Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ

Chương 94

Sáng sớm hôm sau, Dụ Nhiên lái xe tới Sở Nghiên cứu thuộc Viện Khoa học Liên bang. Đường Sách đổi màu, hợp thể với ghế phó lái. Từ bên ngoài nhìn vào, trong xe chỉ có một mình Dụ Nhiên, thế nên xe của cậu thuận lợi qua cửa kiểm tra an ninh rất nhanh rồi đỗ lại ở bãi xe riêng của Sở Nghiên cứu.

Gần đây, cuối tuần nào Dụ Nhiên cũng tới theo Giáo sư Mạc Duy học tập. Người trong Sở Nghiên cứu đều biết cậu là học trò Giáo sư Mạc Duy mới nhận.

Sau khi vào đại sảnh ở tầng 1, Dụ Nhiên thấy trong phòng trực ban có bốn nhân viên công tác mặc áo blouse. Cậu đưa giỏ trái cây ra, nhiệt tình bắt chuyện: “Các anh chị cuối tuần vẫn trực ban ạ, vất vả rồi. Em có ít trái cây hái từ nhà, mời các anh chị nếm thử.”

Nghe đồn Tướng quân Lục cha rất đam mê trồng trọt, trong vườn nhà có rất nhiều loại rau dưa, trái cây. Mọi người đều biết Dụ Nhiên sống chung với Lục Tắc Hiên, lần nào đến Sở Nghiên cứu cậu cũng hái một ít trái cây tươi từ vườn nhà họ Lục tới mời mọi người.

Nghe tiếng Dụ Nhiên, mấy nhân viên trực ban lập tức chạy qua, nhận trái cây Dụ Nhiên mang đến, vui vẻ ăn thử.

Những nhân viên trực ban này không phải thành viên nhóm thí nghiệm bí mật của Mạc Duy mà là những nhà khoa học phụ trách các đề tài nghiên cứu khác. Trong số những người này có cả nữ Dẫn đường trẻ tên Lục Tinh Duyệt với thực thể tinh thần bọ rùa bảy đốm, đặc công của Quân đoàn Liệp Ưng cài cắ m vào.

Có rất nhiều người mang họ Lục ở hành tinh Thủ đô, lý lịch của cô cũng không liên quan gì đến Lục Tắc Hiên. Thời gian qua, Dụ Nhiên đã rất quen mặt với người thuộc Sở Nghiên cứu, cũng từng nói chuyện riêng với cô. Lục Tinh Duyệt đã làm việc nhiều năm trong Sở Nghiên cứu nhưng cô chưa bao giờ tiếp xúc được với nhóm thí nghiệm của Mạc Duy, chỉ biết Mạc Duy là một người cực kỳ cẩn trọng, văn phòng nằm trên tầng cao nhất được cài đặt mật mã rất mạnh, người ngoài tuyệt đối không được vào.

Đối diện với ánh mắt Dụ Nhiên, Lục Tinh Duyệt cười hỏi: “Dụ Nhiên, lần nào cậu cũng hái trái cây đến mời chúng tôi, Tướng quân Lục nhà cậu không ý kiến gì à?”

Dụ Nhiên gãi đầu, nói: “Thực ra là anh ấy bảo em hái đến mời mọi người. Sau khi biết em được Giáo sư Mạc Duy nhận làm học trò, anh ấy vui lắm. Nếu không vì bận việc, anh ấy còn muốn đích thân tới Sở Nghiên cứu thăm Giáo sư nữa.”

Lục Tinh Duyệt xuýt xoa: “Tình cảm hai người thắm thiết thật đấy. Bao giờ tôi mới tìm được Lính gác tốt với tôi như thế nhỉ?”

Dụ Nhiên cười nói: “Chị Tinh xinh thế sớm muộn gì cũng tìm được thôi… Phải rồi, Giáo sư Mạc Duy đến chưa vậy chị?”

