Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục (Dịch Full)

Chương 1030 - Chương 1030. Phù Điêu Thất Sát, Tiểu Nhân Độc Địa

Chương 1030. PHÙ ĐIÊU THẤT SÁT, TIỂU NHÂN ĐỘC ĐỊA Chương 1030. PHÙ ĐIÊU THẤT SÁT, TIỂU NHÂN ĐỘC ĐỊA

Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Vụt cắn đầu lưỡi một phát, đau buốt khiến tôi tỉnh táo, hai tay hai chân tôi kẹp mạnh lấy dây thừng, trợn to hai mắt, chòng chọc nhìn thẳng vị trí trên đỉnh nhất.

Đó là một tấm phù điêu, một tấm phù điêu toàn thân đen xì!

Phần đầu nó dữ tợn hung hãn, thò ra ngoài một nửa, đỉnh đầu có ba cái sừng nhọn hoắt, phân biệt nằm ở mỏ ác, cùng với vị trí bên trên huyệt thái dương trái phải.

Có điều, nhìn qua một phát là sừng, nhưng nhìn kỹ càng tỉ mỉ lại, thì “sừng” ở vị trí huyệt thái dương, trên thực tế chỉ là hai cái tai dựng đứng lên, cái sừng ở đỉnh đầu đó, chẳng qua cũng chỉ là một chiếc xương cao vút từ sống mũi đâm xuyên lên trên, tuy nhọn hoắt, nhưng kỳ thực cũng không phải là sừng.

Một đôi con ngươi lồi ra, đang trợn trừng nhìn phía dưới!

Cơ thể nó trông như rắn, phủ đầy vảy, chiếm cứ phần đỉnh.

Tuy chỉ là phù điêu, nhưng cái kiểu rõ mồn một như thật và hung hãn đó, giống như nó sẽ từ trong vách đá chui ra ngoài bất cứ lúc nào vậy! Sợ đến mức cả người tôi toàn mồ hôi lạnh!

Rõ ràng, phản ứng của tôi cũng khiến Liễu Dục Chú và Ngô Mậu nhìn lên trên.

Liễu Dục Chú vẫn còn được coi là trấn tĩnh, một bức tượng điêu khắc, không dọa Liễu Dục Chú được.

Ngô Mậu thì bị dọa cho kinh hãi thất sắc!

Tôi nén tâm tư bất ổn của mình xuống, tiếp tục trèo ra trước.

Có điều trong lòng tôi có một cảm giác cực kỳ khó chịu, tấm phù điêu này là Giác Mộc Giao, là thú dưới trướng của Đông phương Thanh Long trong Nhị thập bát tú.

Kim thần Thất sát có đối ứng với Thất tú trong đó, Giác Mộc Giao là hư Thất sát.

Trong phân độ Ngũ hành, phương vị của chúng tôi hiện giờ, là phân độ Hỏa vị của Ngũ hành, Giác Mộc Giao lại là thuộc Hỏa, chủ và khách của nó cùng thuộc tính, là Vượng khí.

Chỉ có điều thứ Vượng khí này, là nhắm vào chỗ Tử môn này cơ, đối với những kẻ đột nhập, người sống chúng tôi mà nói, đó bèn là hung sát rồi.

Ở đây thời gian dài, liền nhất định chết chắc không có gì phải nghi ngờ!

Tốc độ leo trèo của tay chân càng nhanh hơn, chẳng mấy chốc, tôi liền trèo tới phần đỉnh, hai tay nắm chặt dây thừng, buông hai chân ra, tôi nhanh chóng rơi xuống phía dưới, dựa vào quán tính, toàn bộ cơ thể tôi quăng một phát ra trước...

Dưới chân vừa vặn nhảy qua cát đen, tôi vững vàng hạ xuống bên rìa cửa vào lối đi phía dưới này.

Độ rộng của cả lối đi khoảng chừng trên dưới nửa mét, sau khi chạm đất, hai tay tôi lập tức buông dây thừng ra, cơ thể nhanh chóng thò vào bên trong, cả nửa người đều chui vào trong.

Sau khi chân chạm đất xong, tim tôi vẫn đang liên tục đập thình thịch, thần kinh căng cứng cuối cùng cũng thả lỏng hơn rất nhiều.

Thông qua ánh sáng yếu ớt của gậy huỳnh quang, tôi có thể đơn giản nhìn ra được, chỗ cửa vào này vào bên trong thì là mở rộng dần ra, có điều lúc này rõ ràng không có thời gian cho tôi tiếp tục xem thêm.

