Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục (Dịch Full)

Chương 758 - Chương 758. La Thập Lục, Mày Là Người Hay Quỷ!

Chương 758. LA THẬP LỤC, MÀY LÀ NGƯỜI HAY QUỶ! Chương 758. LA THẬP LỤC, MÀY LÀ NGƯỜI HAY QUỶ!

Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Trong nháy mắt, tôi đã đến bên rìa đầm nước phía bên này, trên thực tế ở đây đã gần sát với chỗ vạt rừng đen xì xì không nhìn thấy sâu bên trong kia rồi, chỉ có ở vị trí bên rìa coi như có một con đường nhỏ, tôi dẫm bước lên trên, lúc nào cũng có khả năng rơi xuống dưới đầm nước.

Tôi rơi xuống dưới, thì chính là Khâu Xử Đạo rơi xuống dưới, Dương Hạ Nguyên bèn thắng rồi.

Nhưng bước chân của tôi lại rất vững!

Mấy phút đồng hồ, tôi liền lao qua con đường nhỏ ấy, đến phía đối diện chếch sang của đầm nước này. Mặt đất của khu đá loạn này có thể nói là bằng phẳng hơn rất nhiều.

Tôi đột nhiên cảm giác, chỗ này hình như quen thuộc hơn không ít...

Giây tiếp theo, lòng tôi liền chấn động một phát.

Hồi đó lúc tôi tìm chỗ giấu quan tài của Khâu Xử Đạo, Thẩm Kế đưa tôi xuyên qua đầm nước, chỗ chúng tôi dừng chân chính là một khoảng đất trống ở trước vách núi, hơn nữa chỗ của vách núi này, chính là chỗ mà Khâu Xử Đạo giấu quan tài!

Không ngờ rằng, dưới tình trạng núi lở mà khoảng đất này lại vẫn tương đối hoàn chỉnh, thậm chí khả năng là bị đẩy nâng độ cao lên trên một chút.

Chung quy là những cảm giác quen thuộc đó vẫn như cũ, tôi thậm chí còn có thể đại khái phân biệt ra được là tôi từng dẫm lên chỗ nào.

Ngửa mặt nhìn lên trên, chỗ vách đá phía trước kia, nứt nẻ vô cùng nhiều.

Biến hóa ở chỗ này bèn rất rõ nét rồi, hơn nữa những chỗ nứt này còn có độ dốc, chỉ cần qua trèo, là đều có thể trèo lên trên.

Càng quan trọng hơn là, khoảng chừng ở chỗ độ cao mười lăm mười sáu mét, có một cái giá thò ra ngoài, tôi có thể nhìn thấy rất rõ, đây là một cái giá được xây dựng hỗn hợp giữa gỗ và tre, càng nhìn một phát liền có thể phân biệt được, đây chính là chỗ hồi đó Khâu Xử Đạo dừng quan!

Trong nháy mắt tôi liền hiểu ra, tại sao Dương Hạ Nguyên lại ở chỗ này rồi!

Đầm nước của Phị Phát Quỷ là nơi phóng thích sinh khí, bất kể là trước đây cũng được bây giờ cũng xong, đều chưa từng thay đổi.

Còn chỗ Khâu Xử Đạo dừng quan này, thì chắc là chỗ hấp thụ sinh khí mạnh mẽ nhất!

Trước đây Khâu Xử Đạo bị mở quan, ông ta vũ hóa ở chính chỗ này!

Dương Hạ Nguyên nuốt máu xác chết tôi liền cảm giác có chỗ kỳ quặc, vừa nãy y rõ ràng đã phát giác ra sinh khí trong Phị Phát Quỷ không đủ, chất vấn tôi đã làm gì rồi.

Tôi vốn đã suy đoán y còn định hút sinh khí để bù đắp thiếu khuyết của bản thân, đến bây giờ thì đã có thể khẳng định!

Đứng yên tại chỗ mất mấy giây, tôi bèn không tiếp tục do dự nữa, trực tiếp men theo khe nứt và chỗ dốc nghiêng trên vách núi trèo lên trên.