Lục Tinh Duyệt chớp chớp đôi mắt, nói: “Hôm nay ông ấy vẫn chưa tới. Nhưng mà nhóm thí nghiệm đã đến đông đủ rồi.”

Dụ Nhiên gật đầu: “Ồ, vậy em lên phòng thí nghiệm chờ.”

Tranh thủ lúc Dụ Nhiên nói chuyện với mọi người, Đường Sách nhanh chóng biến thành màu trần nhà, lặng lẽ bò đến trước cửa thang máy. Dụ Nhiên lẳng lặng liếc thoáng một cái, nói: “Em lên tầng trước đây, lúc khác lại nói chuyện với mọi người.”

Dụ Nhiên đến chỗ thang máy, ấn nút mở cửa. Chờ Đường Sách luồn vào xong, Dụ Nhiên mới ấn tầng 68. Cậu không nói gì mà chỉ làm dấu tay ra hiệu cho Đường Sách nấp đi trước.

Thang máy lên tới tầng 68 rất nhanh, Dụ Nhiên đi tới văn phòng của Mạc Duy. Cậu đã quan sát cánh cửa này rất cẩn thận, trên cửa có hai lớp khóa mở bằng đồng tử và vân tay, hơn nữa còn được kết nối trực tiếp với thiết bị truyền tin của Mạc Duy. Một khi có người cố tình mở cửa, Mạc Duy sẽ nhận được tin cảnh báo ngay lập tức.

Vậy nên phải để Mạc Duy tự mở cánh cửa này.

Hành lang không một bóng người, Dụ Nhiên vươn tua ý thức ra, chạm vào một mảng tường màu xám, đó chính là nơi Đường Sách đang ẩn thân.

Giọng cậu vang lên trong đầu Đường Sách: “Chờ lát nữa tôi sẽ tìm cớ để nói chuyện riêng với Giáo sư Mạc Duy. Anh chờ sẵn ở đây, sau khi lão ta mở cửa, tôi sẽ giữ cửa thêm vài giây, anh nhanh chóng lẻn vào ngay lúc đó.”

Đường Sách đáp trong đầu: “Tôi hiểu rồi. Chờ lão ta rời đi, tôi sẽ tranh thủ thời gian sao chép tài liệu. Sau đó tôi sẽ ra ngoài thế nào?”

Dụ Nhiên nói: “Anh không cần gấp gáp ra ngoài, cứ ở trong đó đợi tôi quay lại đón.”

Mạc Duy này cực kỳ cảnh giác, cửa ra vào và cửa sổ phòng làm việc đều được trang bị hệ thống an ninh cao cấp nhất, dù là phá cửa vào hay nhảy cửa sổ ra ngoài, một khi bị phát hiện thì sẽ xôi hỏng bỏng không. Cách tốt nhất là chờ lúc lão ta mở cửa rồi lẻn vào trong.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Dụ Nhiên dặn dò lại: “Mạc Duy cực kỳ cảnh giác, rất có thể sẽ đi rồi quay lại nhiều lần, anh nhất định phải chú ý động tĩnh ngoài cửa. Một khi thấy bất thường phải dừng tay ngay, ẩn nấp thật kỹ.”

Đường Sách nói: “Được, tôi biết phải làm gì rồi.”

Đúng lúc này, thang máy phía xa vang lên tiếng một tiếng “ding”. Dụ Nhiên lập tức thu tua ý thức lại, đi về hướng đó.

Mạc Duy bước ra khỏi thang máy, lão ta mặc áo blouse trắng phẳng phiu, nụ cười mỉm treo trên môi, trông có vẻ đang rất vui. Dụ Nhiên bước nhanh tới, chào: “Thầy đến rồi?”

Mạc Duy cười nói: “Ừ, sao hôm nay cậu tới sớm vậy?”

Dụ Nhiên nhấc giỏ trái cây lên cao, nói: “Sáng nay em ra vườn hái quả. Nghe nói thầy thích ăn nho nên em hái riêng tới mời thầy. Nho trong vườn nhà họ Lục ngọt lắm, thầy thử xem.”