Tôi hướng về phía bên kia, gọi Ngô Mậu và Liễu Dục Chú qua đây.

Chỉ có điều, lúc này Ngô Mậu rõ ràng có chút ưỡn ẹo, kiểu gì cũng đều không trèo trước, mà là bảo Liễu Dục Chú đi trước...

Sắc mặt tôi khó coi, gọi y đừng có sợ bóng sợ gió, dây thừng rất vững, hơn nữa chỉ có mười mét, rất nhẹ nhàng liền có thể qua được.

Ngô Mậu vẫn cứ không nhúc nhích, nhỏ giọng bảo Liễu Dục Chú đi trước, để y lại lấy thêm dũng khí.

Liễu Dục Chú nhíu mày, cũng không tiếp tục nói thêm gì khác, ngược lại thò người nhảy lên một phát, bèn vững vàng đứng trên dây thừng, như bước trên đất bằng vậy, trực tiếp đi như bay về phía tôi bên này.

Mà chính vào lúc này, Ngô Mậu đột nhiên cúi đầu xuống, lại đợi lúc y ngẩng đầu lên, trong tay mò ra một cái hũ sứ.

Cái hũ sứ đó không hề lớn, nhưng lại khiến tôi tim đập chân run, giống như có gai đâm sau lưng vậy.

Giây tiếp theo, Ngô Mậu vụt ngẩng đầu, y đột nhiên thay đổi vẻ mặt khúm núm lúc trước, trên mặt xuất hiện một tia lạnh lẽo, bất thình lình nói một câu: “La Thập Lục, Liễu Dục Chú, chúng mày tự cầu phúc nhiều đi!”

Giây phút dứt lời, hũ sứ trong tay y, vụt đập về phía đỉnh đầu của Liễu Dục Chú!

Giây tiếp theo, Ngô Mậu quay người, liền điên cuồng tháo chạy về hướng ngược lại!

Gã chạy một phát thế này, nhắm chuẩn thời cơ quá giỏi, ngao sói ngoạm dây thừng, thần sắc nó vô cùng hung hãn, phát ra tiếng gầm gừ, nhưng lại không cách gì nhả dây thừng ra để đuổi theo!

Liễu Dục Chú đã đi được quá nửa cự ly, hơn nữa còn có đồ đập về phía gã, ở trên dây thừng, Liễu Dục Chú cũng không cách gì quay người!

Tôi ở đầu bên này, bèn chỉ có thể trơ mắt nhìn!

Cái hũ sứ đó, đã bị ném đến bên trên đỉnh đầu của Liễu Dục Chú rồi!

Liễu Dục Chú đột ngột nhấc tay, phất trần trong tay, vụt thật mạnh một phát về phía hũ sứ!

Bốp một tiếng giòn giã khẽ vang lên, hũ sứ không hề vỡ nát, bị Liễu Dục Chú quật lên trên vách tường ở bên kia!

Tim tôi suýt chút nữa thì từ cổ họng nhảy ra ngoài...

May là Liễu Dục Chú phản ứng đủ nhanh, tôi chỉ sợ gã vung kiếm đi chém, trong cái hũ sứ này, chẳng phải thứ gì hay ho cả.

Rắc một tiếng vỡ nát vang lên, cái hũ sứ đập lên trên vách tường vẫn cứ vỡ ra rồi.

Thứ đồng thời tản ra, lại còn có một đám lớn cát đen!

Đầu óc tôi ong lên một tiếng, mặt thì càng biến sắc mạnh.

“Ngô Mậu!” Hai mắt tôi trợn tròn, trừng trừng như muốn nứt ra!

Đồng tử mắt Liễu Dục Chú cũng co mạnh, có điều phản ứng của gã càng nhanh chóng hơn, phất trần trong tay lập tức vung lên, hình thành một vòng tròn, gió phần phật, từ bên trên phất trần bị quật ra ngoài!

“La Thập Lục! Nhanh tránh ra!” Đồng thời truyền lại, còn có tiếng quát lớn của Liễu Dục Chú.

Tiếng của Liễu Dục Chú giây phút đó lớn đến kinh người, chấn động vang vọng khắp cả không gian chật hẹp.

Lòng tôi càng ớn lạnh hơn.

Biến cố đột ngột này, Ngô Mậu rõ ràng là muốn lấy mạng của tôi và Liễu Dục Chú.

Trong tay y, hóa ra còn có cát đen?!

