Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục (Dịch Full)

Chương 1007 - Chương 1007. Gương Đồng

Chương 1007. GƯƠNG ĐỒNG Chương 1007. GƯƠNG ĐỒNG

Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Khoảng chừng hơn mười phút sau, tôi đã gần như ăn xong đồ ăn trong tay, Phùng Bảo và Phùng Quân cũng đã chia ba lô ra.

Bọn hắn đơn giản nói với tôi một chút, trong mỗi ba lô đều để các loại đồ ăn như lương khô, nước uống, và còn nước muối sinh lý cùng sữa chua.

Kỳ thực trước đây đi đường, chúng tôi đều chưa ăn đến lương khô, đó đều là vật tư ở tình trạng bất đắc dĩ mới sẽ dùng tới, chiếm không gian rất nhỏ, nhưng lại có thể có tác dụng lớn.

Ba người tôi, lão điếc, và Ngô Mậu mỗi người đeo một chiếc ba lô lên.

Kỳ thực ý của Phùng Quân, là với thân hình này của ngao sói, ít ra cõng bốn cái ba lô đều không tốn sức.

Nhưng tôi trực tiếp lắc đầu từ chối, nói trong tình trạng này, ngao sói nhạy bén nhất, cũng dễ phát hiện nguy hiểm nhất, nó có thể giúp đỡ lớn cho chúng tôi.

Phùng Quân cười ngượng từ bỏ suy nghĩ này.

Lúc này chân trời đã nhuộm lên một lớp màu tím, mặt trời sáng sớm từ từ dâng lên.

Lão điếc a ba a ba phát ra mấy tiếng, chống cây gậy gỗ trong tay, đi ra khỏi khu lều trại.

Tôi lại lần nữa dặn dò Phùng Quân và Phùng Bảo, chỉ được ở trong khu trại, đừng đi bất cứ chỗ nào, sau đó mới theo sát phía sau lão điếc.

Ngô Mậu cũng không rớt lại, y gần như đi sát theo tôi.

Ngao sói thì đi phía bên trái tôi, rũ đầu xuống, cái đuôi giữ nguyên trạng thái dựng đứng lên, đây là biểu hiện lúc ngao sói cảnh giác cao độ, cũng là một chút đặc tính của sói.

Khoảng đất trống mà khu lều trại của chúng tôi nằm, năm đó chắc là định xây dựng một thứ gì đó, nhưng còn chưa khởi công.

Đường hẹp bên ngoài rộng chừng hai ba mét, hai bên là nhà cửa dùng gạch đá núi xây dựng.

Do nguyên nhân sa mạc quanh năm gió cát, cho dù là thời gian vượt quá một hoa giáp, đều chẳng cảm thấy nhà cửa ở đây bẩn đến đâu cả.

Chỉ là cái cảm giác chết chóc đó, kiểu gì cũng không xua tan đi được.

Lúc đi qua những căn nhà này, ngao sói càng cảnh giác hơn tận mấy lần.

Hơi tư duy một chút tôi liền có thể nghĩ ra, sợ rằng bên trong những phòng ốc này, đều còn lưu lại một số xác chết.

Năm đó người của Sa Trấn dính bệnh, không cách gì rời đi, trong lúc bất lực, bọn họ cũng chỉ có thể về lại trong nhà mình chờ chết.

Từ lối rẽ này ra ngoài, chúng tôi lên trên trục đường chính của Sa Trấn.

Vết chân hôm qua lưu lại trên đất, sớm đã bị gió cát san bằng.

Còn có thể nhìn thấy, chỉ là xác chết của con lạc đà đó...

Điều khiến đồng tử mắt tôi co mạnh, là xác chết của lạc đà hóa ra từ vị trí bụng bị cắn xuyên, nội tạng bên trong đã bị ăn hết quá nửa.

Có điều tôi cũng không quá kinh ngạc, trong sa mạc có động vật hoang dã, có những động vật tính cách hiền hòa như sơn dương, nhất định cũng có dã thú ăn thịt.

Lúc lão điếc nhìn qua con lạc đà đó, trong mắt rõ ràng vụt qua một tia đau lòng.

Ngô Mậu vỗ vỗ ngực, nói: “Chắc là sói? Có điều bên cạnh chúng ta có ngao sói, không cần sợ.”

“Ừ.” Tôi chỉ đáp lời một tiếng.

Ba người chúng tôi cũng không ngừng nghỉ, tiếp tục đi vào bên trong.

Tốc độ của lão điếc đúng thật không chậm, tôi có thể theo được, nhưng Ngô Mậu thì trông có chút miễn cưỡng, sau đó vẫn là lão điếc hơi đi chậm lại một chút.

Con đường chính của Sa Trấn này, đường rộng ít nhất phải mười mấy mét, nhà cửa hai bên cũng phải cao lớn hơn nhiều, còn có kiến trúc bằng gạch đá núi hai tầng, thậm chí là ba tầng, ở một số vị trí đặc thù như góc quẹo, còn bị xây dựng thành tồn tại dạng như tòa tháp.

Hơn nữa phóng ốc ở đây, không một ngoại lệ, đều không có mái nhà, chính là kiểu nhà cửa vuông vuông vức vức.

Đi phải tới khoảng hai giờ đồng hồ, ánh mặt trời sáng sớm đều đã hơi có chút chói mắt rồi.

Ngao sói ư ử một tiếng, giống như đang nhắc nhở tôi.

Bây giờ trời sáng rồi, tầm nhìn càng rõ nét hơn.

Tôi chú ý nhìn bốn xung quanh, miễn cưỡng có thể phân biệt ra được, đây chắc chính là chỗ mà hôm qua chúng tôi chạy tới.

