Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ

Chương 97

Mạc Duy nằm mơ cũng không ngờ được rằng biến cố sẽ phát sinh ngay thời điểm lão xúc động, hoan hỉ nhất trong đời.

Ngón tay Lục Tắc Hiên bỏ cổ lão cứng như kìm thép, lão chỉ cảm thấy cổ mình sắp bị bẻ làm đôi, đến thở thôi cũng chật vật. Mạc Duy trợn trừng mắt nhìn chằm chằm Dụ Nhiên, cố gắng gằn từng tiếng: “Dụ Nhiên, mau bảo hắn thả ra!”

Lão tưởng rằng Lục Tắc Hiên đang bị Dụ Nhiên điều khiển.

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt cậu học trò út luôn cung kính, nghe lời bỗng trở nên lạnh lùng như băng, ánh nhìn trả lại cho lão là sự sắc bén trước nay chưa từng có. Chẳng những không bảo Lục Tắc Hiên buông lão ra, Dụ Nhiên còn vươn tua ý thức tới, xâm nhập thẳng vào đại não Mạc Duy không chút do dự.

Mạc Duy chỉ cảm thấy đầu mình như bị điện giật, đau đớn truyền đến từ sâu trong óc.

Trong thế giới tinh thần của lão, vô số quả cầu lửa giáng xuống như thiên thạch. Cáo chín đuôi khổng lồ lơ lửng trên mặt nước, chín cái đuôi rực lửa của nó vổng cao, trông hệt như thần linh giáng thế.

Vô số sợi tua hệ lửa cháy tấn công về phía mặt biển, biển rộng của lão bị ánh lửa chói mắt bao trùm hoàn toàn.

Nước biển bốc hơi chỉ trong nháy mắt, thế giới tinh thần của Mạc Duy bắt đầu rung chuyển dữ dội.

Mạc Duy thực sự chấn động trước cảnh tượng này. Lão vẫn biết Dụ Nhiên là một Dẫn đường cấp S nhưng sức mạnh tinh thần Dụ Nhiên thể hiện ra lúc này thật sự khiến lão phải run sợ. Lực công kích đó chắc chắn phải trên cấp S, thì ra Dụ Nhiên vẫn luôn lừa lão.

“Mày là nội gián?” Đến giờ khắc này, cuối cùng Mạc Duy cũng hiểu ra mọi chuyện.

Lục Đình Ngự chưa chết, Nguyên soái không lâm bệnh nặng, Tổng thống cũng không bị lỗ sâu nghiền nát. Trưởng phòng Điều tra Chu Thiên Dịch bị hút vào lỗ sâu cùng Tổng thống và toàn thể Đội đặc chiến Liệp Ưng “đã bị tiêu diệt” đều bình an vô sự xuất hiện tại hiện trường tổ chức tiệc, bao vây toàn bộ khách khứa đang có mặt tại đây.

Tất cả chuyện này đều do Dụ Nhiên âm thầm dàn xếp.

Là Dụ Nhiên nói sẽ khiến Lục Đình Ngự “gặp tai nạn”, là Dụ Nhiên nói toàn bộ Đội đặc chiến Liệp Ưng đã bị Lục Tắc Hiên giế t chết…

Cậu ta đang nói dối. Cậu ta cố tình tiếp cận chỉ để có được sự tín nhiệm từ lão?

Ngẫm nghĩ kỹ càng chuyện này, Mạc Duy tức điên người. Cơn phẫn nộ ngút trời dâng lên khiến sức mạnh tinh thần lão ta bùng nổ trong nháy mắt. Khoảnh khắc ấy, “cá heo nhỏ” theo bên cạnh lão cũng đột ngột phóng đại mấy chục lần, cơ thể nhanh chóng biến đổi, lộ ra hình dạng vốn có.

Không ngờ nó lại là một con cá voi sát thủ khổng lồ, hung tàn với hàm răng sắc nhọn có thể xé nát mọi thứ.

Thực thể tinh thần cấp S+ xuất hiện khiến khách tiệc hoảng hốt.

Ngay cả đám Adeline, Kloger từng làm việc rất gần bên cạnh Mạc Duy cũng chết trân vì không thể tin nổi.

Mạc Duy không phải Dẫn đường loại hình chữa trị à? Sao lại là cá voi sát thủ?

Ngay sau đó, Mạc Duy vươn tua ý thức màu lam ra, điên cuồng phản kích Dụ Nhiên.

Thế giới tinh thần của Dụ Nhiên nhanh chóng bị nước biển nhấn chìm. Mạc Duy muốn bất chấp tất cả giành lại quyền chủ động. Lão ta mặc kệ biển của mình bị lửa thiêu đốt, chỉ chăm chăm tấn công thế giới tinh thần của Dụ Nhiên.