Còn cả biến đổi thần sắc của y vừa nãy nữa, rõ ràng là sớm đã có chuẩn bị, đang đợi thời cơ động thủ!

Phản ứng này, chiêu thức này của Liễu Dục Chú, hoàn toàn có thể tránh né cát đen, nhưng gã quật một phát thế này, thứ cát đen đó liền bị gió thổi ra khắp cả không gian đâu đâu cũng có!

Trong giây phút tư duy, tôi vụt co người lùi sau!

Chỉ có điều, tốc độ của tôi căn bản không kịp...

Một luồng gió xen lẫn với hạt cát dày đặc chi chít tạt lên trên mặt tôi.

Tôi mím chặt môi, nín thở lại.

Chỉ có thể cố gắng đừng để vào trong mũi miệng...

Đồng thời tôi vụt nhắm mắt lại, chỉ có điều, đó cũng chỉ có thể là chống chọi cuối cùng... Tác dụng nhỏ đến mức gần như không có...

Lại đợi lúc tôi mở mắt ra, Liễu Dục Chú cũng đã hạ xuống bên rìa lối đi, nhanh chóng chui vào trong.

Thời điểm này, tôi cũng lùi sau không ít, đã đến chỗ hơi rộng rãi hơn ở phía sau rồi.

Lại mở mắt, hai mắt tôi nóng bỏng, thần sắc thì càng hung hãn.

Sắc mặt Liễu Dục Chú cũng tím tái một mảng.

Tôi ngoảnh đầu lại, khom người xuống, nhìn sang phía đối diện.

Lúc này tôi cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy bên đó.

Ngao sói đột ngột một phát nhả bỏ nút dây thừng trong miệng ra, trước tiên là hướng về phía chúng tôi bên này sủa ầm mấy tiếng, ngay tiếp đó xoay người, liền lao như điên về phía chúng tôi đi tới.

Nó thế này là định đuổi theo Ngô Mậu!

Hơn nữa tiếng sủa vừa nãy của nó, tràn ngập sát khí!

“Tiểu nhân độc địa.” Giọng nói của Liễu Dục Chú, đã khản đặc đến cực độ.

Mà giờ này, trong mắt gã ngoài phẫn nộ và sát khí ra, còn ánh lên một nỗi lo âu không đè nén nổi.

Trầm mặc một lát, giọng Liễu Dục Chú càng khản đặc hơn nói: “Vừa nãy, tôi...”

Khóe miệng tôi giật giật một phát, hơi nén một số cảm xúc xuống, lắc lắc đầu: “Vừa nãy anh không quật phất trần, chỗ cát này cũng vẫn sẽ tản ra, rơi lên trên người hai chúng ta, dẫu sao bây giờ cũng chỉ có tôi bị dính thôi. Cái chỗ này, phải cần thân thủ, nếu như anh cũng bị dính, sợ rằng chúng ta bèn phải bàn giao luôn.”

Hít sâu một hơi, tôi hơi nheo mắt lại nói: “Không dễ chết như vậy đâu, cho dù là cát đen nhiễm bệnh nan y, cũng là do phong thủy ở đây gây nên, cố nhanh phá bỏ chỗ này.” Lúc nói câu này, tôi kỳ thực vẫn chẳng mấy tự tin, chỉ là không muốn Liễu Dục Chú quá tự trách.

Cái cảm giác sợ hãi thót tim đó, khiến tôi không nhịn được mà nhớ đến Từ Thi Vũ, mẹ tôi, bà nội tôi... Và còn tất cả bạn bè người thân bên mình nữa...

Bàn tay vô thức nắm chặt, tôi hạ thấp giọng lại nói một câu: “Tiểu Hắc mà đuổi kịp y, thì y không có kết cục tốt đẹp gì cả.”

Nói rồi, tôi trực tiếp đứng luôn dậy, đi lên trên phía đầu được mở rộng ra của lối đi...

Liễu Dục Chú đi sát theo sau tôi, không nói một lời!

[Tác giả có lời muốn nói]

Thanh Sơn (nhìn vọng chỗ xa): Lão La, bọn họ nói ngươi khoác lác lừa đảo?

Lão La (cười ngượng): Lúc trước chẳng phải nói với anh là một tý chút, chẳng phải chỉ có một tý chút sao...

Thanh Sơn (lắc lắc đầu, nghĩ ngợi hồi lâu): Chút nữa giờ Ngọ, ta cùng mọi người gặp mặt, bèn không giấu đầu giấu mặt nữa.

Lão La: !!!!

Bình Luận (0)
Comment