Âm thanh này sau khi lướt qua bên tai xong, lại lan tiếp ra phía sau, rồi còn hình thành hồi âm, vang vọng không dứt.
Thù hằn, hung ác, và còn cả sát khí toát ra từ bên trong, càng khiến người ta không rét mà run.
Đặc biệt là chấn động của nấm mồ Phị Phát Quỷ, khiến mọi người đều hoảng loạn.
Kinh qua lần của Lý Âm Dương, tôi đã biết, Ác thi sau khi có đan, trước tiên là khôi phục bản lĩnh của ông ta trong thời gian ngắn, sau đó mới vì xung khắc với Thi đan, mà chuẩn bị hồn phi phách tán.
Vừa nãy Dương Thanh Sơn cũng nói rồi, Dương Hạ Nguyên trong thời gian ngắn sẽ trở nên rất “dữ”!
Y nếu đã nuốt hết máu Thiện thi, lại coi Ác thi đan kia là Thiện thi đan mà nuốt vào, thì y sẽ thế nào?
Y tuyệt đối không thể nào chịu đựng nổi xung kích cấp độ này!
Nhưng phản đòn trước khi chết này của y, ngộ nhỡ lại lần nữa khiến nấm mồ Phị Phát Quỷ này sụp đổ, đá bắn đầy trời, thì lại sẽ phải chết thêm bao nhiêu người nữa? Liệu có dẫn đến việc Phong thủy ở đây lại lần nữa thay đổi hay không?!
Nam Sơn là Trung long trong số Tam long của Tu Di, chống đỡ cột sống Long mạch của cả lục địa Trung Nguyên.
Nếu như tướng quẻ của Trương Cửu Quái ứng nghiệm ở chỗ này, thì chính là đại biến của Long mạch thiên hạ rồi!
“Liễu Tam Nguyên! Trấn giữ phần mộ này! Nếu như mộ sụp! Ông có đối đãi thế nào với tộc Khương, có đối đãi thế nào với nhà họ Liễu, bọn họ cũng đều phải tiêu vong khỏi thế gian này! Tổ lật không có trứng lành, phản đòn trước khi chết của Dương Hạ Nguyên, còn hung dữ hơn so với tưởng tượng của ông!” Giây phút nghĩ rõ xong tôi bèn hướng về phía Liễu Tam Nguyên gào lên thành tiếng.
Câu nói này tôi gần như gào lạc cả giọng, cổ họng thì càng bỏng rát như bị lửa đốt.
Không phải là tôi bắn tiếng đe dọa, bởi vì Liễu Tam Nguyên không thể nào biết được thứ chúng tôi để lại là Ác thi đan!
Gần như đồng thời, Liễu Tam Nguyên cũng hành động rồi!
Trong lúc ông ta vung tay, cái khay mực trên mặt đất đó đã rơi vào trong tay ông ta, cả người ông ta vụt lao nghiêng lên trên nấm mồ.
Tốc độ của ông ta nhanh đến mức giống như sắp bay lên trên không trung, nấm mồ với độ cong lớn như thế, mà ông ta giống như đi trên đất bằng vậy.
Nấm mồ Phị Phát Quỷ rung lắc ngày càng dữ dội, đã xuất hiện dấu hiệu rạn nứt!
Liễu Tam Nguyên một tay giữ khay mực khổng lồ, một tay cầm phất trần sợi bạc, vừa lao nhanh lên trên, đồng thời phất trần trong tay vừa quét qua khay mực, những chỗ ông ta kinh qua đều có vết mực máu lưu lại trên vải ngũ sắc rủ từ trên đỉnh mộ xuống!
Rất nhanh, Liễu Tam Nguyên đã đến trên đỉnh nấm mồ, ông ta không ngừng lại, mà tiếp tục nhanh như cắt hạ xuống mạn bên kia, đồng thời dùng mực máu thấm đẫm vải ngũ sắc.
Điều khiến tâm trí tôi chấn động là tiếp sau cảnh tượng này, thân mồ bị vải ngũ sắc bị thấm qua máu ép lấy, lại không còn bất cứ động tĩnh gì nữa.
