Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng
Tư duy trong nháy mắt xác định, tôi thận trọng nhìn Thẩm Kế.
Ánh mắt Thẩm Kế nhìn đối diện với tôi một lát xong, nói: “Được. Có điều điều kiện của tôi, anh biết chứ?”
Tôi cười cười, nói: “Không biết đích xác, có điều tôi biết, sẽ có liên quan tới Phong thủy.”
Thẩm Kế trầm mặc một hồi, rồi mới nói: “Anh muốn tôi nói gì với Liễu Dục Chú?”
Tôi vuốt xuôi tư duy một chút, đại khái nói với Thẩm Kế về chuyện cần bảo với Liễu Dục Chú, hơn nữa tôi cũng dặn dò cô ta về phương thức muốn cô ta dẹp loạn phản chính.
Bàn giao những việc này tốn mất mười mấy phút, đợi tôi nói hết xong, Thẩm Kế mới gật gật đầu, nói cô ta rõ rồi, cô ta hướng về một phía khác vẫy vẫy tay, Khương Manh bèn líu ríu chạy lại.
Thẩm Kế lại nhìn đối diện với tôi một cái, vẻ lạnh lùng trong giọng điệu đã giảm bớt vài phần.
Cô ta đơn giản giải thích rằng trời đã khuya rồi, không tiện để tôi trú lại trong Quan tinh trạch, bèn cho Khương Manh đưa tôi đi nghỉ ngơi, đợi gặp Liễu Dục Chú xong, cô ta sẽ tới báo kết quả cho tôi.
Tôi gật gật đầu, không tiếp tục nói thêm.
Quan tinh trạch vốn đã là nơi ở của Tiên sư, tôi trú lại tại đây đương nhiên không hợp quy tắc.
Đồng thời, tôi cũng không ngay lập tức hỏi điều kiện của Thẩm Kế.
Quẻ đầu tiên của cô ta rất quan trọng, cho dù là hà khắc, tôi cũng sẽ đáp ứng, đợi cô ta nghĩ xong, cũng sẽ tới bảo với tôi.
Trong chốc lát, Khương Manh đã tới gần trước mặt tôi, cô ta làm một động tác mời.
Tôi bèn theo cô ta, lại đi ra phía ngoài Quan tinh trạch.
Quay lại theo lối cũ, về đến con đường trại bình thường của tộc Khương, Khương Manh lại dẫn tôi đi sang một hướng khác, rất nhanh liền đưa tôi tới khu nhà mà trước đây Lưu Văn Tam, Trần mù cùng ở, trong sân vẫn chẳng khác gì mấy với hồi đó.
Khương Manh đưa tôi tới trước cửa phòng xong, mới dừng bước lại, cung cung kính kính bảo với tôi, cô ta sẽ sắp xếp người tới ngoài cổng chờ, phàm là có chuyện gì, lúc nữa tôi đều có thể sai người đi làm.
Tôi gật gật đầu, ra hiệu bảo Khương Manh cũng đi nghỉ ngơi, cô ta lúc này mới quay người rời đi.
Đi đường gấp cả một ngày trời, lúc trước không cảm giác, bây giờ tôi mới bắt đầu trở nên mệt mỏi.
Đơn giản rửa ráy một chút, tôi lên giường nằm xuống.
Trước khi ngủ, tôi đem xích khóa trên rương đồng, trực tiếp quấn luôn lên trên cánh tay.
Tuy là ở tộc Khương, nhưng vẫn cứ cẩn thận là trên hết.
Ngủ một phát thế này, bèn là một đêm không mộng.
Lại đợi lúc tôi tỉnh dậy, trời đã sáng rõ rồi.
Giấc này tôi ngủ rất dài, tiện tay xem thời gian trên điện thoại một cái, hóa ra đều đã sắp mười một giờ rồi.
Dậy đánh răng rửa mặt xong, tôi mới ra khỏi phòng.
Trong sân hóa ra đang đứng tận mấy người, có người của tộc Khương, đồng thời cũng có đạo sĩ của nhà họ Liễu!
Một người trong đó, hóa ra là Liễu Hóa Dương.
Liễu Hóa Dương gật đầu ra hiệu với tôi, vẻ mặt lão bình thản, giọng điệu hiền hòa hơn không ít, nói Đại trưởng lão muốn gặp tôi.
