Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, sắc mặt của Ngô Mậu lập tức liền cứng đờ lại.
Sắc mặt tôi chẳng có gì thay đổi, vẫn cứ nhìn y như thế.
Qua một hồi, Ngô Mậu mới cứng đờ nhúc nhích cổ, cười cười nói: “La tiên sinh, cậu nói đùa rồi, tôi đích thực dễ chết, so với Âm dương tiên sinh và đạo sĩ nhà họ Liễu, mệnh cũng đích thực mỏng nhất.”
“Nhưng nếu thông qua bói mệnh để bói nguy hiểm, không nên dùng người mệnh mỏng nhất để bói chứ? Bỉ nhân ngu kiến, ngược lại lẽ ra nên bói người mệnh cứng nhất chứ nhỉ? Như thế này, chẳng phải mới có thể tránh khỏi tất cả nguy hiểm sao?” Nhưng lời này của Ngô Mậu nói đúng thật là cực kỳ nghiêm túc.
Tôi cũng nhìn Liễu Dục Chú một cái, rồi ánh mắt mới hướng lại lên người Ngô Mậu, giọng điệu bình thản.
“Ngô tiên sinh nghĩ sai mất một điểm, bói mệnh của tôi và Liễu đạo trưởng, chúng tôi đích thực không vấn đề, nhưng anh liền sẽ có chuyện.”
Trong mắt Ngô Mậu ánh lên vẻ khó hiểu, y cười cười, bao quyền nói: “Vẫn mong La tiên sinh giải đáp, chuyện này tôi đúng thật nghe không hiểu.”
“Mệnh bọn tôi quá cứng, có thứ nguy hiểm có thể lấy mạng rất nhiều người, nhưng đối với bọn tôi mà nói lại không được coi là nguy hiểm.” Tôi lắc lắc đầu, tiếp tục nói: “Quẻ đương nhiên là không bói ra được, nhưng những nguy hiểm đó, đủ để cho Ngô tiên sinh lên đường thì sao? Vậy nên tôi mới nói bói cho Ngô tiên sinh. Còn có một điểm, mệnh số không đủ cứng, liền có thể sửa, như vậy gặp phải nguy hiểm, cơ hội sống sót càng lớn hơn.”
Tôi khẽ thở hắt ra một hơi, tiếp tục nói: “Đương nhiên, anh không đồng ý, tôi bèn bói cho bản thân, hoặc cho Liễu đạo trưởng.”
Lúc này, biểu cảm của Ngô Mậu càng cứng đờ hơn, sắc mặt cũng lúc xanh lúc đỏ.
Cũng chính vào lúc này, Phùng Quân ở bên cạnh mở miệng nói một câu: “Ngô tiên sinh, anh cũng là Phong thủy tiên sinh, biết được La tiên sinh bói rất chuẩn, anh yên tâm, cậu ta bói ra cái gì bèn là cái đấy, chắc chắn sẽ không có sai sót.”
Phùng Quân tuy mang một nụ cười thân thiện, nhưng trong lời nói rõ ràng còn toát ra chút ẩn ý khác.
Tôi nhìn ra được, nghe ra được, nhưng không nói gì Phùng Quân cả.
Đây đồng thời đối với Ngô Mậu mà nói, cũng là một lời cảnh tỉnh, tránh cho y sau này có trò vặt gì khác.
Ngô Mậu cứng đờ mất cả nửa ngày, mới gật gật đầu nói: “... Nếu vậy... Bèn làm theo lời La tiên sinh nói đi...”
“La tiên sinh cậu định bói quẻ gì?” Ngô Mậu rõ ràng đã từ bỏ chống đối, giọng điệu đều yếu đi không ít.
“Trước tiên bói mệnh số, bói xong thì vào trấn, sau đó lại xem tướng mặt, bói mệnh số tướng cách. Mệnh số là xem sinh tử của Ngô tiên sinh, tướng cách là xem tai bệnh của chuyến đi này.” Tôi mở miệng nói: “Mong Ngô tiên sinh đưa sinh thần bát tự một chút.”
