Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục (Dịch Full)

Chương 1037 - Chương 1037. Có Người

Chương 1037. CÓ NGƯỜI Chương 1037. CÓ NGƯỜI

Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Cái Hung của kỳ thi, bắt nguồn từ tính đặc thù của việc nó hóa sát.

Xác nếu chém đầu, thì là phá xác, hung dữ có một sự biến hóa ở mức độ khác, trong thủ cấp, cũng là nơi cất hồn nhiều nhất.

Chứ không hồi đó trảm diệt Viên Hóa Thiệu, cũng sẽ không tiếp tục chọn một khu đất phong thủy để tiến hành trấn áp đối với y.

Còn về Xác âm luyến dương, thì bị Áp trấn thần chú hoàn chỉnh và Thương phương Trảm mã kiếm khắc chế, phá bỏ hồn phách, đế vương thiên cổ cuối cùng chỉ còn lại thi hài rỗng vỏ, mới sẽ an táng ở trên đỉnh của Trung long Phân tích sơn nơi chẳng có mấy hiệu quả phong thủy.

Cái đầu của xác kỳ thi ở đây, đã bị người ta lấy đi, nhưng bên ngoài lại không có vết tích từng phá hoại cơ?

Vậy tất cả những việc này, lại phát sinh vào lúc nào, do ai gây ra?

Mặt Liễu Dục Chú lộ vẻ nghi ngờ kinh ngạc.

Tôi cũng đang nhíu mày trầm tư, trong lòng bức bối.

Thậm chí tôi liên tưởng đến cả sư tôn của Ngô Mậu, hoặc giả sẽ có liên quan đến trong đây, nhưng tôi rất nhanh lại phủ nhận.

Còn chưa nói Phong thủy sư ở cấp độ đó, có thể lấy cái đầu ở đây đi, sẽ không dạy ra một tên đồ đệ kỳ thực bản lĩnh chẳng được coi là nhiều như Ngô Mậu.

Nếu đúng như vậy thật, Ngô Mậu còn tới chỗ này làm gì?

Chỉ có khả năng là Ngô Mậu biết được một số chuyện gì đó, hơn nữa nắm phần chắc để tới thử.

Rất nhanh, tôi lại liền nghĩ tới một người, cái người đưa Tưởng Bàn ra ngoài đó...

Ở chỗ dưới lòng đất thế này, không dùng nổi các phương pháp hiện đại hóa, người đó có thể ở chỗ sâu như vậy, đánh thông vách đá dày như vậy tìm ra Tưởng Bàn, hắn liệu có phải cũng từng tới chỗ này? Lấy đầu của cái xác kỳ thi này đi?

Trong lúc nghĩ ngợi, tôi đến phía trước quan tài, chằm chằm nhìn xác chết không đầu còn lại.

Trên người y mặc áo bào gấm vóc đặc thù, hơn nữa không bị năm tháng mài mòn quá nhiều.

Vết cắt trên cổ rất bằng phẳng, bộ phận xác chết lộ ra ngoài, nước da khô quắt mất nước, nhưng lại không khó coi như những xác khô còn lại.

Tôi kiểm tra găng tay tiên xám một chút, tiếp đấy bèn mò mẫm trên người y.

Có điều cuối cùng, tôi vẫn chẳng thu hoạch được gì cả, trên người y chẳng có thứ gì hết.

Chỉ có điều tôi cũng nghĩ rõ ràng rồi, dạng người như y, sau khi chết đồ trên người tuyệt đối không tầm thường, đến đầu đều bị người ta đem đi rồi, quyết sẽ không để sót lại thứ gì cả.

“Chậm hơn người ta một bước.” Tôi ngẩng đầu nhìn Liễu Dục Chú, hơi có chút cười khổ.

Liễu Dục Chú lúc này sắc mặt đã về lại vẻ bình thản, nói: “Xác bị chém đầu, cũng bớt được phiền phức, có điều vùng đất Kim thần Thất sát hại người này vẫn tồn tại, cậu chẳng phải cần phá bỏ nơi này, mới có khả năng rời đi sao?”

“Đúng.” Tôi thận trọng gật gật đầu.

“Phá kiểu gì?” Liễu Dục Chú vừa nói, vừa bắt đầu tỉ mỉ kiểm tra xung quanh.

