắm chắc phần thắng.
Dụ Nhiên dời tầm mắt, quay đi rửa mặt. Đến khi rửa mặt xong xuôi, vào phòng bếp, Lục Tắc Hiên đã chuẩn bị xong bữa sáng. Cháo cá phi lê thanh đạm, ngon miệng, còn có bánh mì tự nướng và hai đĩa rau dễ tiêu.
Lục Tắc Hiên ân cần nói: “Hôm qua em mệt quá, chưa ăn cơm tối đã ngủ rồi, chắc giờ đói lắm đúng không?”
Đúng là tối qua Dụ Nhiên chưa ăn tối, bị Lục Tắc Hiên hôn đến mơ màng rồi ngủ luôn trong lòng hắn. Cậu xoa cái bụng rỗng không, nhận lấy thìa Lục Tắc Hiên đưa cho, múc cháo ăn. Sau khi nếm một thìa, cậu khen: “Ngon quá.”
Hiển nhiên cháo đã được ninh khá lâu, gạo nở bung, đưa vào miệng là tan ngay. Xem ra Lục Tắc Hiên thức dậy từ rất sớm.
Lòng Dụ Nhiên ấm sực lên, ngồi ăn từng thìa cháo.
Lục Tắc Hiên thấp giọng nói: “Nếu em thích, sau này tôi lại nấu.”
Sau này? Liệu họ còn có “sau này” không, Dụ Nhiên không dám khẳng định. Nhưng nhìn vào mắt Lục Tắc Hiên, cậu bỗng mềm lòng, không nỡ nói những câu không vui, thế là cậu gật đầu, mỉm cười: “Được, sau này giao anh phụ trách bữa sáng nhé.”
Hai người ăn sáng trong bầu không khí ấm áp hiếm có rồi lái xe tới trụ sở Quân đoàn Liệp Ưng.
Dạo gần đây, Tướng quân Lục luôn đưa Dụ Nhiên đi làm cùng, tướng sĩ trong Quân đoàn Liệp Ưng thấy mãi đã thành quen. Trước mặt họ, Dụ Nhiên vẫn trưng ra dáng vẻ cậu Dẫn đường cấp C đơn thuần, đáng yêu, ngoan ngoãn theo bên cạnh Tướng quân Lục.
Đến khi vào văn phòng, vẻ mặt cậu mới nghiêm túc hẳn. Cậu kéo rèm che xuống, nói trong đầu: “Chúng ta đã khống chế hai Quân đoàn trưởng theo yêu cầu của tổ chức hắc ám. Mục tiêu tiếp theo của bọn họ chắc hẳn chính là Tổng thống Harrison và Trưởng phòng Chu của Phòng Điều tra.”
Lục Tắc Hiên nói: “Tất cả hộ vệ bên cạnh Tổng thống đều đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, thực lực của Chu Thiên Dịch cũng rất mạnh, muốn ra tay với họ không phải chuyện dễ. Nhưng tổ chức hắc ám còn cấu kết với cướp vũ trụ, tôi lo bọn họ sẽ lợi dụng lũ cướp ám toán trên đường Tổng thống đi diễn thuyết…”
Hai người đang đối thoại trong thế giới tinh thần, tiếng gõ cửa bỗng vang lên.
Lục Tắc Hiên nói: “Vào đi.”
Người tiến vào là một Lính gác trẻ cấp A, mặc bộ quân phục màu đen của Quân đoàn Liệp Ưng, thực thể tinh thần là hổ rất thường gặp.
Lục Tắc Hiên nói: “Có chuyện gì?”
Lính gác kia không nói gì với Lục Tắc Hiên mà lại nhét một tờ giấy vào tay Dụ Nhiên.
Dụ Nhiên mở tờ giấy ra, trên đó viết: “Nguyên soái sắp đến thanh tra, chuẩn bị đối phó, đừng để lộ.”
Dụ Nhiên gật đầu với anh ta: “Tôi biết rồi. Anh ra ngoài đi.”
Lính gác nhanh chóng lùi ra ngoài, còn chu đáo đóng cửa lại giúp hai người.
Lục Tắc Hiên nói trong đầu: “Xem ra tổ chức hắc ám lại sắp xếp một người liên lạc ở Quân đoàn Liệp Ưng, tiện cho chúng ta nắm được các thông tin quan trọng. Chắc chắn Thiếu tá Trình này đã bị bọn họ khống chế rồi.”