Ngô Mậu cúi đầu, lần mò trên người hồi lâu, lấy ra giấy và bút, xoẹt xoẹt viết ra mấy chữ, lại kéo kéo dây thừng của lạc đà, lạc đà áp sát cạnh người tôi, y đem giấy đưa cho tôi.
Rõ ràng, thần sắc của Ngô Mậu đều trịnh trọng hơn không ít.
Tôi cầm lấy xong, nhìn sinh thần bát tự bên trên.
Lại nhìn lướt qua mặt Ngô Mậu một cái.
Kỳ thực tướng mặt của Ngô Mậu lúc này vẫn chưa xuất hiện thay đổi rõ rệt.
Tôi cũng không hề lừa phỉnh Ngô Mậu, tướng mặt tướng cách xem chính là tai bệnh của chuyến này, nguyên nhân hiện giờ chưa xuất hiện, chắc là chúng tôi còn chưa vào trong Sa Trấn.
Trong lòng nghĩ ngợi một lúc, tôi mới lấy Kim toán bàn ra, cúi đầu nhìn hạt bàn tính, đưa tay ra gẩy.
Trong âm thanh lách cách, hạt bàn tính va đập tới lui.
Lòng tôi càng trấn tĩnh hơn so với trước.
Lúc này, thậm chí đến cả lão điếc cũng đều sáp lại, những người còn lại vây lấy tôi, rõ ràng đều không nén nổi lòng hiếu kỳ.
Tốc độ tay tôi càng nhanh hơn, trực tiếp nhắm luôn mắt lại, càng gẩy hạt bàn tính một cách nhanh hơn!
Khi hạt bàn tính cuối cùng dừng lại, tôi đột ngột mở mắt ra, một bộ tướng quẻ đã xuất hiện trên bàn tính.
Đầu mày tôi hơi nhíu lại, lẩm bẩm nói: “Cấn thượng Khôn hạ, Sơn địa bác, quẻ Bác...”
Xung quanh yên lặng, không ai lên tiếng, đến cả Ngô Mậu cũng không dám mở miệng dò hỏi.
Có điều, rõ ràng cũng là Ngô Mậu căng thẳng nhất, y cẩn thận dè dặt quan sát tôi.
Tôi thở hắt ra một hơi, nói: “Quẻ Bác, tượng trưng cho bóc lột, ăn mòn. Khôn là Địa, Cấn là Sơn, lại tượng trưng cho Sơn phong thạch hóa, sẽ sụp lở xuống đất, đấy chính là Bác. Âm thịnh Dương suy, tiểu nhân khỏe mà quân tử bệnh. Ngũ Âm nhất Dương, đây là quẻ Đại hung tiểu nhân lộng quyền, vạn vật điêu tàn.”
Giây phút tôi dứt lời, bèn nheo mắt lại, chằm chằm nhìn vào Ngô Mậu.
Mặt của Ngô Mậu cũng hơi biến sắc.
Lúc này, Phùng Quân hành động rồi.
Soạt một tiếng, trong tay hắn chẳng biết từ lúc nào đã rút ra hai con dao găm, ánh mắt hung hãn chằm chằm nhìn Ngô Mậu.
Liễu Dục Chú một tay đặt lên thắt lưng, được cái là chẳng có động tĩnh gì lớn.
Có điều gã đều đã đặt tay lên thắt lưng rồi, nếu muốn rút kiếm, thì cũng chỉ là trong một ý niệm.
Cảnh tượng này, rõ ràng khiến Ngô Mậu bị dọa không hề nhẹ.
Y vội vàng mở miệng nói: “La... La tiên sinh, chỉ là một tướng quẻ, cậu còn chưa giải quẻ... Liễu đạo trưởng bọn họ đều hiểu nhầm rồi... Tôi chắc chắn không phải tiểu nhân gì cả...”
Tôi chằm chằm nhìn y hồi lâu, liên tục nhìn khiến trên trán Ngô Mậu toát mồ hôi, mới giơ tay lên làm một động tác dừng lại.
Phùng Quân thu dao găm về, Liễu Dục Chú mới buông tay xuống.
Ngô Mậu cười ngượng, quệt bỏ mồ hôi trên trán.