Tôi đại khái có thể đoán được Liễu Dục Chú đang kiểm tra cái gì, gương đồng không bị phá hoại, đàn tế phía dưới không bị phá hoại, vậy người tới chỗ này, chắc chắn không thông qua lối đi phía dưới, cũng không thông qua vị trí bị chiếc gương đồng bịt kín đó lên trên, chỉ có khả năng là từ bên trên xuống dưới.

Trầm ngâm chốc lát, tôi lại nhìn cỗ quan tài bằng ngọc kia một cái, sau đó nói: “Chỗ này là hạt nhân, thuộc Ngũ Hoàng Trung, nơi tia sáng của sao Liêm Trinh rơi xuống, chỉ cần phá bỏ chỗ này, đất Kim thần Thất sát liền sẽ mất cân bằng phong thủy, có điều...”

“Có điều cái gì?” Liễu Dục Chú lại lần nữa mở miệng.

“Tiền đề của việc phá hoại chỗ này, là chúng ta cần đi được ra ngoài... Nếu không đi ra ngoài được, phá hoại rồi, chúng ta sẽ bị chôn sống.” Tôi nói từng câu từng chữ một.

“Người lấy đầu đi, nhất định sẽ để lại đường, tìm ra nó.” Giọng điệu Liễu Dục Chú chắc nịch.

Nói xong, gã lại bắt đầu tìm kiếm trong gian phòng nhỏ hẹp này.

Tôi thì rút Định la bàn ra, cúi đầu nhìn phương vị hướng núi, đồng thời nghĩ xem nên dùng phương pháp nào vừa phá hoại chỗ này, đồng thời vừa giảm ảnh hưởng gây nên tới mức nhỏ nhất, để tôi và Liễu Dục Chú có thể an toàn ra ngoài.

Có điều lúc này, tôi lại phát hiện la bàn rất bất thường.

Sự bất thường này nằm ở kim chỉ của nó, nó trước tiên là hiển hiện kim trắc, biểu thị chỗ này là Thần đàn Cổ sát.

Nhưng một hồi, nó lại thành kim đầu, kim chỉ nửa chìm nửa nổi, nổi lên không đến đỉnh, chìm xuống không đến đáy.

Điều này đại biểu chỗ này có phần mộ, ở đây nhiều ắt khóc, hơn nữa cần phòng bị miệng lưỡi kiện cáo!

Kỳ thực điều này vừa vặn khớp với Ngũ Hoàng Trung, dự báo điềm Hung của sao Liêm Trinh chiếu rọi.

Phần mộ được cái coi là bình thường, vốn dĩ ở đây bèn đã đặt quan tài rồi.

Chỉ có điều, chẳng được mấy hồi, kim chỉ lại thay đổi rồi...

Lần này kim chỉ trở nên rất loạn, loạn, bèn là không xác định, không xác định chính là tràn ngập biến số, mà như thế này, tôi thậm chí đều không xem nổi phương vị phong thủy.

“Bích họa ở đây, cậu chú ý đến chưa? Vẫn là Nhị thập bát tú mà lúc trước cậu nói?” Liễu Dục Chú đột nhiên mở miệng hỏi tôi.

Ánh mắt tôi hướng lên trên vách tường, lúc trước tôi không mấy chú ý, bây giờ nhìn kỹ, đích thực, bích họa ở đây cũng có hình vẽ Nhị thập bát tú.

Có điều một phát nhìn qua, vẫn không có hình vẽ Thất sát.

Chính chủ của nơi này cũng không thể nào để mấy thứ vật hung ở đây mấy trăm năm để nhìn mình.

“Không có ý nghĩa gì cả.” Tôi thành thật bảo với Liễu Dục Chú.

Bởi vì nếu như trên tướng sao đối ứng, cùng với phương vị đối ứng, Nhị thập bát tú có tác dụng đối ứng của nó, nhưng trong đây là đất Kim thần Thất sát, ngoại trừ bảy loại đó ra, những thứ còn lại đều vô dụng, chỉ mang một ý nghĩa tượng trưng.

Liễu Dục Chú lại bất chợt nói: “Trong Nhị thập bát tú, có người?”

Tôi nghe mà cũng ngẩn ra một phát.

Tiếp đó tôi lại lắc lắc đầu nói: “Không có người, Nhị thập bát tú là diễn biến sinh ra từ Tứ thần thú, làm sao mà có người được?”

Bình Luận (0)
Comment