Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng
Mặt tôi đã biến sắc, nhanh chóng trèo lên khỏi hố mộ, tiếp đấy tôi trực tiếp nhấc cái nắp quan tài kia lên, gầm nhỏ một tiếng, đậy xuống phía quan tài!
Phút chót, bên tai hình như lại nghe thấy một tiếng thở dài.
Nắp quan tài rầm một tiếng đóng chặt cứng, cái tiếng thở dài đó dường như vương vấn quanh quẩn thành bốn chữ.
“Trĩ Nhi... Độn Không...”
Giây tiếp theo, bên tai tôi ù ù, vô duyên vô cớ xung quanh nổi gió, thứ gió này vô cùng âm u, còn càng u u như tiếng quỷ khóc sói gào vậy.
Cái âm thanh đó đã biến mất không còn nữa, hoàn toàn giống như tôi nghe nhầm do ảo giác vậy...
Tôi hít sâu một hơi, không dám tiếp tục phân tâm nửa phần, thận trọng chằm chằm nhìn cỗ quan tài, trầm giọng nói: “Đồ tôn La Thập Lục, táng sư tổ Lý Âm Dương tại Đại long mạch núi Đông Vụ, dùng phù khế ước Lập quyển, núi này làm địa giới của phù khế ước, nơi táng của Lý Âm Dương, yêu ma quỷ quái không được vào bừa!”
“Âm Dương chân đạp sông Thiên Khiếm, lưng dựa Chủ mạch Nam Long, xác trấn Long mạch, dùng Long khí dưỡng xác! Sư tổ đáng được yên nghỉ, rồi có một ngày tự được hồi tỉnh, kiếp sau được có phúc báo!” Giây phút dứt lời, tôi trực tiếp quỳ sụp xuống đất, trước tiên là ba quỳ chín lạy.
Sau khi hành xong lễ quỳ bái, tôi mới trầm giọng tiếp tục hô lên: “Đóng quan phong đinh, chính thức đại táng.”
“Nhất phong, Thiên quan ban phúc!”
Dương Thanh Sơn ở bên cạnh, cổ tay đột ngột vung một phát, bốp một tiếng khẽ vang lên, một cây đinh từ phần đỉnh của nắp quan tài đâm xuống, vững vàng đóng chắc lên trên nắp quan tài.
“Nhị phong Địa phủ an khang!” Tôi còn chưa dứt lời, tiếp tục trầm giọng hô.
“Tam phong người sống trường thọ! Tứ phong bách sát tiêu ẩn! Ngũ phong con cháu đời đời hưng thịnh!” Cùng với câu cuối cùng trong Đóng quan Phong đinh Khẩu quyết nói xong, hai bên trái phải của quan tài, cũng phân biết được đóng đinh lên.
Không khí dường như đều rung lên một phát, quan tài vốn mới, mà đều toát lên một thứ cảm giác cũ kỹ.
Còn thứ mùi tanh thối nhàn nhạt tràn ngập lúc trước, đã biến mất sạch sẽ.
Gió ngừng rồi, như có ánh sao chiếu rọi lên trên quan tài, loáng thoáng, tôi dường như nhìn thấy phía dưới ánh sao, bên cạnh quan tài đang đứng một người đàn ông mặt chữ Quốc, thân mặc Đường phục, ông ta mỉm cười nhìn tôi.
Mắt tôi có chút ngưa ngứa, chớp mắt hoạt động một cái, thì hình bóng đó lại biến mất không còn nữa...
“Sư tổ, người yên nghỉ đi.” Tôi hạ giọng lẩm bẩm, lại quỳ xuống dưới đất, dập đầu lạy mạnh ba cái.
Lúc này, lại vọng tới tiếng thở dài của Dương Thanh Sơn, có điều trong âm thanh này, càng nhiều hơn là toát lên vài phần thư thái cho việc Lý Âm Dương nhập thổ vi an.
“Nếu có kiếp sau, người đó vẫn ở trong Viên thị Âm dương trạch đợi ngươi, ngươi là một Âm dương tiên sinh cố chấp, vẫn sẽ tìm thấy người đó thôi.”
Tôi ngẩng đầu nhìn Dương Thanh Sơn một cái, trịnh trọng gật gật đầu.
