Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng
Thời gian dài như vậy tới nay, phía trên thành phố Nội Dương cung cấp viện trợ và tiện lợi cực lớn, đặc biệt là lần trước lúc đối phó với Trương Nhĩ, màn kịch đó cũng diễn đủ thật.
Không chỉ lần này, mà còn nhiều lần trước đó, bọn họ đều toàn lực phối hợp.
Trâu Vi Dân từng nói cấp trên của anh ta muốn gặp tôi, cũng đã nói không chỉ một lần.
Tôi đều bởi vì nguyên nhân thời gian mà từ chối khéo, có điều tôi cũng hứa sẽ gặp mặt.
Bọn họ trước đây đều chưa từng thúc giục tôi, lần này lại tỏ vẻ rất gấp gáp, bèn khiến nghi hoặc trong lòng tôi càng nhiều hơn.
Trong lúc tôi suy nhĩ, xe của Phùng Quân cũng đã đi thẳng về phía nhà họ Phùng.
Thời điểm này trên đường đang là giờ cao điểm, lái xe đi đường tốn mất tầm tiếng đồng hồ.
Đợi lúc tới nhà họ Phùng, Phùng Chí Vinh, Thích Lan Tâm, Trần mù, Lưu Văn Tam, Hà Thái Nhi... bao gồm cả một loạt người của Trường Thanh Đạo Quán, toàn bộ đều có mặt, đồng thời tôi còn nhìn thấy một người thợ xây dựng rất quen mắt.
Trâu Vi Dân cũng có mặt, anh ta đang đi đi lại lại trong sân, liên tục nhíu mày, biểu cảm chẳng mấy tự tại.
Sau khi chúng tôi vào trong sân, ngao sói vẫy đuôi đến trước mặt Trần mù.
Tay Trần mù đang kẹp một điếu thuốc, vỗ vỗ đầu ngao sói.
Tôi không lập tức qua nói chuyện với Trâu Vi Dân, trước tiên gật gật đầu với anh ta, dùng ánh mắt biểu thị chào hỏi.
Trâu Vi Dân rõ ràng hiểu ý tứ của tôi, cũng gật gật đầu, đồng thời đi ra phía ngoài cổng.
Vào thẳng trong sảnh chính, tôi trước tiên gọi chú Văn Tam, dì Thái, cùng với chú Trần xong, lại nói chuyện vài câu với Phùng Chí Vinh và Thích Lan Tâm.
Rõ ràng bọn họ có rất nhiều điều muốn hỏi, có điều đều cố nhịn không nói nhiều, chỉ bảo kỳ hạn công trình sắp tới rồi, cũng chỉ là chuyện hai ba ngày tới nữa thôi, thợ xây dựng đang đợi ở đây, chính là để hỏi thái độ của tôi, bởi vì bên chỗ cổng chào có chút vấn đề.
Trong lúc nói, Phùng Chí Vinh lại vẫy vẫy tay, người thợ đó lập tức tới trước mặt tôi
Trong thời gian này, đương nhiên có người khác của nhà họ Phùng đi tiếp đón Liễu Dục Chú.
Người của Trường Thanh Đạo Quán, thì càng là dồn hết sự chú ý lên trên người Liễu Dục Chú.
Người thợ xây đến trước mặt tôi xong, hắn dè dặt thận trọng nói: “La tiên sinh, cái cổng chào gia tiên đó, đang liên tục bong gạch, lúc nào cũng đều có công nhân ở đó canh chừng, có điều đã dựng lán, không cho bất cứ ai vào trong xem, đến cả Hoàng bì tử cũng đều không vào trong được, bong một viên, bù một viên, tôi sợ có vấn đề...”
Những lời này của người thợ, lập tức khiến lòng tôi hơi kinh.
“Bong gạch...” Đầu mày tôi nhíu chặt, nguyên nhân bong gạch này đơn giản, bố cục phong thủy thành phố Nội Dương sắp xây dựng xong rồi, Xuyên tâm long sắp thành, thứ tử khí này sắp đâm xuyên vào trong con phố cũ, tôi trước đây dùng cổng chào Gia tiên để chặn tử khí lại, nhưng thành phố Nội Dương quá lớn, tử khí quá nặng... Cổng chào, không chặn nổi.
Sợ rằng đợi bố cục phong thủy xây dựng hoàn tất, cổng chào sẽ trong nháy mắt sụp đổ.
