Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục (Dịch Full)

Chương 1061 - Chương 1061. Tiếng Súng, Quật Cường Của Người Bình Thường

Chương 1061. TIẾNG SÚNG, QUẬT CƯỜNG CỦA NGƯỜI BÌNH THƯỜNG Chương 1061. TIẾNG SÚNG, QUẬT CƯỜNG CỦA NGƯỜI BÌNH THƯỜNG

Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Nhưng có câu nói gọi là người chết đèn tắt, người sống có quy tắc của người sống, người chết cũng có đạo lý của người chết.

Dư Sơn đúng thật chết rất thảm, nhưng nếu như hắn hại mạng người ta, thì tuyệt đối không cách gì đi đầu thai được.

“Người chết đèn tắt, anh định cùng hủy diệt với Trần Dung Dung sao? Cô ta đã hại kiếp này của anh, anh còn muốn cô ta hại cả kiếp sau của anh? Nếu như cô ta chết trong tay anh, anh liền không có kiếp sau nữa.”

“Hung hồn, bèn sẽ bị trấn áp hoặc đánh tan.” Tôi trầm giọng quát lên.

Động tác của Trần Dung Dung vụt khựng lại, cô ta không tiếp tục bạt tai “mình” nữa, mà ngược lại nhìn sang tôi.

Thần sắc cô ta lạnh lùng đến cực điểm, không chút cảm xúc.

“Mạng của tao, mạng của nó, kiếp này thảm thương, còn cần kiếp sau gì nữa? Kiếp sau lại tiếp tục chịu khổ sao?!” Âm thanh u ám đầy ắp oán khí truyền lại, rất bình tĩnh, so với sự thù hằn phẫn nộ vừa nãy, phải nói là bình tĩnh đến cực điểm.

Nhưng người ngược lại càng bình tĩnh, thì càng cố chấp...

Đặc biệt là nhớ đến chấp niệm của Dư Sơn đối với Trần Dung Dung trước đây, khiến hắn chết rồi, đều trực tiếp hóa xác sống luôn.

Hơi nghĩ nhiều thêm một chút, Ngô Mậu chắc chắn không muốn bị xác sống đeo bám, thuật phong thủy của y so với người thường đã không yếu, đều không cách gì ngăn chặn, thậm chí không cách gì dự liệu, liền có thể tưởng tượng được chấp niệm này của Dư Sơn nặng đến đâu.

Tôi không mở miệng thêm nữa.

Bởi vì tôi nhận thực được một điểm.... Người bình thường cũng có sự quật cường của người bình thường.

Hoặc giả là bất chấp hồn phi phách tán, cũng phải đòi lại một “lẽ công bằng” cho bản thân!

“Tôi không thể nhìn anh giết người, tôi sẽ tiễn anh lên đường, kiếp sau anh đều sẽ quên hết tất cả.” Tay tôi rút trên thắt lưng một phát, bèn mò ra một tờ trấn sát phù!

Đồng thời tôi đạp bước lên trước, một tay vỗ phù, tay còn lại thì cất la bàn đi, thuận thế đi túm lấy cánh tay của Trần Dung Dung!

Trấn Dư Sơn lại, rồi đưa xác chết hắn qua đất phong thủy, cho hắn đi đầu thai tử tế, cưỡng chế bóp nghẹt chấp niệm của hắn lại, cho hắn có một kiếp sau!

Thứ mệnh số nợ hắn, ông trời cũng sẽ bù đắp lại! Đây là đạo lý mà kiếp này hắn đã không cách gì nghĩ thông được!

Tốc độ này của tôi đối phó với đạo sĩ, xác dữ thực sự, thì chắc chắn không đủ dùng, có điều người chết ở cấp độ này của Dư Sơn, thì thừa đủ rồi!

“Tao không cần!” Âm thanh chói tai, dường như còn toát lên mùi máu tanh!

Mà âm thanh này, lại không còn từ trong miệng Trần Dung Dung phát ra nữa!

Mà là từ phía dưới truyền lên!

Mặt tôi lại lần nữa đột ngột biến sắc, tầm mắt vụt nhìn xuống phía dưới, Trâu Vi Dân đang đứng ở bên ngoài cổng biệt thự, sắc mặt hung hãn, hai tay anh ta giơ lên, trong tay hóa ra đang cầm một khẩu súng, đang nhắm chuẩn về phía tầng hai!

Tất cả những việc này đều chỉ trong nháy mắt!

“Dư Sơn! Dừng tay!” Đồng tử mắt tôi co mạnh, lông tóc toàn thân dựng đứng!

Trên mặt Trâu Vi Dân, nở ra một nụ cười tuyệt vọng, đồng thời còn ánh lên vẻ giải thoát.

“Mày cũng đáng chết!” Tiếng nói đầy vẻ thù hằn từ trong miệng “Trâu Vi Dân” phát ra.

