Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục (Dịch Full)

Chương 1130 - Chương 1130. Cấm Động Đậy

Chương 1130. CẤM ĐỘNG ĐẬY Chương 1130. CẤM ĐỘNG ĐẬY

Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Thần sắc Ba Thanh hơi có chút hưng phấn, hắn giơ tay lên ra hiệu, bảo tôi xem xem thành quả của chúng tôi.

Tôi hít sâu một hơi, gật gật đầu, rồi lại nói: “Lúc này không thể nghỉ ngơi được, chúng ta cách đám người đó, còn bao xa nữa?”

Đồng tử mắt Ba Thanh co mạnh một phát, nói: “Vốn còn khoảng hai ba giờ đồng hồ, chúng ta đi đường tuy nhanh, nhưng bắt đám khỉ núi này tốn thời gian, ước chừng vẫn phải còn quãng đường hai giờ đồng hồ.”

Tôi gật gật đầu, nói: “Bây giờ bèn khởi hành, đuổi theo bọn chúng! Phải đuổi kịp trong khoảng thời gian ngắn nhất!”

“Việc này...” Ba Thanh hơi có vẻ kinh hãi, có điều hắn nhìn đối diện với tôi đôi phát xong, không nói thêm một lời, liền lập tức gật gật đầu.

Trên con ngựa lùn của Ba Thanh đã chở theo cái xác khô trong Huyền quan, tôi bèn trực tiếp đón luôn lấy mấy con khỉ đã bị trói chặt kia, buộc lên trên lưng ngựa, treo bọn chúng ở hai bên hông.

Ba Thanh buộc khỉ núi rõ ràng rất có kỹ thuật, gần như đều là trói gô, không những siết chặt mồm, mà tay chân cũng trói chặt cứng, liền giống như treo mấy đòn bánh chưng vậy, không cần lo lắng chút nào.

Chỉ có điều, ngựa lùn đi đường thời gian dài, lần này thời gian nghỉ ngơi không đủ, đều trở nên hơi có chút bồn chồn, đang lộp cộp dậm vó.

Ba Thanh lại gần đầu ngựa vuốt ve bờm ngựa, giống như đang thì thầm gì đó.

Sau khi vỗ về một hồi xong, hai con ngựa lùn cuối cùng cũng không còn lộ ra vẻ bồn chồn nữa.

Chúng tôi tiếp tục lên đường, lần này tốc độ đi đường rõ ràng nhanh hơn không ít, đồng thời Ba Thanh còn bảo với tôi, chúng tôi chắc có thể đuổi kịp, hơn nữa bọn chúng chắc chắn còn chưa đi, sẽ dừng lại ở cái chỗ phía trước chúng tôi, ít nhất một đêm.

Tôi nhất thời không hiểu, hỏi Ba Thanh là ý gì?

Ba Thanh mới nói, đoạn đường núi này, đã là đoạn cuối cùng có thể cưỡi ngựa lùn, cũng là đoạn đường bằng phẳng nhất.

Chúng tôi bởi vì bắt khỉ núi mà lỡ thời gian, chứ không chắc cũng đã có thể tới chỗ đó rồi.

Sau khi tới chỗ đó xong, đoạn đường phía sau còn tới nguyên một ngày, toàn là dốc núi chót vót, đều chỉ có thể dựa vào việc đi bộ.

Tôi lúc này mới ngộ ra, đây là chuyện trước khi xuất phát Ba Thanh đã từng nói qua với tôi.

Rất nhanh, trời đã triệt để tối hẳn.

Ba Thanh lấy đèn pin siêu sáng từ trong ba lô leo núi ra, chuẩn bị cho lúc cần thiết.

Được cái hôm nay trời đêm quang đãng, ánh sáng trăng cũng đủ, đường núi miễn cưỡng có thể đi được.

Tốc độ của chúng tôi, rõ ràng phải chậm hơn không ít so với dự tính của Ba Thanh, đã khoảng hai giờ đồng hồ rồi, mà vẫn chưa tới nơi.

Phía sau lưng liên tục truyền lại cảm giác bị nhìn chằm chằm, ngựa lùn đều đã trở nên càng bồn chồn hơn, đi được một hồi liền liên tục xì mũi, cũng chẳng biết là bởi vì đi đường quá mệt, bọn chúng đã sắp không chịu nổi nữa, hay là bởi phía sau có thứ bám theo...

