Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục (Dịch Full)

Chương 1005 - Chương 1005. Vào Sa Trấn

Chương 1005. VÀO SA TRẤN Chương 1005. VÀO SA TRẤN

Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Ngao sói rên ư ử một tiếng, đi đến bên cạnh tôi.

Tôi hít sâu một hơi, không tiếp tục nhìn lạc đà nữa, chỉ đi qua dỡ đồ đạc nó chở trên lưng xuống, đeo ba lô lên trên lưng.

Bên trong tôi không biết đều đựng những gì, có điều trong mấy ngày đi đường, tôi biết rõ trong sa mạc, vật tư đại biểu cho mạng sống, chắc chắn không thể để lại đây được.

Ba lô nặng trình trịch, có tới tận bốn cái, tôi đeo hết lên người xong, hành động đều chẳng mấy tiện.

Sau khi đứng vững người xong, tôi mò lấy Định la bàn ra, bắt đầu xem phương vị.

Vừa nãy lúc lạc đà quay về, tôi liền đã nhìn qua bên ngoài, mấy người lão điếc sớm đã chẳng ở đây nữa rồi.

Có điều lúc cuối cùng, tôi cũng đã nói lại phương vị.

Cấn vị Đông Bắc, trong Ngũ hành thuộc Thổ, trong Bát môn là Sinh môn.

Chúng tôi ở trong sa mạc, nền móng bất ổn, đi qua hướng đó, chân có đất bằng, hơn nữa cửa sinh cũng ít tà quái, vô hình chung sẽ tránh được rất nhiều phiền phức.

Ngô Mậu nếu như không ngu, liền sẽ làm theo những gì tôi nói.

Nếu như y định giở trò gì, cũng sẽ đi lạc với tôi, tôi đoán chắc y sẽ không làm như thế.

Thông qua Định la bàn xác định phương vị, lại xem qua hướng núi, cùng với ánh sao trên đỉnh đầu, tôi mới đi về hướng Đông Bắc.

Không có lạc đà, đi bộ liền chẳng dễ dàng gì cả... Đặc biệt là còn phải vác nặng nữa...

Tôi lấy điện thoại ra xem thời gian một phát, lúc này điện thoại cũng đã nhắc nhở thời lượng pin không đủ, thời gian đã đến khoảng mười một rưỡi, đã sắp đến giờ Tý chính khắc.

Chúng tôi cả quãng đường đều dùng sạc di động, những thứ đó đều ở chỗ Phùng Bảo.

Có điều tôi không loạn tâm trí, sau khi đi một đoạn xong, cát mỏng trên đất liền đã có thể nhìn thấy vết chân rồi.

Xác nhận hướng tôi đi không sai.

Trên đường đi, tôi cũng đang suy nghĩ, Liễu Dục Chú thì không biết phương vị phong thủy, nhưng đạo sĩ lại có một bản lĩnh, đối với sinh tử, âm khí, sát khí, cảm nhận được rất rõ nét.

Lúc đó khi chúng tôi ở bên ngoài thôn Tiểu Liễu, gã liền có thể phân biệt được rõ ràng hướng nào có người sống.

Ở chỗ này, gã e rằng chẳng cần phong thủy, đều có thể đi vào trong vùng đất Kim thần Thất sát.

Nếu như thế này, tôi muốn tìm thấy gã, liền phải nhanh chóng bảo lão điếc dẫn đường.

Chúng tôi không phải người sắt, Liễu Dục Chú cũng không phải, gã cũng cần nghỉ ngơi, không thể nào lỗ mãng trực tiếp vào trong luôn.

Gã chắc sẽ đợi đến trời sáng mới khởi hành, hơn nữa tốc độ của gã sẽ không nhanh hơn so với chúng tôi.

Nghĩ rõ những điểm này xong, tâm trí tôi cũng ổn định hơn nhiều, hơn nữa tôi quyết định dùng phương pháp Bát quái đi tìm gã, chắc là sẽ không có vấn đề gì lớn.