Không khỏi hồi tưởng lại lần đó Thẩm Kế đưa tôi trèo lên trên vách núi này, cô ta đưa theo một người mà đều rất ung dung, tôi cõng xác chết của Khâu Xử Đạo, lại còn trong tình trạng gần như leo dốc thế này, mà đều tỏ ra rất gắng gượng.

Cực lực điều chỉnh hơi thở bình ổn lại, tôi giữ tốc độ ổn định, vững vàng trèo lên.

Khoảng cách mười mấy mét rất gần, tôi trèo khoảng chừng ba bốn phút, bèn đến bên rìa của sàn tre dừng quan tài.

Một phát, tôi liền nhìn thấy bên trên sàn tre, đang xếp bằng ngồi một người, người này rũ đầu xuống.

Y chẳng phải chính là Dương Hạ Nguyên đó sao?!

Có điều Dương Hạ Nguyên lúc này, so với lúc trước, rõ ràng có không ít thay đổi.

Vết thương ở ngực bụng rất kinh dị, tuy không chảy máu, nhưng cũng không lành lại, vết thương đâm xuyên ở vị trí vai thì càng máu thịt bung cả ra.

Càng quan trọng hơn là, mặt của Dương Hạ Nguyên, không còn trẻ trung như vừa nãy nữa...

Mặt của y sưng phồng lên rất nhiều, giống như cái bộ dạng già nua sắp chết của y trước khi hút máu Thiện thi vậy, chỉ là nếp nhăn trên mặt thì ít hơn trước đây một chút.

Viêc bị thương, tiêu hao máu của Thiện thi, sinh khí không đầy đủ, đã khiến Dương Hạ Nguyên yếu đi!

“La Thập Lục, mày vẫn rất thông minh, nhưng mày từng nghe qua một câu nói chưa?” Dương Hạ Nguyên vốn đang hơi cúi đầu, y đột nhiên cười cười, cái đầu dường như co giật một phát rồi ngẩng lên.

Tôi còn tưởng Dương Hạ Nguyên bởi bị thương và thay đổi của cơ thể, dẫn đến việc không tỉnh, hoặc là trạng thái khác của y, nhưng y đột ngột ngẩng đầu, liền khiến tôi kinh hãi một phát.

Tôi lập tức co chân nhảy luôn lên trên sàn tre, trong tay đã mò ra nghiên mực và Bút Địa Chi.

“Lời mà ông còn có thể nói, sẽ không còn nhiều.” Tôi nheo mắt lại, lạnh giọng trả lời.

“Vốn bên cạnh mày có Thanh Sơn, có thằng đạo sĩ đó, còn cả người vớt xác, tao muốn lấy xác chết của Khâu Xử Đạo, hoàn toàn không có cơ hội lấy được. Bây giờ mày lại cõng lão đến trước mặt tao, thế này bèn là tự chui đầu vào lưới.”

“Mày muốn giết tao không sai, nhưng mày cho rằng, nếu không phải là tao muốn mày lên đây, thì mày có cơ hội lên đến chỗ này được sao?”

Trên mặt của Dương Hạ Nguyên toàn là vẻ hung ác và tham lam, càng bộc phát ra sát khí mạnh mẽ!

“Người đã từng già, sẽ không muốn già tiếp, người đã sắp chết, thì càng không muốn chết! La Thập Lục, mày lại khiến tao một lần nữa trải nghiệm cảm giác này, mày từng ăn Thi đan, hy vọng máu của mày cũng sẽ có mùi vị của nó.”

“Thù mới hận cũ, tao sẽ thanh toán với mày một thể!” Dương Hạ Nguyên vụt một phát đứng dậy, tay của y, đè mạnh về phía tôi!

Từ trong ống tay áo y, lại trượt ra ngoài một thanh kiếm! Y nhanh chóng một phát nắm lấy chuôi của thanh kiếm trượt ra ngoài này!

Kiếm này trực tiếp đâm thẳng về phía mặt tôi!

Tốc độ của Dương Hạ Nguyên rất nhanh, tôi phản ứng cũng không chậm, đã lấy Bút Địa Chi và nghiên mực ra.

