Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng
Nói rồi, tôi không tiếp tục nhìn thần sắc biến đổi của Liễu Dục Chú nữa.
Mà xếp bằng ngồi xuống đất, lấy Bút Địa Chi và giấy lanh mịn ra, tập trung toàn bộ tinh thần cúi đầu nhanh chóng phác họa.
Tôi đem hướng đi của tất cả Sa Thủy trong Viên cục này toàn bộ đều vẽ ra, hình thành một tờ sơ đồ phong thủy.
Đầu bút hạ lên vị trí phía dưới sơ đồ phong thủy, hình thành một chấm mực, nhưng tôi lại không vẽ tiếp nổi nữa.
Vốn tôi định dựa vào miêu tả đối với Kim thần Thất sát của Trạch kinh, dùng sơ đồ phong thủy này làm một số suy diễn, xem xem liệu có thể suy diễn ra bố cục đại khái của phần mộ bên dưới hay không.
Nhưng tôi lại phát hiện mình chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Bởi vì vị trí của Kim thần Thất sát, là lấy Tiên thiên Bát quái làm căn cơ, nạp vào Nguyệt can Nhật chi, ở vào giờ Nguyệt can khác nhau, phương vị của Sát bèn có sự khác biệt.
Khoảng cách này quá xa, tôi không cách gì xác định vị trí xếp đặt của Bát quái.
Bắt buộc phải tới vị trí thung lũng ở chỗ trung tâm nhất, lối vào bèn ở phía dưới từng lớp lớp tường thành đó.
Sau khi tới chỗ đó xong, mới có thể dùng la bàn xác định phương vị.
Nghĩ rõ những điểm này xong, tôi đứng dậy.
Khóe mắt nhìn thấy Ngô Mậu cũng vẽ ra một tờ sơ đồ phong thủy, đang đối chiếu với la bàn trong tay y, tiến hành suy diễn, trên trán y mồ hôi liên tục túa ra, trong mắt toàn là vẻ hoang mang nghi hoặc.
Rõ ràng, lý giải của y đối với phong thủy không đủ, sợ rằng lý giải đối với Kim thần Thất sát cũng chỉ có bề mặt, mới sẽ lộ ra thần thái thế này.
“Ngô tiên sinh, đừng cưỡng chế suy diễn, tổn thương tâm thần.” Tôi trầm giọng mở miệng.
Ánh mắt lại lần nữa hướng lên người Liễu Dục Chú, thần sắc của tôi cũng dịu đi không ít, thành khẩn nói: “Liễu đạo trưởng, trước tiên bỏ các ý kiến khác qua một bên đã, thế nào? Đã vào trong rồi, thì dốc toàn lực đối phó với chỗ này, còn có chuyện gì nữa, ra ngoài thương lượng sau?”
“Dẫn đường!” Liễu Dục Chú lạnh nhạt mở miệng nói.
Tâm trí tôi triệt để ổn định lại.
Chỉ sợ Liễu Dục Chú một mình một ý, nhìn thấy vị trí đại khái của giếng vàng, liền định xông thẳng vào trong luôn.
Tôi lại quét qua chỉnh thể Viên cục một phát, sau đó bèn men theo khoảng đất bằng trên đỉnh núi của ngọn Hoành triều sơn này, đi về mặt phía Tây.
Ở đỉnh núi cao mấy chục mét này, đi trên một con đường rộng chừng ba bốn mét, hai bên đều là vách núi dựng đứng. Không có gì phải nghi ngờ, rơi xuống dưới bèn là thập tử không có sinh.
Khoảng cách hơn trăm mét cũng chỉ hai phút là đi qua, đến tận cùng của mặt đường, tôi xoay chuyển thân người quay lưng về phía dưới núi, toàn bộ cơ thể đều phủ phục trên thân núi, bắt đầu xuống núi.
Ngô Mậu mô phỏng động tác của tôi, đến cả ngao sói cũng là như vậy.