Giây trước núi còn sắp sụp, mà giờ này đã vững như Thái Sơn.
Cùng với việc chấn động thân núi ngừng lại, tiếng hét thảm của Dương Hạ Nguyên cũng giống như dần bị bịt kín ở trong thân núi, từ mạnh thành yếu rồi tới triệt để tiêu tan...
Khoảng chừng hơn mười phút sau, Liễu Tam Nguyên ngửa đầu đứng sừng sững trên đỉnh nấm mồ.
Ánh nắng tuy gắt, nhưng tôi lại cảm giác, bóng dáng của ông ta kiểu gì lại đen xì như mực, thậm chí còn toát lên vài phần âm u lạnh buốt?
Việc này hoàn toàn khác với cảm giác mà Dương Thanh Sơn và Liễu Dục Chú đem lại cho tôi...
“Trấn lại rồi.” Giọng nói của Dương Thanh Sơn, dường như bắt đầu có chút mờ ảo.
“La Thập Lục, ta biết làm sao để hủy Xác âm luyến dương, hiện giờ Xác âm luyến dương bị trấn áp, Liễu Tam Nguyên chắc cũng biết, chỉ có điều, Xác âm luyến dương này còn cần cậu tìm kiếm một huyệt nguồn để trấn, ta sẽ trông chừng các cậu diệt xác, và trông chừng cậu đi ra khỏi tộc Khương.”
“Trước thời điểm đó, ta cần lưu lại đây vài ngày, để đảm bảo sẽ không có thêm vấn đề gì xảy ra.”
Âm thanh mờ ảo này khiến tâm trí tôi chấn động.
Ngoảnh đầu nhìn một cái, Dương Thanh Sơn đã biến mất không còn thấy nữa...
Chẳng biết hắn đã đi đâu...
Có điều những lời hắn nói cũng rất rõ ràng.
Nếu Liễu Tam Nguyên đã có thủ đoạn, sợ rằng nhà họ Liễu và tộc Khương đều sẽ không để cho Dương Thanh Sơn ra tay, thậm chí còn có khả năng động thủ với Dương Thanh Sơn.
Còn về nấm mồ Phị Phát Quỷ, Dương Thanh Sơn cần kiểm tra là điều không thể bình thường hơn, đồng thời việc này cũng đủ để khiến chúng tôi yên tâm.
Mấy phút sau, Liễu Tam Nguyên xuống khỏi nấm mồ.
Lấy ông ta làm đầu, mấy chục người nhà họ Liễu và tộc Khương kia, đều hướng về phía Phị Phát Quỷ cúi người hành lễ.
Tôi có thể cảm nhận được, trong số này ngoài Liễu Tam Nguyên ra, những người khác đều rất thành kính. Nhất định nguyên nhân là bởi trong nấm mồ này, có xác chết của Tiên đạo tộc Khương Khâu Xử Đạo.
Trực giác bảo với tôi, với toan tính này của Liễu Tam Nguyên, ông ta thậm chí còn coi Khâu Xử Đạo là vật hy sinh.
“Thập Lục, mày bảo, đây liệu có phải cũng là sắp xếp của lão Khâu Xử Đạo đó không?” Lưu Văn Tam đột nhiên mở miệng nói.
Tôi lắc lắc đầu nói: “Nếu đơn thuần là ở trong ngọn núi này, thì hoặc giả có khả năng, nhưng ông ta không tính được đến chúng ta, ông ta dù sao cũng chỉ là một Phong thủy sư, không phải Âm dương tiên sinh, ông ta không biết bói quẻ.”
“Ý của chú là, những gì mà Liễu Tam Nguyên làm, cùng với sự phản bội của Dương Hạ Nguyên, tất cả những việc này liệu có phải đều là toan tính của Khâu Xử Đạo, ông ta cố ý để lại cho tộc Khương một số vấn đề? Chúng ta là người ngoài cuộc, coi như là biến số.”
