Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng
Bà cụ già vốn cũng đang ngồi cạnh ngẩng đầu cười, phen này, mặt bà ta vụt một phát liền biến sắc rồi.
Bà ta đứng dậy, một phát liền véo lấy tai của đứa bé trai kia.
Đứa bé trai òa một tiếng liền khóc ầm lên, đau đến mức nhăn răng giãy giụa.
“Mấy câu này đều dám nói linh tinh! Trù lão Hán mày!” Bà cụ già kéo lê đứa bé trai liền vào trong nhà.
Ba Thanh rõ ràng cũng mất tự nhiên, hắn nhòm nhòm, không đi theo, chỉ lúng túng bảo tôi ngồi xuống, ăn chút đồ, trẻ con không biết ăn nói, đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ....
Lữ Tú rõ ràng cũng rất ngại ngùng, có điều chị ta chỉ ngồi một bên, giúp tôi lấy bát đũa.
“Quỷ lông trắng là thứ gì? Trong núi có quỷ tác quái, rất dữ?” Biểu cảm của tôi rất hiền hòa, cười cười đón lấy bát đũa, thuận miệng hỏi.
Ba Thanh lúc này mới nhỏ giọng nói: “Khỉ trong núi nhiều, có một số già đến lông đều bạc trắng cả, dữ lắm, còn sợ hơn cả quỷ.”
“Người hái thuốc ghét nhất là trong núi gặp phải khỉ, đặc biệt là quỷ lông trắng, khỉ còn đỡ, chỉ quậy phá một chút, chứ quỷ lông trắng thông minh lắm, đã bám theo rồi, thì nhất quyết phải giết bằng chết người cơ!”
“Hơn nữa mấy cái thứ đó đều không lộ mặt, nhất quyết đợi đến lúc người ta treo thừng lên vách đá hái đồ, hoặc là lúc leo cây qua oánh người ta, một phát liền lấy mạng luôn!”
Ban đầu giọng Ba Thanh nhỏ, nói đến sau tay hắn đều múa may theo, giọng điệu cũng trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều, cuối cùng hắn xua xua tay nói: “Gặp phải quỷ lông trắng rồi, trên cơ bản là tèo luôn, chả có ai còn sống mà về được, tại sao có người biết là quỷ lông trắng, vì ở trên núi cách xa xa, nhìn thấy trên núi đối diện có người treo thừng hái thuốc, đột nhiên liền bị quỷ lông trắng làm đứt dây, người cứ thế rơi thẳng xuống luôn, cuối cùng đến xương cốt cũng không tìm thấy, xác chết đều phải bị quỷ lông trắng cắp chạy mất.”
Ba Thanh nói rồi, cầm chai rượu trên bàn lên, rót cho tôi một chén rượu trắng bé tý.
Tôi nghe hết xong, trong lòng mới thảng thốt, có điều thế này đúng thật là phiền phức rồi...
Đúng là thứ quỷ quỷ quái quái gì thật, vẽ sẵn phù là đủ dùng.
Vật cực thông linh, Ngũ gia tiên, bèn là già tới lúc rồi, liền thành “Tiên”.
Lại giống như quỷ nước, chẳng phải cũng là khỉ dưới nước, già đến một mức độ nhất định, thì ở dưới nước đều có thể đấu với người vớt xác.
Thứ quỷ lông trắng này là khỉ già đến mức da lông bạc trắng, rất là phiền phức.
Phù chắc chắn không đối phó nổi, hơn nữa theo Ba Thanh nói thứ quỷ lông trắng giảo hoạt đến như vậy, trên cơ bản còn không mặt đối mặt với con người, tương đương với đâm lén sau lưng, thế này đích thực rất nguy hiểm.
Cũng chẳng trách bà cụ già đó trực tiếp liền đánh đứa bé luôn, người nông thôn đều kiêng kỵ mấy thứ này.
Vừa ăn đồ ăn, Ba Thanh lại vừa nói chuyện với tôi về không ít tập tục của địa phương.
Hắn uống thêm đôi chén, liền nói như mở máy.
Tôi tuy không biết uống rượu, nhưng đôi chén thế này, vẫn cứ đủ tỉnh táo.
Còn về vợ Ba Thanh Lữ Tú, thì giúp gắp đồ ăn.