Còn Liễu Dục Chú thì vẫn cứ khoát hai tay sau lưng, men theo bên cạnh tôi, chầm chậm xuống núi như đi trên đất bằng vậy.
Khoảng chừng hơn mười phút sau, chúng tôi thuận lợi xuống tới chân núi.
Con sông đào ở chân núi đó, nước chảy nhẹ nhàng, gió sông đem theo từng tia hơi lạnh, thổi lên trên người khiến người ta cảm thấy sảng khoái.
Tôi hoạt động chân tay một chút, áp sát thân núi, men theo con sông đào đi về phía trước.
Khoảng tầm gần hai chục mét, liền vào trong khe hở do thân núi của Hoành triều sơn và một ngọn núi khác hình thành.
Ngọn núi này trên bố cục phong thủy, gọi là Án sơn.
Khe hở giữa hai ngọn núi rộng chừng gần hai mươi mét, độ rộng của sông đào chiếm một phần tư, hai bên sông đào đều chỉ còn lại mặt đường rộng chừng năm sáu mét, lại là ở giữa hai quả núi, thực sự trông có vẻ nhỏ hẹp chật chội.
Trên thực tế, Viên cục này cũng không phải đại Viên cục thực sự, mà là một tiểu Viên cục, nhưng quy mô lớn nhỏ không hề ảnh hưởng đến sự phát huy tác dụng của nó.
Lúc này đã qua giờ Ngọ rồi, chúng tôi đại khái lại đi thêm mười mấy phút, mới ra khỏi khe hẹp giữa Hoành triều sơn và Án sơn.
Đến vị trí mặt đông, sau một khúc ngoặt, lại vào trong thung lũng do hai ngọn núi nhỏ hình thành.
Trong phong thủy của Viên cục, hai quả núi nhỏ này gọi là Thủy khẩu sơn.
Đi qua cả quãng đường này, vẫn coi là thuận lợi, không có bất cứ biến hóa bất thường nào.
Sau khi qua Thủy khẩu sơn xong, bèn là một con đường lớn hơi có chút bằng phẳng rộng rãi, chúng tôi tiếp tục men theo dòng nước đi lên trước, cả dòng nước chảy tiến hành phân nhánh hai lần, phân biệt đều là phân tách theo hướng đông tây.
Phân nhánh thứ nhất, chúng tôi đi theo dòng chảy phía tây, đến lần phân nhánh thứ hai, tôi không tiếp tục chọn đi men theo dòng nước chảy lên trước nữa, mà chuẩn bị qua sông.
Dòng Dương hà do Âm long tràn ra ngoài này, dòng nước có một kiểu lạnh buốt dị thường.
Dòng sông rộng mấy mét, bơi qua đều suýt chút nữa toàn thân cứng đờ, hơn nữa nước chảy không chỉ khiến quần áo chúng tôi bị ướt, mà ba lô cũng hoàn toàn ướt sũng.
Được cái sau khi qua con sông này xong, khoảng một hai trăm mét ngoài xa, bèn là một bức tường thành cực kỳ dày nặng!
Nhìn xa tường thành chẳng có vấn đề gì cả, dày dặn, cao lớn, độ cao phải vượt cả mười mét, vách tường dựng đứng, đủ đến ngăn cản bước chân của bất cứ người nào.
Nhưng cùng với việc chúng tôi lại gần vách tường, bèn dần nhìn thấy cảnh tàn phá ở chỗ góc tường.
Ở phần chân của tường có không ít miệng hang.
Những miệng hang này vuông tròn khác nhau, lớn nhỏ không đều, nhưng mỗi một miệng hang đều sâu hoắm âm u, giống như từng cái miệng ác quỷ đang há ra, muốn nuốt trọn tất cả sinh linh tùy tiện xông vào!
Ngao sói đi đến gần phía trước một miệng hang, cái đầu ngao sáp gần hít ngửi, con người màu xanh lập tức liền ánh lên vài phần hưng phấn!