Đột nhiên, ánh mắt của Dương Thanh Sơn lại hướng xuống dưới núi, lập tức trong hai mắt hắn bèn toát ra một luồng sát khí bừng bừng.
Thay đổi của hắn, cũng lập tức khiến tim tôi thót lại một phát.
“Thanh Sơn tiền bối... Làm sao...” Trên trán tôi lập tức liền rỉ mồ hôi, bởi vì đều có thể khiến Dương Thanh Sơn biến sắc, thì chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi.
“Đất đại Phong thủy vừa thành, khí trường xung quanh hỗn loạn, còn cả ả đàn bà đó, đích thực là thân thủ không tầm thường, ả không từ dãy núi bên cạnh qua đây, mà hóa ra là đi đường ở phía dưới quả núi lớn này, trực tiếp lên thẳng núi.” Giọng điệu của Dương Thanh Sơn bình tĩnh hơn không ít, sát khí trong mắt lại dần dần ẩn đi.
Nhưng mặt tôi cũng biến sắc rồi.
Lại Văn theo lên trên rồi? Vậy ả nghe thấy cuộc nói chuyện vừa nãy của chúng tôi rồi? Thế thì ả cách bao xa, có nhìn thấy tất cả những gì chúng tôi làm hay không?
Lòng tôi cũng lập tức lạnh đi, huyệt mộ của Lý Âm Dương, quyết không thể nào để lộ ra ngoài, đặc biệt là bị Phong thủy sư khác biết được.
“Thanh Sơn tiền bối, tóm lấy ả.” Tôi đột ngột đứng dậy, trầm giọng nói.
“Ả đã được “thu xếp” rồi, cậu đắp mộ đi.” Dương Thanh Sơn nhắm nhắm mắt, hai tay khoát ra sau lưng.
Cả người tôi ngẩn ra, trong lòng đầy sự khó hiểu, Dương Thanh Sơn ở ngay trước mặt tôi mà, hắn làm sao có thể đối phó Lại Văn được?
“Lúc này ánh sao vừa đẹp, sau khi đắp mộ xong, hoặc giả cậu bèn có thể nhìn thấy một số thứ khác, bạn hữu đã yên nghỉ, ta cũng cần nghỉ ngơi rồi.” Giọng điệu của Dương Thanh Sơn trở nên xa xăm hơn rất nhiều.
Tôi mím mím miệng, trong lòng dâng lên một nỗi nhọc nhằn và tiếc nuối, nhưng tôi lại không cách gì khuyên nhủ gì cả.
Dương Thanh Sơn dựa vào một hơi thở không trút hành tẩu giữa núi sông, bản thân điều này đối với hắn mà nói, cũng là một sự tra tấn vô cùng tận...
Ngoảnh đầu, nhìn dưới núi sau lưng một cái.
Trong rừng bóng cây trùng điệp, căn bản không nhìn thấy bên dưới có gì.
Nhưng tôi lại cảm giác được, phía dưới dường như là có người đang nhìn tôi.
Điều này với việc tôi đi đường tới đây, cảm giác có người đang bám theo tôi, phải nói là giống hệt không khác gì nhau.
Lại liên tưởng đến Dương Thanh Sơn nói Lại Văn đã được “thu xếp”.
Mặt tôi lập tức liền biến sắc...
Dương Thanh Sơn, lẽ nào còn dẫn theo người tới?!
Lập tức, tôi liền hồi tưởng lại nội dung cuối cùng trong giấc mơ đó của mình.
Trong đám dân thôn bụng to đùng, gầy trơ xương đó, đứng một hình bóng đạo sĩ đội mũ đạo sĩ che mặt...
Mặt tôi lại lần nữa biến sắc, vụt quay đầu qua nhìn Dương Thanh Sơn.
Bóng dáng của Dương Thanh Sơn, lại đã biến mất không còn nữa....
Chỉ là bên tai nghe thấy một dư âm.
“Đắp mộ, rồi xem xem chúng ta nên từ chỗ nào vào trong, còn có một số cái đuôi, ta đi xử lý một chút.”
Dư âm dần dần tiêu tan, tôi mím miệng, trong lòng lại có một cảm giác bất an không tả ra được.
Bởi vì tôi sợ một việc.
Đó chính là Dương Thanh Sơn dẫn theo Liễu Dục Chú tới...