Mạc Duy cười tủm tỉm, nhận lấy: “Có tâm quá.”

Lão ta đi về phía văn phòng của mình, mở cửa bằng đồng tử và vân tay. Dụ Nhiên đi theo đằng sau lão.

Mạc Duy đi thẳng tới chỗ bàn làm việc. Dụ Nhiên giữ cửa mở khoảng ba giây rồi mới đóng lại.

Đường Sách hòa làm một với màu trần nhà, lúc này, Dụ Nhiên lại triển khai khả năng tàng hình của cáo chín đuôi để hỗ trợ Đường Sách. Thế nên Mạc Duy không hề nhận ra rằng trong ba giây cậu giữ cửa kia, có một Lính gác đã lẳng lặng bò vào từ trên cao.

Mạc Duy ngồi xuống trước bàn làm việc, ăn vài quả nho, khen: “Quả nhà trồng đúng là không tồi.”

Dụ Nhiên nói: “Nếu thầy thích, về sau em sẽ hái tiếp.”

Mạc Duy vẫy tay gọi Dụ Nhiên tới chỗ lão ta.

Dụ Nhiên ngồi xuống đối diện lão, hỏi: “Thầy có việc gì cần dặn dò?”

Mạc Duy nhắc nhở: “Việc đi diễn thuyết của Tổng thống đang tiến triển rất thuận lợi. Sang tháng, khi bắt đầu bỏ phiếu, cậu điều khiển Lục Tắc Hiên và Tạ Thần tỏ thái độ ủng hộ Tổng thống tái đắc cử. Cứ thế, đại đa số Lính gác đều sẽ bầu theo Quân đoàn trưởng.”

Dụ Nhiên nói: “Thầy yên tâm, em sẽ sắp xếp ổn thỏa.” Cậu ngừng một lát, lại nói tiếp: “À thầy ơi, có mấy chỗ em vẫn chưa hiểu lắm nội dung thí nghiệm chất độc thần kinh mọi người nói, thầy có thể cho em xin một ít tài liệu về các trường hợp thí nghiệm để nghiên cứu thêm được không?”

Cậu tỏ ra rất nghiêm túc, hiếu học.

Mạc Duy cũng không nghi ngờ gì, hỏi: “Cậu cần tài liệu gì?”

Dụ Nhiên nói: “Chính là những trường hợp thí nghiệm thất bại lúc trước ấy. Em khá tò mò, muốn tìm hiểu nguyên nhân thất bại.

Mạc Duy gật đầu, bật máy tính quang học trên bàn lên.

Màn hình trong suốt màu lam xuất hiện trước mắt, hai tay Mạc Duy nhập mật khẩu rất nhanh. Từ góc nhìn của Dụ Nhiên, cậu không thể trông thấy lão ta đã nhập những gì, nhưng Đường Sách đang bám trên trần nhà lại nhìn rõ mồn một.

Trong máy tính quang học của Mạc Duy có vài thư mục, tất cả đều được mã hóa.

Lão ta lại nhập mật mã, mở một thư mục tài liệu thí nghiệm ra, lấy một con chip từ trong ngăn kéo kết nối với máy tính, sao chép toàn bộ tài liệu trường hợp thí nghiệm cho Dụ Nhiên: “Đây là báo cáo các trường hợp thất bại trong những lần trước, cứ nghiên cứu từ từ.”

Dụ Nhiên nhận lấy con chip: “Cảm ơn thầy.”

Mạc Duy tắt máy tính quang học, đứng dậy, nói: “Được rồi, sang phòng thí nghiệm đi. Tổng thống đã đồng ý sẽ cấp phát miễn phí thuốc cho tất cả Lính gác trong Liên bang. Bên chúng ta cũng cần đẩy nhanh tiến độ, không thì sẽ không kịp sản xuất thuốc cung ứng.”

Dụ Nhiên theo lão ta rời khỏi văn phòng.

