Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục (Dịch Full)

Chương 1118 - Chương 1118. Hố Sâu Vạn Trượng

Chương 1118. HỐ SÂU VẠN TRƯỢNG Chương 1118. HỐ SÂU VẠN TRƯỢNG

Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Đương nhiên, lúc này nghĩ nhiều đã là vô ích, bất luận Khâu Xử Đạo còn có bí mật gì, thì nó đều không liên quan tới tôi.

Dương Thanh Sơn tuy không biết Dương toán, nhưng Âm thuật phong thủy của hắn, tuyệt đối không yếu hơn tôi, lần đó hắn từ bên ngoài phá Kim thần Thất sát đã có thể thấy được.

Đề nghị của hắn, dùng sự sắc bén của đại Long mạch đi gột rửa thân xác của Lý Âm Dương, đây cũng không khỏi là một phương pháp an táng rất tốt.

Đương nhiên, cụ thể còn cần tôi vào trong thung lũng tách giãn xong, thực địa xem qua Phong thủy mới biết được.

Trước khi ngủ, tôi lại nhớ tới câu sai khiến dân thôn mà Dương Thanh Sơn nói, lẽ nào chính là những người trông như ác quỷ đó?

Hắn nói mơ hồ không rõ ràng, tôi cũng không cách gì phán đoán được...

Ngủ một giấc, bởi Dương Thanh Sơn đã tới, tâm trạng của tôi cũng bình ổn hơn nhiều.

Một đêm không mơ...

Sáng sớm ngày thứ hai, ngủ đến lúc no mắt tỉnh dậy, thời gian đã quá tám giờ rồi.

Tôi dậy xong, đánh răng rửa mặt một hồi, vào trong sân.

Lúc này tôi mới nhìn thấy, trong sân chất đầy không ít đồ, mấy cái ba lô leo núi, còn có xẻng gấp, thậm chí còn có cả cuốc chim.

Trên một chiếc bàn đá ở trong sân, bày một ít đồ ăn nhắm.

Ba Thanh đang kiểm đếm đống đồ kia, Lữ Tú thì đang bày biện đồ ăn trên bàn.

Tôi ra ngoài xong, Ba Thanh lập tức mặt mày tươi cười, Lữ Tú cũng mời tôi nhanh qua ăn cơm.

Tôi bảo bọn họ không cần khách khí như thế, tôi không khách sáo đâu, sau đó bèn qua ăn đồ ăn.

Ba Thanh thì ở bên cạnh giải thích một chút là đều đem theo những gì.

Đồng thời hắn còn bảo với tôi, hôm nay vừa qua năm giờ sáng, Lưu Kha đã tới rồi, nói gã phải gắng xuất phát sớm, hỏi chúng tôi có cần đồng hành một đoạn không.

Hắn trả lời với Lưu Kha là hắn bây giờ còn chưa biết lộ trình, và cụ thể cần đi đâu.

Lưu Kha liền xuất phát trước, đi qua chỗ mà tôi nói rồi.

Tôi gật gật đầu, trong tâm cũng hài lòng hơn không ít.

Phá tài tránh tai, dùng dạng phương thức này đuổi khéo Lưu Kha đi, nhìn như rắc rối, nhưng trên thực tế lại an toàn thỏa đáng.

Tôi bảo với Ba Thanh, cụ thể còn cần những gì, hắn quyết định là được, hắn chắc chắn chuyên nghiệp hơn tôi.

Còn về nơi cần đi, thì tôi lấy tấm bản đồ ra, chỉ chỉ vào điểm trung tâm Long mạch mà lúc trước tôi chọn ra.

Ba Thanh cúi đầu xem qua, mí mắt liền khẽ giật giật, nhỏ giọng nói: “La tiên sinh, cậu xác định cái chỗ này, phong thủy tốt nhất?” Tôi gật gật đầu, hỏi Ba Thanh làm sao, có vấn đề gì à?

Ba Thanh do dự một chút, rồi mới nói: “Vấn đề thì cũng không lớn, tôi từng qua bên đó hái thuốc, được cái không gặp chuyện gì, chỉ là chỗ đó cây cao, địa thế cũng cao, hơn nữa phía dưới chỗ địa thế đó lại có một cái hố sâu.”

“Chỗ khu du lịch phía trước thôn chúng tôi, nói là có một cái hố sâu vạn trượng, còn cho du khách vào trong, kỳ thực cái hố đó của bọn họ, còn lâu mới được vạn trượng, ngược lại cái chỗ này mà La tiên sinh cậu chỉ, đúng thật là sâu không thấy đáy. Những năm trước có người hái thuốc từng dẫn đoàn thám hiểm vào trong, có đoàn không vào quá sâu thì quay về được, có đoàn đi vào trong quá sâu, bèn chưa từng xuất hiện lại nữa...” Ba Thanh nghiêm túc nói.

Lúc này, rõ ràng Lữ Tú cũng có chút sợ rồi, ngập ngừng muốn nói, nhưng đến cuối cùng vẫn chẳng nói gì.

Tôi vỗ vỗ vai của Ba Thanh, bảo hắn yên tâm, chúng tôi chỉ là đến nơi, tôi xem một chút, sẽ không vào bên trong cái hố sâu gì đó đâu, thuật pháp Phong thủy, là xem núi xem sông, chứ không xem động ở dưới núi.