Có điều tôi lại không tránh né, cũng không ngay lập tức liền dùng Bút Địa Chi vẽ phù, mà dùng mệnh số để hủy hoại niềm tin của y.

Chỉ bởi vì một câu nói: Giết người, cần tru tâm!

Mắt nhìn thanh kiếm đó, đã đến trước mặt tôi rồi.

Cười gằn, tham lam, sát khí trên mặt Dương Hạ Nguyên, những cảm xúc này gần như toàn bộ đều bộc lộ ra ngoài.

Chỉ có điều giây tiếp theo, cơ thể y lại đột nhiên nghiêng về phía bên phải một phát! Đồng thời vang lên, còn có một tiếng rắc giòn giã!

Sắc mặt Dương Hạ Nguyên kinh hãi, giây phút y nghiêng người này, kiếm cũng chệch đi, đâm thật mạnh vào trong vách núi ở bên cạnh, còn nguyên cả chân phải của y thì ngập vào trong sàn tre.

Rõ ràng là vừa nãy sàn tre nứt ra một chỗ, y lại quá muốn giết tôi, căn bản không phản ứng lại, nên xảy ra sơ suất.

Nhưng tôi thì rất rõ, đây là mệnh số bảo hộ chỉ thuộc về Âm dương tiên sinh.

“Dương Hạ Nguyên, nhìn thấy chưa? Tôi đứng trước mặt ông, hai tay không nhúc nhích, ông đều không giết được tôi.” Tôi bình tĩnh mở miệng nói.

Dương Hạ Nguyên vụt rút chân ra, y chửi lên: “Yêu ngôn hoặc chúng!”

Ngay tiếp đó, Dương Hạ Nguyên lại là một kiếm đâm về phía tôi!

Chúng tôi vốn đã rất gần.

Kết quả chính vào giây phút này, từ trên có một bóng đen vụt rơi xuống dưới.

Vừa vặn đập trúng kiếm của y!

Đây rõ ràng là một viên đá rơi từ trên xuống, lại còn cắt đứt chiêu này của Dương Hạ Nguyên!

Trong mắt Dương Hạ Nguyên đã vô cùng kinh ngạc phẫn nộ, y không tiếp tục vung kiếm, mà tay trái thành quyền, đấm thật mạnh về phía mặt tôi!

Tôi lắc lắc đầu, vẫn không hề tránh né.

Lại là rắc một tiếng vang lên, lần này cả hai chân của Dương Hạ Nguyên đều ngập vào trong sàn tre, y căn bản không có cơ hội đấm trúng tôi.

Lúc này, trên mặt y không chỉ là ngạc nhiên phẫn nộ nữa, mà còn có vài phần khiếp hãi.

“La Thập Lục, mày là người hay là quỷ?!” Trên trán y mồ hôi đầm đìa.

“Ông vừa nãy chẳng phải không tin lời tôi nói sao? Đây là mệnh, mệnh số của Âm dương tiên sinh, ông không bì được!”

“Hơn nữa tôi có máu có thịt, có hơi thở, có tim đập, đương nhiên là người.”

“Chỉ có điều, ông tuy có máu thịt, nhưng lại không có tim, ông không được coi là người!”

Tôi nhấc Bút Địa Chi lên, hạ mạnh về phía đỉnh đầu của Dương Hạ Nguyên.

[Tác giả có lời muốn nói]

Hơi sớm chút rồi! Chương mới hôm nay kết thúc! Ngoài ra tôi đính chính một chút, gần đây không chỉ một người nói tôi viết bộ “Dân gian” này từ năm 2017? Xuyên không rồi hả đạo hữu.

Trước mắt, từ lúc tôi bắt đầu gõ chữ đầu tiên, đến bây giờ là hai trăm ba mươi ba ngày.

Vẫn mong đừng dùng phương thức bôi đen vô căn cứ này để gây hiểu lầm cho những độc giả thích bộ truyện này.

Tuy tôi viết đúng thật không nhanh...

Nhưng vẫn vừa mừng vừa run nhận được khen thưởng ‘Chứng nhận đại thần’ của ‘Không muốn lãng quên’, ‘Chứng nhận đại thần’ của ‘777’, supper cảm ơn!

Bình Luận (0)
Comment