Lát sau, khi phòng làm việc đã im lìm, một bóng người trong suốt nhảy xuống từ trên trần nhà, đi tới trước bàn, bật máy tính quang học lên.

Đường Sách nhập lại mật mã mười ký tự phức tạp đã ghi nhớ, quả nhiên có thể thuận lợi truy cập máy tính.

Hắn mở thư mục tài liệu mật của Mạc Duy theo trí nhớ, sau đó lấy một con chip từ trong ví ra, kết nối với máy tính. Những tệp tin này đều được bảo vệ bằng mật mã, nhưng việc phá giải chỉ là vấn đề thời gian với Đường Sách.

Đường Sách bật chương trình phá khóa lên, ngón tay gõ nhanh thoăn thoắt trên bàn phím ảo.

Bên ngoài, Mạc Duy dẫn Dụ Nhiên đi về phía phòng thí nghiệm. Vừa tới cửa, lão ta bỗng khựng lại, cười nói: “Phải rồi, hôm nay cần họp bàn một chút, cậu vào trước đi, tôi quay lại lấy ít tài liệu.”

Dụ Nhiên: “…”

Lão ta sẽ quên mang tài liệu ư? Chắc chắn không thể nào. Dẫn đường bình thường đã có trí nhớ rất xuất sắc, huống hồ là Dẫn đường cấp S+.

Chắc chắn Mạc Duy đã nhận thấy có gì đó bất thường hoặc tính cách lão ta vốn cảnh giác đến mức biến thái như vậy, tự nhiên sinh nghi nên mới muốn quay lại kiểm tra. Dụ Nhiên không thể chạy theo khiến lão nghi ngờ, bèn cao giọng nói: “Vậy em vào phòng thí nghiệm chờ thầy trước nhé.”

Trong phòng làm việc, Đường Sách đang sao chép tài liệu lập tức ngừng tay, khôi phục máy tính quang học về nguyên trạng rồi nhanh chóng nấp đi.

Gần như ngay lúc hắn vừa trốn xong, Mạc Duy liền đẩy cửa bước vào. Lão ta đảo cặp mắt sắc lẻm quan sát khắp xung quanh. Quái lạ, rõ ràng nơi này không có gì bất thường nhưng giác quan thứ sáu nhạy bén của Dẫn đường cấp S+ vẫn khiến lão luôn cảm thấy có gì đó không đúng trong phòng làm việc.

Lão ta híp mắt, thản nhiên nói: “Tìm thử xem.”

“Cá heo nhỏ” đáng yêu bên cạnh lão bắt đầu di chuyển quanh căn phòng để tìm tòi, còn lão cũng vươn tua ý thức màu lam ra cẩn thận tra xét trên mặt sàn, trần nhà. Chỉ cần có người đang ở đây, chắc chắn tua ý thức của lão sẽ phát hiện ra.

Vô số tua ý thức nhanh chóng tản đi khắp nơi, gần như phủ kín cả căn phòng.

Sức mạnh tinh thần của Dẫn đường cấp S+ đúng là đáng sợ.

Mặt sàn, trần nhà, vách tường, gầm bàn… Kỳ lạ, không có gì cả.

Mạc Duy thu tua ý thức lại, day day huyệt thái dương: “Chắc mình đa nghi quá. Thời điểm mọi chuyện càng thuận lợi, càng dễ sợ bóng sợ gió.” Lão quay người, vẫy tay với “cá heo nhỏ” của mình: “Đi thôi.”

Mạc Duy và cá heo ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Vừa định nhảy xuống, Đường Sách sực nhớ ra Dụ Nhiên đã nói Mạc Duy cực kỳ cẩn trọng, vậy nên tiếp tục ở yên tại chỗ chờ đợi.

Quả nhiên, ra khỏi phòng chưa đầy mười giây, Mạc Duy lại lần nữa mở cửa, dò xét.

Vẫn không có gì cả.