Lạc đà toàn lực phi nước đại hơn hai khắc, cũng chính là hơn hai mươi phút, chúng tôi hóa ra phải đi hai giờ đồng hồ, nếu như có chúng để chở, sợ rằng cũng chỉ hơn một giờ đồng hồ, là có thể tới lối vào của vùng đất Kim thần Thất sát rồi...

Lúc này, lão điếc đột nhiên đi sang bên đường.

Đầu mày tôi hơi nhíu lại, có điều vẫn cứ theo lão đi qua, mặt Ngô Mậu cũng lộ vẻ nghi hoặc.

Bên cạnh đường cũng có một tòa tháp, phía dưới thì có thể để người vào trong, còn có một số ghế bằng đá, một chiếc bàn.

Lão điếc phát ra âm thanh a ba a ba, làm một động tác tay, tôi liền biết, lão đang bảo chúng tôi nghỉ ngơi.

Tuy hiện giờ còn chẳng mấy mệt mỏi, nhưng tôi cũng không từ chối.

Đợi lúc mệt mỏi rồi mới nghỉ ngơi, thì liền không phải một lúc một hồi có thể đỡ được nữa.

Thời gian này, Ngô Mậu lấy la bàn của y ra, đang xem phương vị.

Tôi không hề tiếp tục xem Định la bàn.

Lão điếc có thể dẫn đường, tôi bèn không cần thiết tiếp tục phân tâm, nếu lão không dẫn nổi đường, tôi lại thông qua la bàn tìm chỗ, cũng là vô cùng dễ dàng.

Chỉ là tôi đang nghĩ, lạc đà của Liễu Dục Chú, sẽ ngã xuống ở đâu.

Theo lý mà nói, con lạc đà đó của tôi ở đây liền đã không dám lên trước, cuối cùng tuy gắng gượng chạy quay về rồi mới mất mạng, nhưng nếu nó đi lên trước, chắc là cũng chẳng trụ được bao lâu.

Như thế này, chúng tôi chắc chẳng phải đợi bao lâu, là có thể nhìn thấy vết tích do Liễu Dục Chú để lại...

Tôi hy vọng gã ở tại chỗ đợi, nhưng tôi cũng biết rõ, việc này trên cơ bản chỉ là tưởng tượng, không mấy có khả năng đó.

Đại khái lúc nghỉ ngơi được mười lăm phút, lão điếc đi đến cửa của tòa tháp, còn để xuống một ít đồ ăn dạng như thịt khô, bánh nướng, chắp hai tay lại, quỳ xuống dưới đất, giống như đang cầu nguyện vậy.

Ngô Mậu nhìn thêm mấy phát, tôi cũng không mở miệng dò hỏi, đây nhất định là tập tục của bọn người lão điếc.

Khoảng chừng lại qua mười mấy phút, lão điếc từ từ đứng dậy, xua xua tay với chúng tôi, ra hiệu phải xuất phát rồi.

Tôi nghỉ ngơi tinh lực cũng hồi phục hòm hòm rồi, đeo ba lô lên lưng chuẩn bị tiếp tục xuất phát.

Lão điếc lách người đi lên phía trước chúng tôi.

Lúc này Ngô Mậu đột nhiên chỉ chỉ thắt lưng lão điếc, đưa mắt với tôi, ra hiệu bảo tôi nhìn.

Tôi hướng ánh mắt qua, trong lòng đột ngột ngưng lại một phát.

Lúc trước kỳ thực tôi cũng từng quan sát lão điếc, lão bình bình thường thường, phổ phổ thông thông.

Tuy tôi không nhìn quá kỹ càng, nhưng có thể đoán chắc, trên người lão không có gì có thể thu hút ánh mắt của tôi.

Lúc này tôi lại nhìn thấy, thắt lưng của lão điếc, hóa ra treo một chiếc gương đồng xen kẽ hai màu xanh nhạt và vàng đồng.

Chiếc gương đồng này không phải là gương Bát quái, cũng không phải là đồ vật dùng xem phong thủy.

Tôi lập tức liền nhớ tới, những món đồ đồng có được từ nhà họ Đường sau đó lại bảo Thương Tượng sửa chữa phục hồi.

Trong đó bèn có một chiếc gương đồng, ở trong tay Liễu Dục Chú đều có hiệu quả trấn xác!

Trên đầu chiếc gương đồng này, lờ mờ còn có phù, nhìn lên lại giống như đồ vật của đạo sĩ?!

Lão điếc không dừng bước, mà ngược lại để chúng tôi rớt lại phía sau.

Tôi nhấc chân theo sát phía sau lão, Ngô Mậu đi theo tôi, y hạ giọng ghé bên tai tôi nói: “La tiên sinh, lão điếc này bí mật không ít, cái thứ đó không đơn giản đâu, lão dám đưa chúng ta vào Sa Trấn, đúng thật có thứ để dựa vào. Các cậu cho lão bao nhiêu tiền? Lão mới đưa chúng ta đi chuyến này? Tôi cảm giác việc này không có quan hệ quá nhiều tới tiền rồi... Lão già sợ là có mưu đồ!”

Những lời này của Ngô Mậu, cũng khiến tim tôi hơi ngưng lại, nhưng tôi vẫn tỉnh bơ không biến sắc.

Quả nhiên, bây giờ Ngô Mậu cũng đã nhìn ra rồi.

Tôi lắc lắc đầu nói: “Ngô tiên sinh, chúng ta đi đường của chúng ta, như thế tốt nhất, đừng chuyện mẹ đẻ chuyện con.”

Đầu mày Ngô Mậu hơi nhíu lại, có điều trong ánh mắt của y rõ ràng còn lộ ra vẻ kiêng dè.

Bình Luận (0)
Comment