Dụ Nhiên cười lạnh trong bụng, chỉ chờ lão mắc câu thôi đấy.

Cậu vờ như tháo chạy, gọi cáo chín đuôi quay trở lại.

Áp lực trong thế giới tinh thần Mạc Duy giảm đi, lão lập tức cho cá voi sát thủ tiến vào rừng rậm của Dụ Nhiên, từng bước áp sát. Nước biển liên tục tràn khắp rừng rậm, gây nên từng đợt sóng thần, nhấn chìm vô số hoa cỏ, cây cối.

Cáo chín đuôi của Dụ Nhiên nhanh chóng lùi về sau, cá voi sát thủ truy sát nó, thề phải xé xác nó.

Cá voi sát thủ hung tàn há cái miệng đầy răng nanh sắc nhọn, đuổi theo cáo chín đuôi vào tận sâu trong rừng. Nhưng ngay lúc lão cho rằng bản thân đã nắm chắc phần thắng, một con cáo trắng muốt đột ngột xuất hiện trước mặt, tua ý thức mềm mại như những sợi dây leo màu xanh lục nhanh chóng trói chặt cá voi sát thủ.

Mạc Duy trợn trừng mắt không tin nổi.

Sao có thể như thế? Cậu ta có đến hai thực thể tinh thần?

Cáo chín đuôi và cáo trắng cùng xuất hiện, cáo trắng dùng dây leo trói chặt, kéo cá voi sát thủ xuống. Mà đúng lúc này, một tiếng hót lảnh lót vang lên giữa không trung, một con chim ưng oai phong lao xuống từ trên cao.

Sương mù nơi rừng sâu nhanh chóng tan đi, Mạc Duy trông thấy núi tuyết trải dài vô tận được giấu trong rừng rậm.

Mạc Duy: “…”

Mỏ chim ưng hệt như mũi khoan sắc nhọn, nó lao xuống nhanh như chớp, đôi cánh khổng lồ cuốn theo gió dữ. Cá voi sát thủ nhất thời không thoát được khỏi dây leo, bị chim ưng hung hãn mổ một lỗ máu sâu hoắm trên đầu.

Cơn đau khi thực thể tinh thần bị thương truyền về não Mạc Duy, lão cảm tưởng như đầu mình cũng bị bổ đôi.

Cơn ớn lạnh lan từ đỉnh đầu xuống tận lòng bàn chân.

Dụ Nhiên dẫn cá voi sát thủ vào rừng sâu, giao cho cáo trắng và chim ưng phối hợp tấn công. Đồng thời, cáo chín đuôi lần nữa khởi xướng phản kích, hung hãn tấn công vùng biển trong thế giới tinh thần của Mạc Duy. Lửa cháy ngút trời hừng hực thiêu đốt, không có cá voi sát thủ bảo vệ, thế giới tinh thần của Mạc Duy sụp đổ chỉ trong chớp mắt.

Lửa cháy đốt tới đáy biển.

Từng sợi dây thần kinh đều đang đau đớn vì bị thiêu bỏng khiến Mạc Duy khổ sở ôm đầu, hét lên thảm thiết: “AAAAAAAAA”

Nhất thời, lão không biết rốt cuộc mình đang kinh ngạc, phẫn nộ hay đau đớn nhiều hơn.

Dụ Nhiên có hai thực thể tinh thần, chim ưng và núi tuyết của Lục Tắc Hiên cũng ở trong thế giới tinh thần của cậu. Không ngờ hai tên khốn kiếp này lại liên kết tinh thần, lừa gạt lão bằng diễn xuất đỉnh cao.

Mà lúc này, bàn tay bóp chặt cổ Mạc Duy của Lục Tắc Hiên vẫn không buông ra. Hắn lạnh lùng nhìn lão: “Không ngờ đúng không? Trước nay tôi chưa bao giờ là con rối.”

Mạc Duy nổi giận gầm lên: “Hai thằng khốn chúng mày!”

Trong thế giới tinh thần của Dụ Nhiên, vô số ký ức bỗng xuất hiện, cá voi sát thủ nhìn rõ mồn một hai gương mặt quen thuộc trong bong bóng ký ức của cậu: Là Tần Lạc và Tạ Hi, những người Mạc Duy đã tự tay trừ khử.

Dụ Nhiên lạnh lùng nói: “Mạc Duy, còn nhớ tôi chứ? Tôi tên Tạ Nhiên.”

Mạc Duy: “…”

Tạ Nhiên, vậy mà cậu ta chính là Tạ Nhiên, con trai ruột của Tần Lạc?!