Ba Thanh lúc này mới lộ biểu cảm thở phào.

Có điều trong lòng tôi, lại có vài phần cảnh giác.

Trong Long mạch có thung lũng tách giãn, kỳ thực chính đã là hiện tượng rất đặc thù.

Nhưng phía dưới thung lũng tách giãn, hóa ra lại còn có hố hang sâu không thấy đáy, đây sợ rằng chính là lỗ mọt của cột sống Long mạch, đến bảy tám phần, vấn đề của Long mạch bèn tới từ cái hố hang này rồi.

Thuật Phong thủy không thể dời núi lấp biển, có điều lại có thể dùng Long bù Long, phương pháp dùng Thủy long đi bù Sơn long mà tôi nghĩ, chắc cũng có thể có hiệu quả.

Có điều đây cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, đợi tới nơi rồi, mới có thể suy diễn ra khả năng thành công của nó.

Tư duy đến đây, tôi liền nén hết những suy nghĩ khác xuống.

Lúc này tôi cũng đã ăn no cơm, cả người tinh thần liền càng dồi dào hơn.

Ba Thanh lúc này mới hỏi tôi, có cần thay một bộ quần áo leo núi, để tiện mang theo đồ không?

Tôi cũng chẳng từ chối, bảo Ba Thanh đưa quần áo cho tôi.

Mà bộ quần áo leo núi mà Ba Thanh đưa cho tôi, hóa ra lại là màu vàng sậm...

Tôi hít sâu một hơi, đồng thời trong lòng có chút cảm xúc, về phòng đi thay quần áo.

Trước đây tôi không thay Đường phục ra, là bởi vì trong Đường phục quá nhiều ngăn túi, tôi để cất các loại đồ nghề, hiện giờ Thương Tượng làm rương đồng cho tôi, Đường phục liền chỉ có tác dụng làm quần áo rồi.

Mặc bộ quần áo leo núi màu vàng sậm lên, tôi gấp gọn Đường phục lại, cất vào trong ngăn kéo ở dưới đáy cùng của rương đồng.

Ngăn này vẫn luôn để trống, cũng là chỗ dùng tạm thời mà Thương Tượng chuẩn bị cho tôi, có thể cất một số món đồ ngẫu nhiên có được.

Lại từ trong phòng ra ngoài, Ba Thanh đưa cho tôi một cái xẻng gấp, cuốc chim, còn có một ít dây thừng, cùng với móc leo núi, và một số đồ dùng nhỏ lặt vặt, những thứ này ở trong núi đều có thể phát uy tác dụng lớn.

Hắn dạy tôi đem những thứ này cất vào các vị trí khác nhau trong quần áo leo núi, lại nói với tôi tác dụng của một số món đồ.

Cuối cùng, hắn đeo hai cái ba lô leo núi lên, lại ôm lấy một cái, nói đoạn đường phía trước chúng tôi cưỡi ngựa vào núi, đoạn sau mới đi bộ.

Trong lúc nói, hắn liền đưa tôi đi ra phía ngoài căn homestay.

Thời điểm này Lữ Tú cũng đi theo bên cạnh Ba Thanh, chị ta nhỏ giọng dặn dò Ba Thanh, chú ý an toàn các loại.

Chúng tôi vừa đi đến bên đường ở phía ngoài, tôi liền nhìn thấy ở đó có hai con ngựa giống lùn, con trai Ba Thanh đang cầm mấy cọng cỏ cho ăn nữa.

Ba Thanh qua đem ba lô leo núi buộc lên trên thân ngựa.

Trời xui đất khiến thế nào, tôi lại nhìn Lữ Tú một cái, mặt lập tức hơi hơi biến sắc.

Trên mặt của Lữ Tú, hóa ra lại có thêm một nốt ruồi, cái nốt ruồi đó, không sai không lệch, vừa vặn nằm ở vị trí Gian môn...

Đầu mày tôi hơi hơi nhíu lại, không liên tục nhìn Lữ Tú, mà lại ngoảnh đầu nhìn Ba Thanh một cái.

Ba Thanh đã làm xong hết một loạt sự vụ, vỗ vỗ lưng ngựa, hướng về phía tôi cười cười, nói: “La tiên sinh, có thể đi rồi.”

Tôi cũng đáp lại bằng một nụ cười, gật đầu nói được.

Sau khi lên lưng ngựa xong, Ba Thanh thì kẹp kẹp bụng ngựa, con ngựa giống lùn liền lọc cọc lọc cọc đi lên trước, con mà tôi đang cưỡi này tiếp đó cũng đi theo sau.

Cuối cùng Ba Thanh còn ngoảnh đầu vẫy vẫy tay với Lữ Tú, bảo chị ta ở nhà chịu khó chăm sóc con cái.

Tôi lựa chọn im lặng không nói, Lữ Tú và Ba Thanh có vấn đề gì, đều không phải là chuyện tôi nên quản.

Hắn là người hướng dẫn, nhận tiền dẫn đường, còn chuyện tôi sắp chuẩn bị làm, mới là quan trọng nhất.

[Tác giả có lời muốn nói]

Chương mới hôm nay kết thúc, ngày mai có bất ngờ.

Bình Luận (0)
Comment