Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng
Tôi ngẩn ra một phát, có điều chưa đợi Từ Thi Vũ giải thích, tôi liền thở hắt ra một hơi dài, nói tôi rõ rồi.
Theo cách nhìn của bà nội, ở trong bệnh viện bị bác sĩ y tá trông chừng, xung quanh lại đều là bệnh nhân, nhất định sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của bà.
Tôi còn chưa ổn định gia đình, bà chưa được bế chắt nội, bà làm sao lại chấp nhận coi bản thân thành bệnh nhân ở trong bệnh viện được?
Từ Thi Vũ khẽ gật gật đầu, tiếp đấy cô ta mới nói: “Chú Trần có qua mấy lần, chú Văn Tam cũng từng qua, còn cả những đạo trưởng kia nữa, Phùng gia chủ nói đợi anh tỉnh rồi, thì thông báo cho bọn họ sau.”
Lời này của Từ Thi Vũ, lập tức bèn khiến trí nhớ của tôi bị kéo quay lại cảnh tượng cuối cùng trong quảng trường lúc đó, trước khi tôi hôn mê...
Tôi lập tức hỏi Từ Thi Vũ, tôi hôn mê bao lâu rồi?
Từ Thi Vũ bảo với tôi, đã qua năm ngày rồi.
Kỳ thực khiến tôi hôn mê không phải là thương tích, xương quai xanh tuy bị đâm xuyên, nhưng không tổn thương đến tim, cũng không tổn thương đến các yếu huyệt khác.
Chủ yếu nhất khiến tôi không tỉnh lại được, là biến chứng của vết thương.
Cái tẩu đâm xuyên người tôi quá bẩn, dẫn đến viêm nhiễm nghiêm trọng, gần như toàn bộ chuyên gia của cả thành phố Nội Dương, thậm chí còn có cả chuyên gia bác sĩ của thành phố lớn khác, bọn họ cấp cứu cho tôi năm ngày, mới ổn định được tình trạng cơ thể của tôi...
Lòng tôi kinh hãi, có điều cái tẩu thuốc của Từ Bạch Bì... đích thực chẳng sạch sẽ vào đâu được.
Thời gian này, tôi liên tục tỉ mỉ quan sát thần thái biểu cảm của Từ Thi Vũ, lúc cô ta nói những chuyện này, cảm xúc không có mấy thay đổi.
Thậm chí không vì Từ Bạch Bì mà xao động...
Trong lòng tôi khẽ than, nhưng không hề nói thêm gì khác.
Bởi vì tôi không muốn nhắc đến những lời không nên nói, phá hoại cảm xúc của Từ Thi Vũ, mà đối với Từ Bạch Bì, cô ta kỳ thực đã được coi là nhìn rất thấu.
Lần đó Từ Bạch Bì ở vùng đất Trượng ẩn Âm tới, cô ta tưởng rằng Từ Bạch Bì đã bị trừng phạt, liền nói gần như rõ ràng rồi.
Còn về thay đổi thái độ giọng điệu lúc cuối của Từ Bạch Bì, tôi cảm thấy đã không cần thiết bảo với Từ Thi Vũ nữa...
Một là không đủ xác định, đó chỉ là suy đoán của tôi.
Hai là, Từ Bạch Bì chẳng cho Từ Thi Vũ gì cả, cho dù đúng là lão ta có sự thay đổi thật, thì điều đó cũng không xứng để có được gì từ chỗ Từ Thi Vũ.
Cũng chính vào lúc này, có tiếng gõ cửa phòng bệnh.
Từ Thi Vũ lập tức đứng dậy, trước tiên là nói nhỏ một câu mời vào, tiếp đấy mới bảo với tôi là bác sĩ tới rồi, lúc này tôi đã tỉnh, phải để bọn họ kiểm tra kỹ càng một chút.
Cửa phòng bị đẩy mở, bước vào phòng bệnh thì không phải chỉ là một bác sĩ, mà số người mặc áo blu trắng của bác sĩ chủ trị phải tới năm người, y tá thì chỉ mỗi hai.
Đám người này thấy tôi đã tỉnh, trong thần sắc toát ra vẻ mừng rỡ, tiếp đấy bọn họ “ào lên trước”! Vây chặt cứng lấy giường bệnh, Từ Thi Vũ vội vàng lùi tới bên cạnh giường, tôi căn bản không nhìn thấy cô ta nữa...