“Đoàng!”

Nòng súng bắn ra ánh lửa!

Tôi vốn dĩ đã sắp túm lấy Trần Dung Dung.

Nhưng dưới chân lại trượt một phát đầy quái dị, cả người đều ngã ngửa ra phía sau, rầm một phát ngã lăn ra đất.

Khoảnh khắc này, tôi tận mắt nhìn thấy Trần Dung Dung mất thăng bằng, đầu ngửa ra sau, cả người từ trên tầng hai trực tiếp rơi thẳng xuống dưới!

Trong khóe mắt tôi nhìn thấy một đám tia lửa bắn ra, ngay tiếp đó bèn là vách tường vỡ tung!

Phần tường bị đạn bắn nát, vừa vặn là vách tường của ban công phía sau chỗ tôi đứng...

Nếu không phải đột nhiên trượt ngã thế này, tôi liền phải bị một phát súng xuyên tim.

Không có tiếng hét thảm, chỉ có một tiếng rầm nặng nề vang lên.

Ngay tiếp đó, lại là đoàng đoàng mấy tiếng súng nổ! Trên tường ánh lửa bắn ra nhiều phát!

Đầu ngửa ra sau rơi xuống dưới, Trần Dung Dung chết chắc rồi.

Oán khí này của Dư Sơn quá nặng, đúng thật là oán trách tôi hồi đó không quản hắn, muốn tiễn tôi cùng lên đường!

Tôi không thò đầu ra xem, tôi mà ló ra, chắc chắn phải bị “Trâu Vi Dân” cho một phát súng kết liễu luôn!

Lúc này tôi đều không có cơ hội lại gần Trâu Vi Dân, không thể nào phá nhập vong này từ trên người anh ta được.

Lúc này, tư duy của tôi rất rõ nét, trên chiếc ghế bên cạnh không có xác chết của Dư Sơn, vừa nãy người nằm ở đây, là Trần Dung Dung.

Xác tàn của Dư Sơn chắc chắn vẫn ở trong căn biệt thự này, không thể nào đi nơi khác được.

Chỗ này là Hung trạch của hắn, hắn ở tại đây, oán khí mới nặng nhất!

Tôi lập tức lật người dậy, mò lấy la bàn ra, chằm chằm nhìn kim chỉ bên trên, nhanh chóng đi ra phía ngoài phòng.

Tốc độ chuyển động của kim chỉ lúc nhanh lúc chậm, sau khi tôi ra khỏi cửa phòng xong, nhạy bén phân tích phương hướng tôi đang đứng đối với thay đổi tốc độ chuyển động của kim chỉ.

Cùng lúc này, phía dưới truyền lại tiếng bước chân, âm thanh này vội vã khác thường, rõ ràng là Trâu Vi Dân đang lên tầng!

Tâm trí tôi rất trấn tĩnh, có so sánh kiểu gì, mệnh số này của Dư Sơn đều không thể nào giết được tôi, tôi chỉ là phải cẩn thận lật thuyền giữa mương...

Mấy giây sau, tôi liền phân biệt ra phương hướng, nhanh chân đi về phía cầu thang ở phía bên kia.

Tiếng bước chân phía dưới càng vội vã hơn, rõ ràng “Trâu Vi Dân” cũng đã lên cầu thang đuổi theo tôi.

Tốc độ chuyển động của kim chỉ càng nhanh, tốc độ chạy lên trên của tôi cũng càng nhanh hơn.

Phần đỉnh xuyên qua tầng ba, lên trên còn có một tầng lầu nữa.

Nói là tầng lầu, nhưng trên thực tế là thông tới sân thượng ở tầng đỉnh!

Tiếng bước chân phía sau càng trở nên gấp rút hơn, tôi lật tay liền dán một tờ trấn sát phù lên trên tường ở bên cạnh, đồng thời tôi cắn rách đầu lưỡi, phun một ngụm máu xuống dưới mặt đất, tiếp đấy bèn sải bước đi qua.

Lại thêm hai ba bước, đến trước cửa sân thượng, tôi trực tiếp đạp luôn một cú, nhanh chân đi vào trong.

Sân thượng nhỏ hẹp không hề lớn, nhưng chỗ này lại đang bày một cỗ quan tài đỏ rực.

Quan tài đã mở một nửa, bên trong đang đứng một bộ hài cốt.

Hài cốt đen xì, không một chút máu thịt, đầu của hài cốt đang đối diện thẳng mặt tôi, ánh trăng rắc lên trên nó, trong tròng mắt lõm xuống, phản chiếu ánh sáng lạnh âm u.

Tôi không chút do dự, rút gậy khóc tang ở thắt lưng ra, vụt ném bay về phía cái đầu hài cốt!

[Tác giả có lời muốn nói]

Chương mới hôm nay kết thúc rồi.

Bình Luận (0)
Comment