Trong lúc suy nghĩ, thời gian trôi qua rất nhanh, tôi đã từ mặt bên vào trong nội bộ của Sa Trấn rồi, bản thân Sa Trấn thực sự cũng không nhỏ, sau khi qua phía Đông Bắc xong, đường phố nhỏ hẹp hơn rất nhiều, phòng ốc thì dày đặc hơn một chút.

Ngao sói biểu hiện rất cảnh giác, đặc biệt là lúc đi qua phòng ốc nhà cửa, thì càng là như vậy.

Một mạch đi lên trước, đại khái lại đi chừng mười phút, cuối cùng, tôi nhìn thấy một khoảng đất trống bằng phẳng, xung quanh không có nhà cửa gì cả, chất đống rất nhiều đá hòn.

Ở vị trí giữa nhất, đã dựng mấy cái lều, còn có ánh sáng của đống lửa.

Phùng Quân, Phùng Bảo, lão điếc, Ngô Mậu, đang quây quanh đống lửa sưởi ấm.

Lúc này, người ngẩng đầu lên trước là lão điếc, tiếp đấy mới là những người còn lại.

Phùng Quân và Phùng Bảo thì càng là trong căng thẳng toát ra vẻ vui mừng, tiếp đấy vẫy tay ra hiệu với tôi.

Có điều đợi lúc tôi đi qua, hai người bọn họ cũng toát ra vẻ bất an.

Tôi đem điện thoại đưa cho Phùng Bảo, bảo hắn giúp tôi sạc pin.

Phùng Quân ngập ngừng định nói, thì Ngô Mậu đã mở miệng trước hắn, mất tự nhiên nói: “Liễu đạo trưởng.... không đuổi kịp à?”

“Chúng ta đi tới phía trước anh ta.” Tôi hít sâu một hơi, giọng nói hơi có chút khàn khàn.

Ngô Mậu ngừng lại một chút, y lại nói một câu: “La tiên sinh, kỳ thực còn có biến số, chúng ta chưa chắc đã không lấy được đồ, mục đích của Liễu đạo trưởng là phá bỏ vùng đất dữ Kim thần Thất sát, nếu như chỗ này đều đã phá rồi, thì còn có nguy hiểm gì nữa?”

“Tôi thì cho rằng, các cậu thiếu mất không ít giao tiếp nói chuyện, Liễu đạo trưởng ít nói kiệm lời, nói một là không có hai, La tiên sinh cậu thì lại không sở trường giao tiếp với người khác.” Kỳ thực những gì Ngô Mậu nói cũng không phải không có lý.

Chỉ có điều, tôi và Liễu Dục Chú đúng thật thiếu việc bàn bạc.

Nhưng nếu như Liễu Dục Chú không phải kiểu thái độ cứng rắn này, tôi chắc chắn cũng sẽ rời đi...

Sự việc này, vẫn chẳng có phương thức xử lý nào tốt cả.

Không nói chuyện thêm với Ngô Mậu, tôi thả đồ trên người xuống, đồng thời rút giấy bút ra, nhanh chóng viết một đoạn đưa cho lão điếc.

Nội dung bên trên, đại khái là bảo bọn lão nghỉ ngơi trước đã, đợi sáng sớm ngày mai, liền qua lối vào của Kim thần Thất sát, cũng chính là chỗ mà hồi đó Tưởng Bàn từng đưa lão qua.

Tôi không trực tiếp nói thẳng, chính là bởi vì phải thay lão điếc giữ bí mật trước mặt Ngô Mậu.

Lão điếc đón lấy, sau khi xem xong, lão a ba a ba phát ra mấy tiếng, đầu tiên là gật gật đầu, tiếp đấy lại làm một động tác tay, giống như đang chỉ xung quanh, đồng thời dùng sức lắc mạnh đầu.

Cuối cùng lão đặt tay lên trên cổ, làm một động tác cắt cổ.

Không thể không nói, kiểu giả câm giả điếc này của lão điếc, đã ngấm vào trong xương tủy, đúng thật là không một chút sơ hở.

Hơn nữa động tác tay của lão, cũng khiến người ta rất dễ dàng có thể hiểu được.

“La tiên sinh, ý của lão điếc là, buổi tối ngàn vạn lần không được đi lung tung, những chỗ này đều không được vào trong, nếu không, sẽ chết người.” Phùng Quân ở bên cạnh giải thích.