Năm xưa, lão nhận Tần Lạc làm học trò đầu tiên rồi lại diệt trừ chướng ngại này, hiện tại, con trai Tần Lạc trở thành học trò út của lão. Không ngờ sự nghiệp cả đời của lão lại bị hủy trong tay học trò út này, đúng là nhân quả tuần hoàn.

Dụ Nhiên nói: “Năm đó ông điên cuồng giết chết hàng trăm tướng sĩ Quân đoàn Ánh Sao, hôm nay chính là lúc ông phải trả giá cho tất cả những chuyện ấy!”

Vừa dứt lời, cáo chín đuôi tấn công thẳng vào lòng biển không chút nể nang.

Chín cái đuôi đỏ xòe rộng như chiếc ô khổng lồ, nhanh chóng che lấp toàn bộ ánh nắng trên mặt biển, phá hủy thế giới tinh thần của Mạc Duy từng chút một. Cơn đau truyền đến từ lòng đại dương khiến Mạc Duy thống khổ tột độ nhưng lại không thốt ra nổi dù chỉ một chữ.

Lão chỉ có thể trợn trừng mắt, nhìn Dụ Nhiên đầy căm phẫn.

Dưới sự tập kích của sức mạnh tinh thần đáng sợ, đáy biển bắt đầu sụp đổ. San hô, rong tảo đẹp mắt đều bị hủy diệt, mặt biển đen ngòm như biến thành một vũng nước đọng.

Cá voi sát thủ của Mạc Duy cũng bị cáo trắng và chim ưng phối hợp tấn công, trên người chi chít những vết chim mổ. Thế giới tinh thần của chủ nhân đã sụp đổ, sức chiến đấu của cá voi sát thủ cũng càng lúc càng yếu. Nó bi phẫn gầm gừ, cơ thể chuyển sang trạng thái nửa trong suốt, rõ ràng đã không còn chống đỡ nổi nữa.

Ánh mắt Mạc Duy dần dần trở nên đờ đẫn, ý chí lão ta tan rã, suy sụp ngồi bệt xuống ghế.

Dụ Nhiên thu hồi sức mạnh tinh thần, thản nhiên nói: “Tôi sẽ không giết ông, chỉ hủy diệt thế giới tinh thần của ông thôi. Ông chờ bị xét xử công khai đi, đến khi đó, chúng tôi sẽ công bố tội trạng của ông cho cả Liên bang biết, để họ thấy ông là nỗi ô nhục của nhân loại.”

Nỗi ô nhục? Không thể nào, rõ ràng suy nghĩ của lão rất vĩ đại.

Mạc Duy muốn phản bác nhưng lại không nói nổi lời nào.

Lục Tắc Hiên xách cổ Mạc Duy nhấc lên như nhấc một con gà, ném mạnh sang phía Chu Thiên Dịch.

Nhện đen lập tức giăng tơ trói gô Mạc Duy lại. Chu Thiên Dịch phất tay, nói với cấp dưới: “Đưa đi!”

Nhân viên Phòng Điều tra lập tức tống Mạc Duy lên xe tù bay chuyên dùng để áp giải phạm nhân, người của Quân đoàn Liệp Ưng tiếp ứng từ trên không trung.

Tất cả những điều này chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi.

Thực lực khi Dụ Nhiên phối hợp cùng Lục Tắc Hiên quá đáng sợ, có thể phế bỏ sức mạnh tinh thần của Mạc Duy ngay lập tức.

Trông thấy thế, thành viên tổ chức hắc ám đều biết tình hình không ổn. Adeline là một Dẫn đường loại hình chữa trị, không có khả năng tấn công. Cô ta ẩn thân, muốn chạy trốn nhưng lại bị tơ nhện trắng quấn chặt lại ngay tức khắc. Chu Thiên Dịch lạnh lùng nói: “Quý cô Adeline định đi đâu vậy?”

Mặt mày Adeline xám ngoét.

Kloger biết không chạy thoát được bèn điều khiển đàn bướm sặc sỡ tấn công Dụ Nhiên.

Dụ Nhiên lập tức cho cáo chín đuôi rực lửa xông thẳng vào vườn hoa tinh thần của Kloger. Vườn hoa nơi đàn bướm sinh sống nhanh chóng bị thiêu rụi một khoảng rộng. Dụ Nhiên đang dùng hành động thực tế cho đối phương biết đâu mới là thủ đoạn công kích bạo lực nhất.

Đàn bướm cấp A+ thật sự không chịu nổi một đòn khi đối diện với cáo chín đuôi cấp S.