Uống rượu vào, ăn bèn liền không ít, chị ta lại làm ít đồ ăn bưng lên.
Tôi cũng khó tránh khỏi uống thêm mấy chén, ăn cũng được coi là cơm no rượu say.
Đại khái từ miệng Ba Thanh tìm hiểu được, ở sâu trong thung lũng giãn tách của dãy núi Đông Vụ này, nhiều rắn thậm chí có trăn, hơn nữa phía dưới chỗ sâu trong thung lũng giãn cách có nhiều sông ngầm, bên dưới sông ngầm còn có hố, hang động.
Người hái thuốc trên cơ bản không lựa chọn xuống đến dưới chỗ sâu của thung lũng giãn tách, gần như đều hái thuốc ở trên núi, bởi vì dưới nước nguy hiểm không ít, đặc biệt là bên trong những hang hố sông ngầm đó, càng có nguy hiểm khó lòng suy đoán được, mỗi năm đều có không ít người hái thuốc mất tích, cũng có một số khách du lịch một mình thâm nhập thung lũng giãn tách, cuối cùng đến quần áo cũng chẳng tìm về được.
Tôi mượn hơi rượu cũng nói với Ba Thanh, tôi muốn mời hắn làm người dẫn đường cho tôi, vào trong núi xem xem.
Tiền tôi không trả thiếu hắn, Phong thủy tiên sinh kiếm tiền dễ, chủ yếu là hiếu kỳ đối với những chỗ phong thủy này, nói không chừng còn có thể điểm mộ cho một số người có tiền.
Đương nhiên, công việc này theo Ba Thanh nhìn nhận, hoặc nghe vào tai Lữ Tú, là một số lời say rượu thổ lộ ra ngoài do tôi uống không ít, ví dụ mấy câu như kiếm tiền dễ, điểm mộ cho người có tiền.
Nhưng đây cũng là nghệ thuật nói mà tôi mượn hoàn cảnh này nói ra.
Ba Thanh thì không lập tức đồng ý, mà thần thái trịnh trọng nheo mắt lại, uống một chén rượu, Lữ Tú thì đổi cho tôi hai chén rượu hơi lớn hơn một chút, đồng thời, chị ta cũng thay cho Ba Thanh một cái, nhỏ giọng nói, chúng tôi uống có tẹo lại rót chén mới nhìn mà sốt ruột, thôi thì thay luôn cái chén lớn một chút.
Tiếp đấy chị ta lại thăm dò hỏi tôi, có thể trả bao nhiêu tiền?
Tôi làm động tác giơ ba ngón tay.
Lữ Tú dè dặt hỏi: “Ba vạn?” Tôi lắc lắc đầu, nói thêm một số không, bây giờ có thể trả tiền trước, đợi xong việc ra ngoài rồi, tôi lại trả thêm chừng đó nữa.
Ngay lập tức mắt Lữ Tú trợn to, trong mắt toàn là kinh ngạc, đồng thời còn toát lên vẻ mừng rỡ.
Ba Thanh cũng giật nảy một phát, hắn lập tức liền mở miệng: “La... La tiên sinh... quá...” Giọng của hắn đều đã thành lắp bắp rồi.
Lữ Tú vội vàng trợn mắt nhìn Ba Thanh một cái,
Đương nhiên, lúc này tôi đang nhắm hờ mắt, theo bọn họ thấy, chẳng qua là bộ dạng uống nhiều rồi.
Lữ Tú lập tức luôn miệng đồng ý, nói việc dẫn đường này chồng chị ta làm luôn, chỗ này chúng tôi muốn ở bao lâu thì ở, tiếp đấy chị ta lại lấy giấy bút ra, xoẹt xoẹt xoẹt liền viết luôn.
Tôi nhìn quét một phát, đại khái chính là việc tôi thuê Ba Thanh làm người dẫn đường, sau đó là thù lao, ở phía dưới chị ta còn viết cả số thẻ ngân hàng.
Tôi không chút do dự liền ký tên, còn lập tức dùng điện thoại chuyển tiền.
[Giải thích từ dịch giả]
Đồng ngôn vô kỵ: thành ngữ TQ, chỉ lời trẻ con nói luôn thành thật không chút kiêng dè.