Tôi không nói gì, mà cúi đầu nhìn Kim toán bàn, bắt đầu phân tích mệnh số tướng quẻ của y.
Kỳ thực Ngô Mậu trên chỉnh thể mà nói, là một kẻ thông minh, y có toan tính và thông minh không sai, nhưng y chắc không có cái gan trực tiếp gài bẫy tôi và Liễu Dục Chú.
Còn nữa, tướng quẻ này sau khi bói ra xong, cũng là một lời cảnh tỉnh, chúng tôi có sự phòng bị, Ngô Mậu cho dù là có suy nghĩ đó, chắc cũng sẽ từ bỏ.
Bây giờ thứ cần xem, chính là nguy hiểm trong mệnh số này.
Trong quẻ Bác, ngũ Âm nhất Dương, Sơ lục hào của nó là Bác sàng dĩ túc, thứ nó dự báo là tà sẽ thắng chính, sự vật sẽ bắt đầu tổn hại từ chân, là Hung.
Lục nhị hào thì là Bác sàng dĩ biện, thứ dự báo là gian tà càng mạnh, hơn nữa sự vật tổn hại quá nửa, càng sẽ bởi vì không có viện trợ từ bên ngoài, hung ác càng nhiều, cảnh tỉnh chủ quẻ bói đừng có cái tâm tiểu nhân, nếu không nhất định sẽ gặp ác báo.
Lục tam hào của nó là Bác, Vô cữu, một hào Âm chiếm quẻ Dương, tượng trưng có hung không có hiểm, tiểu nhân sẽ cải tà quy chính.
Còn về Lục tứ hào Bác sàng dĩ hung, thì là nguy cơ đến mặt sáng, thậm chí có khả năng sụp đổ tan tành, Lục ngũ hào thì là nối đuôi nhau vào trong, dự báo cho kế tục.
Hào cuối cùng, thì là hào Dương duy nhất, là Thạc quả bất thực, Quân tử đắc dư, Tiểu nhân bác lư.(*)
Sau khi phân tích lục hào xong, tôi cũng đã nhìn thấu toàn bộ tướng quẻ, kết hợp lên trên người Ngô Mậu, liền có thể nhìn thấu bộ phận hành động chuyến này của chúng tôi.
Sau khi vào Sa Trấn, cũng chính là vào phạm vi của Kim thần Thất sát xong, Ngô Mậu phải cảnh giác nguy hiểm dưới chân, đồng thời, tâm tính y sẽ có sự thay đổi, hoặc giả sẽ gài bẫy người khác, có điều lúc này bởi vì cảnh tỉnh của một số chuyện, khiến y cải tà quy chính.
Nguy hiểm trước lúc này, đều là có kinh không có hiểm, sẽ không xảy ra hiểm họa lấy mạng người gì cả.
Còn sau đó, chúng tôi sẽ trải qua một nguy hiểm cực lớn, thậm chí là cục diện thập tử nhất sinh, có điều cũng có thể chịu đựng qua được, thậm chí còn có được thứ mà chúng tôi muốn lấy!
Chỉ là tướng quẻ cuối cùng lại nói lên rằng mê hoặc ở trước mắt, nếu không chạm vào, mới sẽ an toàn, nếu như chạm vào, liền sẽ giống như tiểu nhân, gặp tai họa vỡ tổ...
Mặt tôi hơi biến sắc, tướng quẻ này trong hung có cát, trong đại tai biến cũng có đường sinh.
Nhưng thứ nó dự báo, lại là khiến chúng tôi không chút thu hoạch mới có thể rời đi?
Khó khăn lắm mới tới được Kim thần Thất sát, sau khi vào trong, trải qua nguy hiểm, đều đã nhìn thấy thứ chúng tôi muốn rồi.
Kết quả lại phải ra về tay không?
Ai có thể cam tâm?
[Lời dịch giả]
Quẻ Sơn Địa Bác ở chương này được tác giải nghĩa theo Kinh Dịch, các đạo hữu có thể tham khảo cách giải quẻ này của học giả Nguyễn Hiến Lê tại cohoc,net!