Hai thành viên cấp cao Adeline và Kloger bị tóm gọn chỉ trong nháy mắt. Những thành viên khác trong tổ chức nhận thấy nguy hiểm bèn điên cuồng tháo chạy. Đáng tiếc, toàn bộ Văn phòng Tổng thống đã bị Quân đoàn Ánh Sao, Quân đoàn Liệp Ưng và Phòng Điều tra bao vây không một kẽ hở, bọn họ muốn trốn cũng không thoát nổi.

Cũng chính lúc này, phát hiện thế thắng không còn giữ được trong tay nữa, “Tổng thống Harrison” đứng giữa sảnh tiệc nhếch môi nở nụ cười quái dị. Ngay sau đó, mọi người được chứng kiến một cảnh tượng cực kỳ tởm lợm.

Chỉ thấy bộ da “Tổng thống Harrison” bắt đầu rụng xuống lả tả như từng mảng sơn tróc khỏi bức tường. Tiếp theo, cơ thể gã bỗng phình to ra. Vô số xúc tu màu nâu chổng ngược lên, lật tung nóc Văn phòng Tổng thống chỉ trong nháy mắt.

Quái vật khổng lồ trước mắt có kích thước gần như chiếm trọn cả sảnh tiệc. Đám quan chức mới nãy còn cụng ly, chúc rượu gã đều kinh hoàng, một kẻ đứng gần nhất còn sốc há ngoác miệng. Nhưng ngay sau đó, một cái xúc tu cắm thẳng vào miệng hắn.

Bên dưới lớp da của tay quan chức bị xúc tu tấn công như có thứ gì đó đang nhúc nhích. Nhoáng cái, hắn ta cũng biến thành một con quái vật xúc tu. Tuy kích thước khá nhỏ nhưng cảnh tượng đáng sợ khi con người đột ngột biến thành quái vật vẫn khiến những người trông thấy thét lên từng tiếng đinh tai nhức óc.

“AAAA QUÁI VẬT!”

“Chạy mau, là quái vật đấy!”

Mọi người bắt đầu điên cuồng tháo chạy. Những cái xúc tu màu nâu vẫn truy đuổi gắt gao, chỉ vài giây thôi mà đã có thêm vài quan chức bị ký sinh.

Tần Tiêu lạnh lùng nói: “Cẩn thận đừng để xúc tu chạm vào người!”

Chu Thiên Dịch lập tức giang một tấm lưới lớn bảo vệ Nguyên soái và Tổng thống thật. Đồng thời, nghe tiếng động, Đường Sách, Chim Ruồi và Triệu Phong, Triệu Thuyên nhanh chóng leo lên những bức tường bao quanh sảnh tiệc, bắt gọn những kẻ đang chạy trốn.

Xúc tu của bạch tuộc biến hình bắt đầu tấn công tất cả những người đang có mặt tại đây.

Nó có rất nhiều xúc tu, trên mỗi xúc tu lại chi chít những đôi mắt màu đen có thể nhìn rõ tất cả mọi chuyển động xung quanh.

Thành viên tổ chức hắc ám từng đi theo cũng không được nó tha cho, từng người lần lượt bị xúc tu tấn công, ký sinh. Trong nháy mắt, sảnh tiệc đã xuất hiện mười mấy quái vật xúc tu, tốc độ phân tách để sinh sản của nó thật sự nhanh đến khiếp hồn.

Giọng quái vật trầm đục, khàn khàn như đến từ một nơi xa xôi ngoài vũ trụ: “Loài người, chúng mày đúng là một lũ phiền toái. Nếu đã thế thì chết hết đi! Để hành tinh này trở thành lãnh địa của bọn tao.”

Tất cả Dẫn đường ở đây đều cảm nhận được tín hiệu tinh thần nó phát ra.

Giọng nói lạnh tanh của Dụ Nhiên vang lên: “Mày đừng mơ!”

Dường như quái vật đã bị chọc giận, vô số xúc tu hung hãn lao thẳng về phía Dụ Nhiên.

Nhưng ngay lúc ấy, một con cá mập đen biển sâu khổng lồ xuất hiện trước mặt cậu, cắn đứt toàn bộ những cái xúc tu đang vươn đến.

Dụ Nhiên ngoảnh lại nhìn, bắt gặp ánh mắt phức tạp của Tạ Thần.

Cô đã biết thân phận thật của Dụ Nhiên, không ngờ cậu lại là con trai của chị gái, là đứa cháu cô thương nhất. Tâm trạng Tạ Thần rất rối ren, vừa thấy may mắn khi đứa trẻ ấy vẫn còn sống, đồng thời cũng xót xa cho biết bao đau khổ Dụ Nhiên phải chịu đựng một mình suốt mấy năm nay.