Trên trán của Ba Thanh cũng liên tục túa mồi hôi, rõ ràng cũng có chút cấp thiết rồi.

Lại đi đường khoảng chừng nửa giờ đồng hồ nữa, sắc mặt của Ba Thanh cuối cùng cũng đỡ hơn chút ít, hắn ngoảnh đầu nhòm một cái, tôi biết Ba Thanh đang nhìn xem phía sau có quỷ lông trắng dẫn đám khỉ núi bám theo hay không.

Tôi biết có Dương Thanh Sơn nên hiển nhiên là không sợ, nhưng đối với Ba Thanh mà nói, chính là hai người chúng tôi đang đi trên đường núi, hắn đương nhiên hoảng sợ.

“La tiên sinh, ở ngay chỗ không xa phía trước rồi, tôi gần như đã nhìn thấy ánh lửa rồi.” Giọng điệu của Ba Thanh hơi bình ổn hơn một chút, có điều rất nhanh lại bắt đầu trở nên thận trọng.

Tôi hơi nheo mắt lại nhìn vọng ra đường núi phía trước, loáng thoáng, đích thực có thể nhìn thấy ánh lửa...

Khe khẽ gật đầu, tôi hơi nheo mắt lại, làm một động tác suỵt.

Ba Thanh mím miệng lại, nhỏ giọng ừ một tiếng, rõ ràng toàn bộ chủ kiến của Ba Thanh đều đặt lên trên người tôi.

Chúng tôi tiếp tục tiến lên trước.

Khoảng chừng mấy phút sau, bèn tới chỗ vị trí nơi ánh lửa truyền lại.

Chỗ này vẫn là một chỗ sườn núi, hơn nữa quả núi này thuộc về núi Lũng long có mỏm núi liên tiếp xuất hiện, vừa hay vị trí sườn núi này, còn nằm ở chỗ khí chìm của núi Lũng.

Hai chiếc lều dựng ở bên rìa một chỗ vách đá nơi sườn núi, trên đống lửa đang cháy đùng đùng đó, còn treo một cái nồi sắt, đồng thời cũng đang đun sôi sùng sục.

Chỗ này bèn không có nhà gỗ gì nữa cả, lều bạt này, chắc cũng là do đám người kia mang theo.

Thần sắc Ba Thanh hơi có chút bất an, tôi cũng trở nên cảnh giác cao độ.

Ở đây... Không có người!

Ngoài lều bạt và đống lửa, hóa ra không có một người nào cả!

Chỗ này, chắc chắn không thể nào thực sự không có người, tôi đã đoán ra được nguyên nhân.

“Ba Thanh, qua đây.” Giọng của tôi hạ thấp xuống, gọi Ba Thanh một tiếng.

Hắn nhanh chân tới bên cạnh tôi.

Cũng đúng vào lúc này, đột nhiên lại có một luồng sáng mạnh chói mắt, đột ngột từ rừng rậm ở bên cạnh chiếu tới!

Luồng sáng đột ngột này quá sáng, chiếu khiến người ta trong khoảnh khắc lóa cả mắt!

Ba Thanh hự lên một tiếng, tôi nhanh chóng bịt mắt lại!

Lại tiếp sau bèn là tiếng bước chân gấp gáp!

Âm thanh này tới cực kỳ nhanh chóng! Gần như trong nháy mắt liền đã tới bên cạnh chúng tôi.

“Cấm động đậy!” Một giọng nói lạnh lùng mang vẻ uy hiếp vang lên.

Cùng với đó, một vật lạnh giá, dí lên trên trán tôi...

Da đầu tôi vụt tê rần, hơi thở nghẹn lại một phát, cảm giác áp lực mãnh liệt ập tới.

Thứ ánh sáng mạnh đó cũng không còn nữa, mắt vốn đã nhắm lại, đều cảm giác thứ ánh sáng đó có thể xuyên thấu da mắt.

Lúc này sau khi về lại bóng tối xong, ngược lại cảm thấy tối đen quá mức.

“Ba Thanh?” Giọng nói này khàn khàn khó nghe, rõ ràng còn toát lên vẻ nghi ngờ kinh hãi.

Bình Luận (0)
Comment