Trong đầu tôi nhanh chóng suy diễn phân tích, đồng thời trầm giọng nói: “Các anh bịt cổng chào lại, chắc có không ít Hoàng bì tử tới nhỉ?” Người thợ lập tức liền gật gật đầu, tốc độ của hắn không khác gì gà mổ thóc cả.
Có điều hắn cũng lập tức nói: “Bà cụ Hà dặn, rầm rộ giết gà, cung phụng Tam sinh, còn mời rất nhiều người tới nhảy Ương ca, còn viết một cáo thị rất lớn, chính là nói cổng chào sắp hoàn tất, xây sửa đoạn cuối, sẽ phủ vải đỏ, cuối cùng mới sẽ mở ra.”
“Vốn dĩ lúc hôm đầu tiên bịt lại, có không ít Hoàng bì tử muốn tới nhìn trộm, làm theo lời bà cụ Hà nói xong, chúng nó liền không tới nữa, đợi tới giờ giết gà, liền ra ngoài uống tiết gà, ăn đầu gà, thậm chí trong phố cổ còn có không ít người, cũng cùng nhảy Ương ca... Những người đó đều hệt như trúng tà vậy...”
Những lời này của người thợ, lập tức khiến tôi thở phào một tiếng.
Bản lĩnh tùy cơ ứng biến này của bà cụ Hà rất mạnh, nếu không phải bà cụ làm thế này, kể cả là không bị lộ tẩy, Từ Bạch Bì cũng đều sẽ phát giác ra chỗ của vấn đề.
Tôi cúi đầu trầm tư.
Lúc này, Trần mù lại đột nhiên mở miệng nói: “Thập Lục, chuyện của đám người Trâu Vi Dân, tạm thời không quản được, chuyện khu phố cũ, mày phải nhanh chóng nhúng tay vào, không biết lúc nào, lại sẽ xuất hiện biến cố.”
“Chú Trần, cháu biết rồi.” Nói xong, tôi hít sâu một hơi, lại lập tức hỏi Phùng Chí Vinh, những đạo trưởng còn lại của nhà họ Liễu đâu?
Phùng Chí Vinh lập tức bèn bảo với tôi, lúc chúng tôi xuất phát rời đi, bọn họ liền đã theo sự sắp xếp của hai vị đạo trưởng Liễu Hóa Minh Liễu Hóa Dương, phân tán ra, toàn bộ đều tản tới gần chỗ xây dựng bố cục phong thủy rồi, cụ thể bọn họ ở đâu, ông ta cũng không biết.
Đồng tử mắt tôi co mạnh một phát.
Liễu Dục Chú cũng đã tới sảnh chính, gã bình thản mở miệng nói: “Yên tâm, bọn họ sẽ không đánh rắn động cỏ, lúc cần hiện thân, tuyệt đối sẽ hiện thân.”
Nói rồi, Liễu Dục Chú không tiếp tục nói thêm gì khác nữa, chỉ hỏi tôi dự định thế nào.
Tôi trầm ngâm, nghĩ ngợi hồi lâu xong, mới nói: “Sắp xếp của bà cụ Hà, đừng cắt ngang.”
“Kỳ hạn công trình tiến hành bình thường, cổng chào trực tiếp xây dựng hoàn tất, nhưng đừng kéo vải xuống, cổng chào hoàn tất, sẽ chặn mũi Xuyên tâm long đang dần hình thành này lại, ít nhất bây giờ sẽ không tiếp tục bong gạch nữa, có điều giây phút bố cục phong thủy hình thành, nó có khả năng sẽ sụp đổ.”
“Liễu đạo trưởng, anh cần thông báo một chút với tiền bối nhà họ Liễu, tôi còn sẽ tổ chức một buổi lễ mừng ở trong khu phố cũ, sẽ tổ chức rất lớn, rất long trọng, người trực tiếp toàn bộ đều vào trong khu phố cũ.”
“Trong tình huống này, Từ Bạch Bì không tiện ngăn, chắc cũng sẽ không ngăn lại, các anh tới trước cổng nhà lão chúc mừng, trên cổ của mỗi người, đều phải đeo một xâu đầu gà.”
Tâm mày Liễu Dục Chú nhíu lại trong tích tắc, rồi lại giãn ra: “Được.”
Tôi hít sâu một hơi, lại tiếp tục nói: “Liễu đạo trưởng, phải tủi thân anh bị trói lại, anh cũng là lễ vật.”