Cô sao có thể để con trai của chị mình phải chịu tổn thương thêm?!

Thế giới tinh thần của Tạ Thần đã được Tổng thống chữa trị. Lúc này, cô đã khôi phục sức chiến đấu của Lính gác cấp S.

Sau khi cá mập đen cản xúc tu lao tới tấn công lại, Tạ Thần rút thanh đao sắc lẻm trong tay ra, lạnh lùng nói: “Nhiên Nhiên, cháu tấn công vào não nó, đám xúc tu đáng ghét kia cứ giao cho Lính gác bọn dì!”

Tạ Thần vừa ra lệnh, mười mấy Lính gác tinh nhuệ của Quân đoàn Ánh Sao lập tức xông vào sảnh tiệc, liều chết chiến đấu với đám xúc tu.

Gần như cùng lúc đó, một tiếng rít vang lên giữa trời cao. Đại bàng vàng khổng lồ đáp xuống từ nóc nhà đã thủng, móng vuốt sắc nhọn lập tức chém phăng vài xúc tu của quái vật. Lục Đình Ngự quát: “Ai cho thứ súc sinh mày nói xằng nói bậy ở đây!”

Đám Chu Thiên Dịch, Đường Sách phụ trách bắt thành viên tổ chức hắc ám đang chạy trốn. Cha của Lục Tắc Hiên và dì út của Dụ Nhiên dẫn theo đội quân Lính gác tinh nhuệ trở thành hậu thuẫn vững chắc nhất của hai người.

Lục Tắc Hiên và Dụ Nhiên nhìn nhau.

Tinh thần cả hai đã nối liền, hiểu rất rõ suy nghĩ của đối phương lúc này.

Bắt giặc phải bắt vua trước, nếu đã là sinh vật trí tuệ cao thì cứ tấn công thẳng vào não nó.

Lục Tắc Hiên vươn tay, bế Dụ Nhiên lên. Lính gác cấp S giang rộng đôi cánh, đưa Dụ Nhiên bay lên cao, lơ lửng phía trên quái vật. Cùng lúc đó, thực thể tinh thần của hai người cũng đồng thời xuất hiện.

Những người đang có mặt tại đây được chứng kiến một cảnh tượng cực kỳ chấn động.

Một cáo chín đuôi đỏ hừng hực lửa cháy, một cáo trắng với cái đuôi lớn xù lông xuất hiện một trái một phải bên cạnh Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên. Chim ưng của Lục Tắc Hiên thì bay trên đỉnh đầu hai người, đôi cánh khổng lồ hệt như tấm khiên chắn an toàn nhất.

Ba thực thể tinh thần.

“… Dụ Nhiên có hai thực thể tinh thần sao?”

“Trời ơi, cậu ấy có tận hai con cáo!”

Mọi người còn chưa kịp thôi kinh ngạc, Lục Tắc Hiên đã ôm Dụ Nhiên lao xuống cực nhanh.

Đao điện từ trong tay người đàn ông vẽ nên vệt sáng đẹp mắt, chém đứt rất nhiều xúc tu, mở ra một con đường máu.

Dụ Nhiên cũng phối hợp tác chiến với thực thể tinh thần, cáo trắng hỗ trợ sau lưng, cáo chín đuôi xông vào giữa đám xúc tu cùng chủ nhân.

Bọn họ phải tìm ra vị trí đại não của con quái vật này thật nhanh.

Lúc này, Tạ Thần trên mặt đất và Lục Đình Ngự trên không trung dẫn dắt các Lính gác liên tục chém đứt các xúc tu, giảm bớt áp lực giúp Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên. Dưới sự phối hợp của mọi người, nhất thời, xúc tu bị chém đứt rơi lộp bộp như mưa lớn.

Nhưng xúc tu bị chém đứt vẫn chưa chết hắn, chúng trườn bò khắp nơi như muốn tìm kiếm mục tiêu mới.

Tần Tiêu nói: “Mọi người ngừng phản kháng, lập tức rời khỏi sảnh tiệc!”

Giọng Nguyên soái vang như chuông đồng. Tiếng hô bằng sức mạnh tinh thần này truyền thẳng vào não tất cả mọi người.

Các thành viên tổ chức hắc ám không trốn chạy nữa mà rời khỏi sảnh tiệc theo nhóm Chu Thiên Dịch, Đường Sách, lần lượt chịu áp giải vào xe bay. Chu Thiên Dịch giăng mạng nhện kín kẽ vòng quanh sảnh tiệc, đảm bảo không có cái xúc tu nào lọt được ra ngoài.