Trên đường đi, Phùng Quân quan hệ thân thiết với lão điếc, ngôn ngữ tay này hiểu cũng càng nhanh gọn hơn.

“Làm chút đồ ăn, ăn xong thì lập tức nghỉ ngơi.” Tôi trầm giọng nói.

Lại lần nữa nhìn sang Ngô Mậu, tôi dặn dò y nghỉ ngơi tử tế, đồng thời đặc biệt chú ý nhìn y thêm một hồi, có điều kỳ lạ là, mãi cho đến giờ, trên mặt của Ngô Mậu đều không xuất hiện tướng mặt gì khác thường...

Việc này liền đại biểu, y sẽ không gặp phải nguy hiểm, thậm chí không có biến cố gì?

Hay là nói lên rằng, kỳ thực tất cả còn chưa bắt đầu?

Tôi cảm giác là vế sau, sợ rằng phải đợi chúng tôi vào bên trong xong, mỗi người mới sẽ xuất hiện biến đổi trên tướng mặt.

Hiện giờ Ngô Mậu không có dị thường, cũng chỉ có một khả năng.

Y biết không được manh động, vậy nên mới không gặp phải phiền phức ở phạm vi ngoài rìa Sa Trấn này.

Trong lúc tôi suy nghĩ, Phùng Bảo cũng đang làm đồ ăn.

Canh rau củ được nấu hương thơm ngào ngạt, bánh nướng khô, cùng với thịt khô.

Cuối cùng Phùng Bảo còn đốt cả mấy cái ba lô đã rỗng, tạo thành ánh lửa khá lớn.

Tôi biết, đây là hắn đang tạo tín hiệu cho Liễu Dục Chú, biểu thị chúng tôi đã vào trong rồi.

Chỉ là tôi không biết, Liễu Dục Chú có trực tiếp quay về luôn hay không...

Tôi cảm giác xác suất không lớn, tính cách cố chấp cứng đầu đồng thời cũng đi kèm với tính khí khó chịu... Điểm này, tôi trước đây đã từng được thấy trên người Liễu Dục Chú.

Ăn xong đồ ăn, tôi vào trong một cái lều nằm xuống, có điều lần này khác biệt là, ngao sói không nằm bên cạnh tôi nghỉ ngơi, mà nằm bò ở cửa lều, đầu gác ra bên ngoài, đôi con ngươi màu xanh cảnh giác nhìn tứ phía, rõ ràng là đang cảnh giới.

Tôi xua tan những tư duy khác trong đầu, nhắm mắt, cực lực khiến bản thân chìm vào trong giấc ngủ.

Có điều giấc ngủ này, tôi lại ngủ không yên ổn một chút nào...

[Tác giả có lời muốn nói]

Hơn nghìn chương rồi, vốn dĩ lão La đều lặng lẽ không lên tiếng, mọi người đối xử với lão La rất tốt. Cảm tạ 5 ‘Chứng nhận đại thần’ của Ninh Tĩnh Chí Viễn, cảm tạ ‘Chứng nhận đại thần’ của CHI, cảm tạ ‘Pháo hoa bạo chương’ của Hoan Thiên Hỷ Địa. Cảm tạ ủng hộ và khen thưởng thời gian dài của Hoa Tại Sao Nice Đến Thế. Khen thưởng mỗi ngày lão La đều nhìn bằng mắt, cảm tạ ở trong lòng, tôi trước đây liên tục cầu khen thưởng, sau khi không thể bạo chương, trên cơ bản bèn không mấy xin nữa, da mặt mỏng mà. Nhưng Ngụy Văn vẫn nằm trong top khen thưởng, đúng là các vị thư hữu nể mặt. Báo cáo một chút, truyện mới đã gom được 8 vạn chữ rồi, vẫn đang tiếp tục gom tiếp, ngày truyện cũ kết thúc, sẽ đăng hết một lượt. Chữ ít đọc không hay, tôi sẽ nỗ lực viết, mọi người sẽ không đói truyện đâu!

Bình Luận (0)
Comment