Mặt tôi không biến sắc, nhưng trong lòng lại hơi có chút nghi hoặc, đương nhiên, tôi cũng không hỏi nhiều, gật gật đầu, nói tôi theo lão đi một chuyến.
Có điều Liễu Hóa Dương lại không lập tức tiếp lời, mà ngược lại là mấy người của tộc Khương kia, bảo tôi ăn chút gì trước đã, bọn họ đã chuẩn bị sẵn đồ ăn rồi.
Dưới sự ra hiệu của bọn họ, tôi ngoảnh đầu qua, mới nhìn thấy trên bàn ở trong gian chính đang bày cặp lồng cơm.
Tôi đích thực là đói rồi, cũng chẳng đùn đẩy gì, vội vàng đi qua, mở cặp lồng cơm rồi ăn luôn.
Đồ ăn của tộc Khương, là cháo trắng điểm tâm, đều giữ nguyên một thứ mùi vị nguyên sơ.
Nhét đầy bụng xong, tinh thần của cả người cũng tốt lên nhiều, hoàn toàn linh hoạt lại.
Tôi lại cùng Liễu Hóa Dương rời đi, lão đưa tôi đi về hướng của nhà họ Liễu.
Tôi không hề nhắc đến Thẩm Kế, cũng không nhắc đến Liễu Dục Chú, lúc này mới hỏi Liễu Hóa Dương, Đại trưởng lão muốn gặp tôi làm gì?
Liễu Hóa Dương mặt mày bình thản lắc lắc đầu, nói: “Gặp Đại trưởng lão, cậu liền sẽ biết.”
Tôi từ bỏ việc tiếp tục dò hỏi, đạo sĩ nhà họ Liễu đều cứng nhắc, tôi cũng chẳng hỏi ra kết quả được.
Khoảng chừng đi phải được mười mấy phút, chúng tôi tới trên con đường với những căn nhà tranh bên ngoài đạo trường đó.
Lần trước nhà họ Liễu trọng thương, số lượng đạo sĩ giảm mạnh, nhà tranh vẫn tuyệt đại bộ phận đều để trống.
Có điều trong lúc đi lại, tôi lại nhìn thấy phía trước một căn nhà tranh trong số đó, Mao Sam đang luyện kiếm!
Lúc tôi đi qua, Mao Sam thần sắc chăm chú, lại giống như căn bản không hề nhìn thấy tôi.
Liễu Hóa Dương lúc này vừa vặn mở miệng nói: “Tuy Liễu Dục Chú đã thu cậu ta làm đồ đệ, nhưng với tư cách đạo sĩ nhà họ Liễu, cần có đủ sự nhẫn nại, kiên cường, cứng cỏi, mới có thể học thân thủ, cần trải qua khảo nghiệm, mới có thể học phù, đạo sĩ khác họ không nhiều, khảo nghiệm cần trải qua càng nhiều hơn.”
Trong lúc nói, chúng tôi không hề dừng lại, mà cứ thế đi thẳng lên trước.
Lời này của lão, lập tức liền khiến tôi nhớ tới Dương Thanh Sơn.
Tôi hơi nghĩ ngợi một chút, mới khẽ mở miệng: “Dương Thanh Sơn, chắc là một đạo sĩ khác họ duy nhất của nhà họ Liễu những năm gần đây, hắn là đệ tử của ai?”
Đột ngột, mặt của Liễu Hóa Dương liền biến sắc, lão vụt đứng khựng lại.
Lại tiếp đó, Liễu Hóa Dương ngẩng đầu nhìn tôi một cái, đầy ẩn ý nói: “Đừng tiếp tục nhắc đến tên của thằng phản đồ đó, bất kể nó là đệ tử của ai, nhà họ Liễu cũng không có bất cứ người nào muốn nghe thấy ba chữ đó.”
Nói xong, Liễu Hóa Dương mới tiếp tục tiến lên trước.
Đầu mày tôi hơi chau lại, nhưng trong lòng thì khẽ than, dẹp bỏ tý chút lòng hiếu kỳ đó của mình.
Đương nhiên, tôi kỳ thực cũng có sự suy đoán...
Phản ứng này của Liễu Hóa Dương, vừa vặn xác minh luôn.