Tần Tiêu tiến lên trước, sứa biển sâu trong suốt dập dờn xung quanh, tác động sức mạnh tinh thần to lớn của mình khiến đám quái vật nhỏ mới rơi xuống này mất khả năng tư duy ngay lập tức. Tổng thống Harrison vươn tua ý thức màu xanh lục loại hình chữa trị ra, kết nối với đại não Dụ Nhiên, liên tục bổ sung sức mạnh tinh thần cho cậu.

Rất nhiều cao thủ cùng hợp sức đánh đuổi kẻ xâm lăng hùng mạnh này.

Lục Tắc Hiên và Dụ Nhiên mang trọng trách lớn nhất, tinh thần hai người đã liên kết, từng hành động đều đồng bộ, ăn ý. Lục Tắc Hiên ôm Dụ Nhiên, chém rụng hết đám xúc tu quấy nhiễu xung quanh. Dụ Nhiên tranh thủ thời cơ đó nhanh chóng tìm ra vị trí đại não của quái vật.

Lúc chiến đấu với Mạc Duy, cậu dùng kế “dụ địch mắc câu” với lão nên chỉ tiêu tốn phân nửa sức mạnh tinh thần. Có cáo trắng nhanh chóng chữa trị, lại thêm Dẫn đường cấp S+ là Tổng thống bổ sung sức mạnh, giờ cậu vẫn rất sung sức.

Lục Tắc Hiên chém sạch đám xúc tu xung quanh, đưa Dụ Nhiên vọt vào sâu bên trong.

Theo những gì Đường Sách miêu tả lại, đại não nó có kích thước tầm bằng quả bóng, được bảo vệ cực kỳ kín kẽ. Việc Lục Tắc Hiên và Dụ Nhiên muốn tiếp cận vị trí đại não khiến con quái vật trở nên hung tàn hơn thấy rõ.

Dường như nhận ra Dụ Nhiên mới là mấu chốt, nó điều động mười mấy xúc tu đồng thời tấn công Dụ Nhiên.

Trong khoảnh khắc ấy, Lục Tắc Hiên ôm chặt lấy Dụ Nhiên không chút do dự, cẩn thận dùng thân thể mình bảo vệ cậu. Dụ Nhiên nghe tiếng da thịt bị xé toạc vang lên bên tai, liên kết tinh thần giúp cậu ngay lập tức nhận biết được rằng một chân Lục Tắc Hiên đã bị xúc tu kéo đứt lìa từ phần dưới đầu gối.

Tim Dụ Nhiên run lên: “Tắc Hiên!”

Lục Tắc Hiên không rảnh bận tâm đến đau đớn, thấp giọng nói trong đầu: “Đừng lo cho tôi, đối phó với nó đi.”

Tuy bị thương nhưng tay hắn vẫn ôm Dụ Nhiên rất vững. Dụ Nhiên cố nén cảm giác đau lòng, hít sâu, vươn tua ý thức màu đỏ ra tìm kiếm trung tâm cảm xúc của quái vật.

Cuối cùng, nhờ Lục Tắc Hiên chém thêm vài cái xúc tu nữa, Dụ Nhiên rốt cuộc cũng tìm ra não nó. Cái thứ mang hình dạng con mắt to bằng quả bóng kia chỉ chợt lóe qua trước mặt nhưng Dụ Nhiên lập tức chớp được thời cơ.

Tua ý thức lửa cháy nháy mắt luồn đến nhanh như con rắn linh hoạt, kết nối chuẩn xác với đại não nó.

“Gràoooo gràoooo…”

Quái vật phát ra tiếng rít gào đau đớn.

Sức mạnh tinh thần cường hãn của Dụ Nhiên đánh úp vào óc nó, ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt thiêu đốt khắp nơi.

Nhưng con quái vật đến từ hành tinh khác này có sức mạnh tinh thần cực lớn, hệt như một đại dương mênh mông hợp thành từ sức mạnh của vô số quái vật nhỏ. Lửa của Dụ Nhiên đốt khắp thế giới tinh thần của nó, từng con quái vật nhỏ bị thiêu cháy rồi lại có nguồn sức mạnh tinh thần mới tiếp tục được sinh ra.

Bảo sao nó có thể phân tách để sinh sản. Thế giới tinh thần của nó hoàn toàn khác với loài người. Mỗi con người là một cá thể độc lập nhưng nó lại sinh tồn theo hình thức “bầy đàn quần cư”, trong đầu nó chứa đựng ý thức của rất nhiều thành viên trong đàn.

Thấy được sự khó khăn của Dụ Nhiên, Tổng thống Harrison lập tức hạ lệnh: “Tất cả Dẫn đường loại hình chữa trị đang ở đây lập tức tới cạnh tôi hỗ trợ Dụ Nhiên!”