Nó thò đầu thử chui vào bên trong, kết quả miệng hang quá nhỏ, nó căn bản không chui vào trong được, hung hãn sủa ầm lên tận mấy tiếng.
Thậm chí còn bất mãn dùng móng cào miệng hang tận mấy phát, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể từ bỏ.
Quay đầu lại, nó ư ử mấy tiếng, đuôi cũng đều chẳng vẫy gì mấy nữa, trực tiếp rũ thẳng ra sau mông.
Rất rõ ràng... ngao sói thế này là tủi thân rồi.
“Trong những hang hố này có xác chết, không phải là xác chết của đất táng, mà chắc là của đội ngũ thám hiểm những năm nay muốn vào trong đây, chắc cũng có đạo sĩ... Phong thủy sư chắc là ít hơn chút, sẽ không có Âm dương tiên sinh.” Tôi lấy la bàn ra, hạ thấp giọng phân tích, nói.
“Tại sao chắc chắn như vậy?” Mày kiếm của Liễu Dục Chú nhíu chặt, vân ngang giữa trán lồi lên, hiển nhiên là gã nghe thấy hai chữ “đạo sĩ”, mới có biểu cảm thần thái này.
Tôi hít sâu một hơi, giải thích nói: “Đội thám hiểm và đạo sĩ, không phân biệt nổi phương vị, chỗ này khí hung ác nặng nhất, hơn nữa ngoài mặt cũng là mặt chính của tường thành, theo lý mà nói, ở chỗ nhiều mét phía sau tường thành, bèn là nơi táng địa nằm, vậy nên đội thám hiểm sẽ lựa chọn chỗ này đào hang vào trong, đạo sĩ cũng sẽ đi đường gần nhất.”
“Chỉ có điều, phương vị chỗ này là hướng Tây, trong ngũ hành thuộc Kim, trong Bát môn, càng là chỗ của Kinh môn!”
“Ngũ hành là Kim, đào hang ở đây, cực khó đào bới, Bát môn là Kinh, ở chỗ này chắc chủ kinh hoàng, thương tích, còn có một điều, bèn là đánh lừa đạo tặc! Đối với chủ mộ mà nói, muốn vào trong Kim thần Thất sát, đều là đạo tặc, vậy nên đối mặt với bất cứ người nào muốn vào trong, chỗ này đều tuyệt đối là đất đại hung, thập tử không có sinh.”
Tôi giải thích hết xong, Ngô Mậu ở bên cạnh cũng thận trọng gật đầu, nói: “Liễu đạo trưởng, La tiên sinh nói rất có lý.”
Liễu Dục Chú không nói một lời.
Tôi âm thầm ngẩng đầu nhìn trời.
Kỳ thực tôi còn có một điều chưa nói, chính là nếu lại xem Cửu tinh, đợi trời tối, chỗ này nhất định cũng là chỗ mà sao Phá Quân chiếu rọi.
Địa thế là hung, Phá Quân chiếu rọi, chủ đột tử, thậm chí còn có hỏa hoạn.
Người từ phương vị này vào trong, sợ rằng chết đều rất thê thảm.
Mà con người có một kiểu tâm lý theo đám đông, chính là người phía sau tới nếu nhìn thấy phía trước có nhiều cửa hang thế này, nhất định sẽ cho rằng rất nhiều người từ đây vào trong rồi, sẽ thử vào trong xem xem, liệu có thể nhặt mót hay không.
Việc này sẽ dẫn đến càng nhiều người mất mạng hơn...
Tôi chỉnh đốn lại tư duy một chút, thông qua la bàn xác định phương vị, trầm giọng nói: “Chúng ta men theo chỗ này đi vòng, từ Sinh môn đi.”
Có điều vừa nói xong, vẻ mặt tôi lại cứng đờ lại một phát.
Sinh môn, chính xác sao?
Tưởng Bàn năm đó, có phải chính là đi theo Sinh môn? Nếu như chúng tôi đi con đường đó, liệu có bị dẫn dụ vào trong mộ đạo trời sinh?!