Dụ Nhiên nhíu mày lo lắng: “Công thức bào chế thuốc của bọn họ đã được cải tiến, ngay cả Lính gác cấp S còn dám nhăm nhe thì khống chế Lính gác cấp A chắc chỉ dễ như trở bàn tay. Tương lai, một khi có thêm nhiều Lính gác cấp A bị bọn họ khống chế, cục diện của hành tinh Thủ đô sẽ hoàn toàn mất kiểm soát.”
Càng khiến Dụ Nhiên lo lắng hơn là hôm nay Nguyên soái muốn tới Quân đoàn Liệp Ưng, cậu và Lục Tắc Hiên tuyệt nhiên chưa biết, tình báo của tổ chức hắc ám còn nhanh hơn cả thông tin chính thức từ Nguyên soái truyền xuống. Vậy nghĩa là bên cạnh Nguyên soái cũng có tai mắt của tổ chức hắc ám.
Đang nghĩ, một cuộc gọi nội bộ được nối máy tới.
Lục Tắc Hiên nhận điện thoại: “Alo, chuyện gì vậy?”
Một giọng nói lạ vang lên từ đầu dây bên kia: “Chào Tướng quân Lục, tôi là trợ lý của Nguyên soái Tần. 3 giờ chiều nay, Nguyên soái sẽ tới trụ sở Quân đoàn Liệp Ưng, mời anh chuẩn bị đón tiếp.”
Lục Tắc Hiên và Dụ Nhiên nhìn nhau: “Vâng, tôi biết rồi.”
Tuy Nguyên soái Tần Tiêu không có quyền cầm quân nhưng ông vẫn là Thống soái của Bộ Quân sự, phụ trách điều hòa mối quan hệ giữa các quân đoàn lớn và bố trí chiến lược. Vậy nên cứ cách vài tháng, ông sẽ tới các quân đoàn lớn thanh tra xem có thiếu sót gì trong công việc hay không.
Trong khoảng thời gian này, ông đã lần lượt tới trụ sở của Quân đoàn Nhật Diệu, Quân đoàn Báo Tuyết và Quân đoàn Ánh Sao, chỉ còn Quân đoàn Liệp Ưng vẫn chưa tới.
Dụ Nhiên vốn tưởng ông nội đang muốn tránh né nghi ngờ.
Nhưng giờ xem ra ông chỉ đi thanh tra như trình tự thông thường. Bình thường, thứ tự thanh tra các quân đoàn của ông cũng là Nhật Diệu, Báo Tuyết, Ánh Sao và Liệp Ưng. Giờ vẫn giữ nguyên trình tự ấy mới không khiến kẻ địch sinh nghi.
Gặp Nguyên soái thì lại phải đau đầu diễn một vở kịch rồi.
***
3 giờ chiều, Nguyên soái Tần Tiêu cùng vài thân tín đến trụ sở Quân đoàn Liệp Ưng tại hành tinh Thủ đô.
Lục Tắc Hiên đã thông báo cho các tướng sĩ ra xếp hàng đón lãnh đạo. Nguyên soái Tần Tiêu ôn tồn chào hỏi mọi người, thân thiết hỏi thăm tình hình công tác, các tướng sĩ ai cũng nghiêm túc trả lời. Xong xuôi, Nguyên soái mới dẫn người cùng tới phòng họp trên tầng cao nhất.
Ở đây tập trung khá nhiều tướng lĩnh của Quân đoàn Liệp Ưng và các cận vệ của Nguyên soái.
Tần Tiêu nhìn Lục Tắc Hiên, cười nói: “Tướng quân Lục đúng là tuổi trẻ tài cao, mới 25 tuổi đã trở thành Quân đoàn trưởng mà vẫn xử lý mọi việc đâu vào đấy. Tôi tin cha cậu trên trời có linh thiêng chắc chắn sẽ rất mừng.”
Lục Tắc Hiên nghiêm túc nói: “Cảm ơn Nguyên soái đã công nhận. Tôi quen được với công tác trong quân đoàn đều nhờ vào sự giúp đỡ và ủng hộ của các tiền bối.”
Nghe vậy, vài lão tướng trong Quân đoàn Liệp Ưng đều tươi cười, khách khí nói: “Đây là chuyện chúng tôi nên làm mà.” “Đúng thế, tướng quân đã hy sinh, đương nhiên chúng tôi phải hỗ trợ Tướng quân Lục mới lên bằng hết khả năng.”