Mỗi người là một cá thể riêng.

Nhưng khi thực sự đối mặt với nguy nan, con người cũng có thể đoàn kết đến khó tin.

Rất nhiều Dẫn đường thuộc Quân đoàn Liệp Ưng, Quân đoàn Ánh Sao, Phòng Điều tra và cả Chính phủ, giới kinh doanh lập tức tập trung lại bằng tốc độ nhanh nhất.

Các loại tua ý thức màu lam, màu lục, màu trắng nhanh chóng len lỏi qua tầng tầng lớp lớp vật cản theo sự chỉ dẫn của Tổng thống, kết nối với Dụ Nhiên.

Sức mạnh tinh thần liên tục được bổ sung như dòng chảy cuồn cuộn.

Giờ khắc này, đôi mắt hai màu của Dụ Nhiên bỗng sáng rực lên.

Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt tấn công thẳng vào óc con quái vật, đốt trụi ý thức của vô số quái vật nhỏ. Theo ngọn lửa điên cuồng lan khắp đại não quái vật, cuối cùng Dụ Nhiên cũng tìm được trung tâm ý thức của nó.

Đó chính là nơi cư ngụ của ý thức đầu đàn.

Dụ Nhiên lạnh lùng ra lệnh: “Cáo chín đuôi, giết nó!”

Cáo chín đuôi xuất hiện trong đầu quái vật. Với sức mạnh tinh thần liên tục được bổ sung, lúc này, kích thước của nó đã to hơn cả con quái vật trước mắt. Chín cái đuôi đồng loạt xòe rộng ra rồi chụm lại, quật thẳng về phía trung tâm ý thức kia, bao trọn ý thức của con quái vật vào trong như đang gói sủi cảo.

Lửa lớn hung hãn đốt cháy ý thức của đối phương.

Quái vật phát ra những âm thanh thảm thiết, đau đớn.

Tiếng kêu ấy dội thẳng vào đầu tất cả những Dẫn đường đang có mặt. Mất sự chỉ huy đến từ con đầu đàn, đám “con cháu” đang giương nanh múa vuốt trong sảnh tiệc cũng trở nên hỗn loạn, bị Tạ Thần và Lục Đình Ngự xử lý rất nhanh gọn.

Dụ Nhiên vẫn tiếp tục tấn công không ngừng cho đến khi ý thức nằm sâu trong óc con quái vật dần dần bị tiêu diệt.

Nó rít lên đầy căm phẫn: “Sao có thể như thế?”

Dụ Nhiên bình tĩnh nói: “Từng người đơn lẻ có lẽ rất yếu ớt. Nhưng toàn thể loài người mạnh hơn mày tưởng nhiều.”

Biết mình không thắng được Dụ Nhiên, quái vật bắt đầu kỳ kèo thương lượng: “Mày thả tao về đi, tao sẽ cung cấp rất nhiều tài nguyên cho chúng mày.”

Dụ Nhiên nói: “Tao không thể để mày trở lại chòm sao Thời Chung khi mày đã biết nhiều bí mật về thế giới con người như thế. Huống hồ trong suốt thời gian ẩn nấp tại hành tinh Thủ đô, mày đã hại chết bao nhiêu người vô tội? Dựa theo luật lệ của thế giới loài người bọn tao, giết người phải đền mạng. Mạng một mình mày không đủ thì nộp mạng cả đàn của mày cùng đền!”

Vừa dứt lời, sức mạnh tinh thần lại truyền tới theo ngọn lửa cháy bừng bừng.

Chút ý thức cuối cùng còn lại của quái vật rốt cuộc đã bị thiêu rụi.

Sảnh tiệc bỗng yên ắng hẳn.

Quái vật khổng lồ rơi xuống, toàn bộ xúc tu trên người nó héo quắt ngay lập tức, sõng soài buông dài ra mặt sàn. Gạt đám xúc tu ra, Lục Tắc Hiên cả người đầy máu ôm Dụ Nhiên bay đến bên cạnh Tổng thống và Nguyên soái.

Một chân của hắn bị xúc tu kéo đứt, đã đau đến trắng bệch cả mặt nhưng cánh tay đang ôm chặt Dụ Nhiên vẫn không hề buông lỏng.

Dụ Nhiên nắm lấy tay Lục Tắc Hiên, mắt đỏ hoe: “Anh sao rồi?”

Giọng cậu run rẩy, tim còn đau hơn cả lúc mình bị kéo đứt tay khi xưa.

Lục Tắc Hiên nhẹ nhàng xoa tóc cậu, mỉm cười: “Tôi không sao. Tôi đã nói sẽ bảo vệ em.”