Lại tiếp sau đó, bèn là bị đám bác sĩ này “vật lộn”, kiểm tra chân tay, mắt tôi, bảo tôi há miệng, xem cổ họng, lại kiểm tra vị trí xương quai xanh bên ngực trái của tôi, bọn họ vừa kiểm tra tôi, thậm chí còn có người phát ra tiếng tặc lưỡi đầy cảm thán.
Còn có người hạ giọng thì thầm, tuy bọn họ đều chỉ nói vài ba câu, nhưng tôi vẫn có thể nghe hiểu ra được...
Bọn họ cảm thấy việc tôi có thể sống sót rất thần kỳ, mấy ngày trước mỗi ngày đều có thể chống chọi trụ được tiếp, đã là kỳ tích rồi, bây giờ còn có thể tỉnh lại, hoàn toàn là vớ thêm được một mạng nữa.
Tôi: “....”
Đợi bọn họ kiểm tra hoàn tất xong, lại sắp xếp y tá thay chai truyền cho tôi, dặn dò tôi không được xuống giường bừa bãi xong, mới rời khỏi phòng bệnh.
Tôi cảm giác toàn thân đẫm mồ hôi, cả người đều mệt lả ra luôn.
Từ Thi Vũ đến bên cạnh tôi, vốn dĩ trên mặt cô ta đang có nụ cười hiền dịu, nhưng cười mãi cười mãi, tròng mắt lại đỏ lên rồi.
Tiếp đấy cô ta cúi đầu xuống, nói cô ta phải đi liên lạc với nhà họ Phùng một chút, chứ không tất cả mọi người đều sẽ lo lắng cho tôi.
Nói rồi, Từ Thi Vũ bèn vội vã rời khỏi phòng bệnh.
Tôi biết, Từ Thi Vũ không muốn lại để tôi nhìn thấy cô ta rơi nước mắt, kỳ thực tôi còn biết, cô ta cười xong lại khóc, sợ rằng là bởi vì lo được lo mất...
Tôi cúi đầu, trầm mặc.
Kỳ thực trong lòng tôi không mấy dễ chịu, bởi vì chuyện của tôi còn chưa giải quyết.
Tôi còn phải theo Dương Thanh Sơn đi một chuyến, lời này, tôi đã chẳng biết làm thế nào để mở miệng nữa...
Trong phòng tĩnh lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập và hơi thở của mình, thậm chí cảm nhận được cả huyệt Thái dương đang khe khẽ co giật.
Bác sĩ truyền dinh dưỡng cho tôi, vậy nên tôi tuy đã mấy ngày chưa ăn uống, cũng không có cảm giác đói khát.
Thời gian từng giây từng phút trôi đi, tôi cũng chẳng biết đã qua bao lâu, chung quy ánh sáng bên ngoài cửa sổ đã bị đêm đen thay thế.
Trong phòng bệnh lại có người bước vào, đi trên đầu nhất, hiển nhiên là Liễu Dục Chú, phía sau gã mới là Lưu Văn Tam, Trần mù, cùng với Phùng Chí Vinh, Thích Lan Tâm...
Bà nội tôi không tới, hơn nữa Từ Thi Vũ cũng không vào phòng bệnh, Thích Lan Tâm vào xong, cửa phòng liền đóng lại.
Liễu Dục Chú đứng bên cạnh giường, không hề mở miệng, chỉ gật gật đầu với tôi.
Nụ cười trên mặt Lưu Văn Tam nhiều nhất, lão vuốt vuốt miệng, nói lão biết thừa đám bác sĩ đó mỗi ngày nói toàn là lời xúi quẩy, mạng tôi cứng đến mức nào, lão rõ nhất, lão bảo không có chuyện, thì chắc chắn là sẽ không có!
Trần mù cũng chẳng nhiều lời, lão chỉ bảo với tôi, đợi xong phải qua thôn Liễu Hà một chuyến, sư phụ lão đi về rồi, có điều bà cụ cũng muốn gặp mặt tôi, biết tôi vẫn bình an.
Tôi gật đầu, bảo với Trần mù là tôi biết rồi, chắc chắn tôi phải đi gặp bà Hà.
Còn Trần mù thì rõ ràng ngừng lại một chút, tiếp đó lại nói một câu: “Mày bây giờ không cần qua, cái thời gian bảo đợi xong này, là phải đợi sau khi mày xử lý xong một loạt sự vụ.”
“Bởi vì sư phụ chú đưa Lưu âm bà đi về rồi. Nếu mà không thế này, mày lại tiếp tục đi xử lý công chuyện, chắc sẽ có phiền phức.”
Vẻ mặt tôi cứng đờ lại một phát, nhìn con ngươi màu xám trắng của Trần mù, lí nhí nói một câu cảm ơn.