Mạc Duy cười cười, lần này đã hoàn toàn yên tâm, đi thẳng đến phòng thí nghiệm.

Mà trong lúc đó, lòng bàn tay Đường Sách đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Tính cảnh giác của lão biến thái này ghê gớm thật, đã đi rồi còn quay trở lại, hơn nữa còn là hai lần liên tục.

May mà Dụ Nhiên đã dặn trước, bảo Đường Sách chú ý tiếng bước chân ngoài cửa, thấy bất thường là phải trốn ngay. Thính lực của Lính gác nhạy gấp mấy chục lần Dẫn đường, Đường Sách vừa nghe tiếng chân Mạc Duy đang đi về phía này bèn núp ngay lập tức.

Hắn trốn ở một vị trí rất xảo quyệt: Ngay chỗ cửa sổ của căn phòng.

Hắn biến cơ thể mình thành màu trong suốt, áp sát người trên tấm kính cửa sổ.

Khi nãy, tua ý thức của Mạc Duy trườn qua ngay sát bên tai hắn, chỉ kém một li thôi là sẽ phát hiện ra.

Cũng may Dụ Nhiên đã có phương án phòng bị, tạo một kết giới ẩn thân cỡ nhỏ trong này từ trước. Khả năng tàng hình của cáo chín đuôi kết hợp với khả năng biến đổi theo môi trường xung quanh của Đường Sách khiến Mạc Duy tự động bỏ qua tất cả những thứ nằm trong phạm vi kết giới đó.

Huống hồ cửa kính vốn đã trong suốt, Mạc Duy chỉ cần liếc mắt nhìn một cái là thấy được bầu trời xanh ngắt bên ngoài, đại não sẽ phán định nơi đó không có gì theo bản năng.

Lão ta không hề biết rằng chính ô cửa kính đó lại là nơi cáo chín đuôi và kỳ nhông hàng rào phối hợp ẩn mình.

Đúng là một phen thót tim.

Đường Sách nhẹ nhàng thở phào một hơi, tiếp tục trở lại trước máy tính quang học.

Cùng lúc đó, Mạc Duy bước vào phòng thí nghiệm, mỉm cười vỗ tay: “Nào, chúng ta họp một chút, làm rõ lại phân công nhiệm vụ.”

Dụ Nhiên căng thẳng siết chặt nắm tay, lòng bàn tay cũng ướt mồ hôi lạnh. Thấy Mạc Duy không phát hiện ra Đường Sách, bấy giờ cậu mới yên tâm.

***

Đường Sách nấp trong phòng làm việc đến tận giờ cơm trưa mới nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc.

Giọng Dụ Nhiên vang lên ngoài cửa: “Thầy ơi, trong cuộc họp ban nãy có mấy chỗ em vẫn chưa rõ lắm, em hỏi thêm thầy một chút được không.”

Mạc Duy mở cửa, mỉm cười, nói: “Được, có vấn đề gì cứ hỏi.”

Đường Sách đã chờ sẵn ở chỗ trần nhà trên cửa ra vào. Ngay khi Dụ Nhiên vừa đẩy cửa để Mạc Duy vào phòng, hắn lập tức lẩn ra ngoài trong lúc lão ta đưa lưng về phía mình.

Cửa phòng làm việc sau lưng hắn chầm chậm đóng lại.

Đúng lúc ấy, Dẫn đường tên Lục Tinh Duyệt kia đi thang máy lên tầng 68 đưa đồ ăn cho Dụ Nhiên.

Đường Sách lướt qua cô, bò vào trong, chờ thang máy tự chạy xuống tầng một.

Tất cả mọi chuyện đều diễn ra trong yên lặng. Lúc này, Mạc Duy đang thảo luận về “kế hoạch cải tổ loài người vĩ đại” với Dụ Nhiên trong phòng làm việc không hề phát hiện ra một phần tài liệu mật trong máy tính của mình đã được sao chép lại thông qua màn phối hợp âm thầm của ba người.
Bình Luận (0)
Comment