Bầu không khí tại đây rất vui vẻ, dễ chịu.
Mọi người trò chuyện một hồi, Nguyên soái Tần Tiêu như vô tình liếc thấy Dụ Nhiên, ông hỏi: “Cậu này là Dẫn đường Dụ Nhiên đúng không?”
Dụ Nhiên bất ngờ, đỏ mặt nói: “Thưa Nguyên soái, đúng ạ.”
Tần Tiêu cười nói: “Chuyện của hai cậu đã truyền khắp Bộ Quân sự rồi. Nghe đồn ngày nào đi làm Tướng quân Lục cũng đều đưa cậu theo?”
Dụ Nhiên đáp: “Chỉ là Tướng quân không yên tâ m để cháu ở nhà một mình.”
Tần Tiêu cười nhạt: “Thế à? Bộ Quân sự chúng ta chưa từng có tiền lệ đưa người nhà đi làm cùng đâu.”
Nghe đến đó, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Thực ra chuyện Lục Tắc Hiên đưa Dụ Nhiên tới trụ sở làm việc đã từng gây ra tranh cãi không nhỏ trong Quân đoàn Liệp Ưng. Mọi người đều cảm thấy Tướng quân Lục đưa cậu Dẫn đường trẻ này đến chỗ làm rất không hợp lý. Có tiền bối nhắc nhở hắn nên để tâ m đến lời gièm pha lại bị hắn lạnh lùng gạt đi bằng lý do “Tôi tự có chừng mực”.
Dụ Nhiên rất ngoan ngoãn, nghe lời, ngày ngày bưng trà rót nước cho Lục Tắc Hiên, chăm sóc Tướng quân cực kỳ cẩn thận lại không can thiệp đến chuyện công việc của hắn… Lục Tắc Hiên mới mất cha, mẹ thì về quê với bà, quả thật cần có người ở bên bầu bạn, thế là mọi người cũng mắt nhắm mắt mở mặc kệ.
Nhưng hiện tại, Nguyên soái phát hiện vấn đề này trong lúc đi thanh tra… Đúng là “việc xấu trong nhà” bị Nguyên soái bắt ngay tại trận.
Ngoài mặt, Nguyên soái trông như đang đùa nhưng thực chất, đây không khác gì phê bình công khai.
Sắc mặt các tướng lĩnh đã làm việc lâu năm trong Quân đoàn Liệp Ưng đều khá khó coi, họ đều cảm giác như Nguyên soái đang muốn chỉ trích Lục Tắc Hiên là “hôn quân bị mỹ sắc mê hoặc”. Ấy thế mà Dụ Nhiên vẫn ngây thơ gãi đầu, nói khẽ: “Vậy mai cháu không ở trong phòng làm việc của Tướng quân gây ảnh hưởng đến anh ấy nữa. Cháu tìm căn phòng trống khác, đọc sách một mình được không ạ?”
Mọi người: “…”
Giọng nói lí nhí, ánh mắt tội nghiệp này hệt như chú cừu non bị bầy sói bắt nạt.
Cậu như sợ sệt Nguyên soái lắm, nói mà giọng cũng hơi run run.
Nguyên soái Tần Tiêu gượng gạo hắng giọng một tiếng, nói: “Tôi không có ý trách cậu.” Ông nhìn sang phía Lục Tắc Hiên: “Tôi chỉ mong Tướng quân Lục có thể chú ý một chút, dù gì hiện tại cậu cũng là Quân đoàn trưởng, nên làm gương cho cấp dưới. Nếu ai trong Quân đoàn Liệp Ưng cũng đưa người nhà đi làm cùng giống cậu thì Bộ Quân sự sẽ thành cái gì?”
Mũi giáo chỉ thẳng vào Lục Tắc Hiên, những người khác đều xấu hổ cúi đầu.
Lục Tắc Hiên cũng cúi đầu, nói: “Nguyên soái dạy rất đúng. Từ ngày mai tôi sẽ bố trí một phòng riêng cho Nhiên Nhiên ngồi đọc sách, không để em ấy tùy tiện vào phòng làm việc của tôi. Xin lỗi, tôi suy nghĩ không thấu đáo. Tôi thật sự chỉ lo lắng khi để em ấy ở nhà một mình, mong Nguyên soái hiểu cho.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Tần Tiêu im lặng im lặng, khoát tay: “Thôi, ở phòng bên cạnh cũng được. Dụ Nhiên, cậu theo tôi qua đây, tôi có vài lời muốn nói với cậu.”