Sẽ không bao giờ để em bị thương nữa.

Dụ Nhiên ôm siết lấy hắn: “Không sao đâu, em đưa anh đi chữa ngay bây giờ.”

Thấy chân con trai bị kéo đứt, Lục Đình Ngự vội vàng bay tới: “Nhanh nhanh nhanh, đưa Thiếu tướng Lục Tắc Hiên vào khoang điều trị!”

Lần hành động này được lên kế hoạch rất chặt chẽ, đương nhiên phải có đội y tế khẩn cấp chờ sẵn ở bên ngoài.

Đường Sách lập tức chạy tới đỡ Lục Tắc Hiên vào khoang điều trị.

Tần Tiêu và Tổng thống Harrison cùng tiến lại, nhìn Dụ Nhiên, hỏi: “Nó chết rồi à?”

Dụ Nhiên gật đầu: “Đúng vậy. Ý thức của nó đã bị thiêu hủy hoàn toàn.”

Tất cả Dẫn đường ở nơi này đồng loạt thở phào một hơi.

Mọi người ngoảnh lại, nhìn về phía sảnh tiệc. Nơi này đã bị nó phá tan hoang, nóc nhà thủng một lỗ lớn, bàn ghế bị quật nát, trên sàn vương vãi đầy xúc tu, cơ thể của mười mấy người nó ký sinh đã bị ăn mòn đến chết, máu tươi chảy ra lênh láng.

Hồi tưởng lại khung cảnh vừa rồi, mọi người chỉ cảm thấy kinh hồn táng đảm.

Hiện tại, ý thức của quái vật đã bị tiêu diệt, đám xúc tu còn lại cũng không ngọ nguậy nữa. Xác quái vật khổng lồ chiếm hết cả sảnh tiệc, những cặp mắt chi chít trên cơ thể màu nâu vẫn trợn trừng như chết không nhắm mắt. Hình ảnh ấy trông vô cùng kinh khủng.

Harrison thấp giọng nói: “Nhiên Nhiên, may mà có cậu.”

Dụ Nhiên nói: “Nhờ mọi người liên tục bổ sung sức mạnh tinh thần nên tôi mới giết được quái vật này.”

Cậu nói không sai, sức lực của một mình cậu rất hữu hạn. Nhưng tiềm lực của toàn thể nhân loại là vô hạn.

Con người là giống loài phức tạp nhất trong vũ trụ. Khi bình thường, âm mưu đấu đá, hại chết đồng bào vì mục đích cá nhân là những chuyện chẳng hề hiếm thấy. Nhưng khi đối mặt với mối nguy chung, vẫn sẽ có rất nhiều người xông pha bảo vệ quê hương dù có phải hy sinh.

Có kẻ hại chết người vô tội vì tư lợi; có người không màng sống chết quả cảm đứng lên.

Trong nhân loại, kẻ phản bội và tội phạm luôn tồn tại nhưng cũng không hề thiếu những anh hùng hào kiệt.

Tần Tiêu nhìn quái vật trên mặt đất, cau mày: “Phải xử lý thi thể thứ này sao đây?”

Harrison nói: “Thiêu rụi sảnh tiệc của Văn phòng Tổng thống đi. Không được để sót lại dù chỉ là một cái xúc tu, tránh tai họa về sau.”

Mọi người nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Chu Thiên Dịch gọi người mang xăng đến đốt.

Nhìn ngọn lửa cháy hừng hực trước mắt đang nuốt trọn sảnh tiệc của Văn phòng Tổng thống, ai cũng mang trong mình tâm trạng rối ren vì đã sống sót sau đại nạn.

Thật sự là một phen hú vía.

May mà Nguyên soái và Tổng thống đã vạch ra kế hoạch đâu vào đấy, may mà có hai đặc vụ ngầm là Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên nên mới tránh được bi kịch phát sinh.

Tất cả những người có mặt tại hiện trường tối nay cả đời cũng không quên được trận chiến ác liệt này.

Họ sẽ nhớ mãi Lục Tắc Hiên và Dụ Nhiên không màng tính mạng bản thân xông vào giữa bầy quái vật giế t chết ý thức của con đầu đàn.

Hai người họ sẽ là những tồn tại khiến người ta kiêu ngạo nhất trong số các Lính gác và Dẫn đường.

Dụ Nhiên quay đi, quyết đoán chạy thẳng về phía khoang điều trị của đội y tế khẩn cấp đưa tới.

Trận chiến đã kết thúc, cậu muốn mau chóng đến gặp Lính gác của cậu.

Lính gác luôn kiên định bên cậu, dùng cả tính mạng bảo vệ cậu.
Bình Luận (0)
Comment