Mọi người đều cho rằng Nguyên soái gọi riêng Dụ Nhiên ra là muốn giáo huấn cậu Dẫn đường trẻ tuổi thiếu chừng mực này.
Dụ Nhiên bồn chồn bước theo sau Nguyên soái, sang căn phòng bên cạnh.
Qua ô cửa kính, mọi người chỉ thấy vẻ nghiêm nghị của Nguyên soái và Dụ Nhiên đang đỏ mặt, căng thẳng cúi đầu như cậu học sinh ngoan bị giáo viên mắng.
Ở nơi không ai trông thấy, tua ý thức của Tần Tiêu nhanh chóng kết nối với Dụ Nhiên.
Sâu trong lòng biển, giọng trầm thấp, ôn hòa của ở chỗ sâu trong Tần Tiêu vang lên.
“Nhiên Nhiên, khoảng thời gian này cháu vất vả rồi. Ông vẫn luôn muốn tìm cơ hội tới gặp cháu nhưng bên cạnh lại có nội gián của tổ chức hắc ám. Ông không thể thẳng tay diệt trừ kẻ đó, chỉ đành nhân cơ hội đi thanh tra các quân đoàn để nói với cháu vài câu.”
“Chắc Tướng quân Lục chưa hy sinh thật đâu đúng không? Bên dưới lỗ sâu ông ấy rơi xuống chính là hành tinh Nhện Đỏ năm đó cháu sống sót. Ông tin đây chắc chắn là bố trí cháu dày công sắp xếp. Tiến độ điều tra của cháu đến đâu rồi?”
Dưới đại dương, bong bóng khí trong suốt, quen thuộc đưa cậu vào thế giới tinh thần của Tần Tiêu. Vô số con sứa đẹp mắt bập bềnh trôi quanh người, đàn sứa ấy thực chất là thực thể công kích mang kịch độc nhưng Dụ Nhiên lại thấy rất an toàn khi được chúng vây quanh.
Thực thể tinh thần của cả ông nội và cha cậu đều là sứa, từ nhỏ cậu đã quen chơi đùa cùng đàn sứa. Nhìn chúng, cậu cảm thấy cực kỳ thân thiết, gần gũi.
Bạch tuộc biến hình có thể bắt chước ngoại hình của người khác nhưng không thể bắt chước thế giới tinh thần.
Ban đầu, khi thấy Tần Tiêu, Dụ Nhiên vẫn đề phòng, sợ lại là con bạch tuộc kia giả trang tới thử cậu. Nhưng hiện tại, được sức mạnh tinh thần quen thuộc của ông nội kéo xuống biển, trông thấy thế giới tinh thần và đàn sứa hệt như trong trí nhớ, Dụ Nhiên mới thôi nghi ngờ.
Huống hồ, cho đến lúc này, ngoại trừ Lục Tắc Hiên và dì út, chỉ có Nguyên soái biết cậu là gián điệp.
Có thể nói chính xác về bí mật của hành tinh Nhện Đỏ, người trước mặt chắc chắn là Nguyên soái không thể sai được.
Dụ Nhiên hỏi: “Ông, ông còn nhớ bạch tuộc biến hình không?”
“Nhớ, loại thực thể tinh thần này đã tuyệt chủng từ 200 năm trước.” Tần Tiêu ngừng một lát, lại hỏi: “Sao bỗng nhiên lại nhắc tới nó?”
“Cháu đã tiếp xúc được với đầu não của tổ chức hắc ám. Một trong số những kẻ cầm đầu là nhà khoa học Mạc Duy, người thầy cha từng tôn kính nhất; Một kẻ còn lại là bạch tuộc biến hình, kẻ đó có thể thay đổi ngoại hình tùy ý, ngụy trang thành bất kỳ người nào từng trông thấy.”
“… Thảo nào!” Tần Tiêu hiểu ra ngay, “Quan chức chính phủ và các ông chủ lớn đâu chịu nghe lời một nhà khoa học như Mạc Duy. Vậy xem ra bạch tuộc biến hình đã ngụy trang thành một người có quyền có thế, lừa gạt không ít người gia nhập?”
“Đúng vậy. Kẻ đó có thể ngụy trang thành Tổng thống.”