Lưu Văn Tam nói xong, lại vỗ vỗ đầu, lão dùng sức lắc lắc đầu: “Quá phức tạp, nghĩ nhiều cũng chẳng ý nghĩa gì, có điều mày phải nhớ lấy, phù nhất định phải đòi hai đạo, đạo lợi hại nhất kia phải lấy, tiếp đấy mới chọn đạo thứ hai, chú Văn Tam không chịu được cảnh mày chịu thiệt.”
Tôi cười ngất.
Chỉ có điều lời của Lưu Văn Tam lại khiến tôi rơi vào trầm tư.
Mấy giây sau, tôi liền phủ định nó.
Biến số một khi xuất hiện, bèn là liên tiếp hết biến số này đến biến số khác, giống hệt như những gì tôi nói vậy.
Khâu Xử Đạo có mạnh đến đâu, thì ông ta cũng chỉ là một Phong thủy sư.
Phong thủy sư tính trời tính đất, có thể tính hết tất cả phong thủy, nhưng không tính được lòng người.
Ông ta cho dù đã lợi dụng phong thủy Trung long của quần thể núi Nam Sơn này, nhưng tâm tư của con cháu đời sau, ông ta lại không cách gì tính toán được.
Chỉ có điều tôi lại cảm giác, phù hộ của ông ta, từ trong vô tận chắc cũng đã có tác dụng, ví dụ như tộc Khương lại có một đạo sĩ hộ vệ chính khí lẫm liệt như Liễu Dục Chú.
Lại ví dụ như Dương Thanh Sơn với tư cách là con trai của Dương Hạ Nguyên, nhưng lại mang phẩm chất đạo đức hoàn toàn khác biệt với cha ruột, chính khí xuyên suốt sinh tử của hắn.
Chứ nếu không, dựa vào thiên phú về mặt đạo thuật của Dương Thanh Sơn, cùng với sự lợi hại về mặt phong thủy của bản thân Dương Hạ Nguyên, ngày đó khi cha con hai người cùng vào trong quần thể núi Nam Sơn, bọn họ chắc đã có thể đạt được mục đích rồi.
Tư duy đến đây, tôi đột nhiên có chút muốn biết, Dương Thanh Sơn tại sao năm đó lại chết trong Phị Phát Quỷ.
Chỉ có điều chủ đề này rõ ràng không mấy dễ nói, Dương Thanh Sơn cũng chưa chắc đã trả lời.
Trong lúc tôi xuất thần, Lưu Văn Tam lại giục tôi một tiếng, bảo chúng tôi đi ra ngoài trước, lão không mấy muốn cùng đi với bao nhiêu tên đầu bò thế này.
Tôi lấy lại tinh thần, gật gật đầu, tiếp đấy cúi đầu nhìn cỗ quan quách bằng cẩm thạch trắng của Xác âm luyến dương một cái, chắc là mấy người Liễu Tam Nguyên chắc chắn sẽ có xử lý thỏa đáng với nó.
Còn về trong Phị Phát Quỷ liệu có còn vấn đề không, nếu Dương Thanh Sơn đã nói sẽ lưu lại đây kiểm tra, vậy tôi cũng không cần tiếp tục lo âu gì nữa.
Tôi bây giờ ngược lại càng lo lắng hơn cho thương tích của Trần mù, và cả tình trạng của ngao sói.
Tôi tăng tốc bước chân, theo Lưu Văn Tam đi ra phía ngoài núi.
Trong quá trình chúng tôi đi đường ra phía ngoài núi, tôi phát hiện nước rỉ ra ngoài từ mặt đất xung quanh dường như trở nên nhiều hơn rồi.
Số nước này trên cơ sở sẵn có, tăng lên càng nhiều hơn với một tốc độ mắt thường có thể thấy được, gần như đã hình thành dòng sông.
Dù sao chúng tôi đi cũng nhanh, nhìn ra sau một cái, đoàn người của đám người Liễu Tam Nguyên, dưới sự ngăn cản của dòng chảy, liền bắt buộc phải tìm đường khác ra ngoài.
Lưu Văn Tam hứng lên, bắt đầu ngân nga hát.
Có điều mới ngân nga đôi câu, lão lại có chút bất mãn, nói: “Liễu Dục Chú vẫn không quá bướng, không cần thiết phải để nó mất công vòng đường oan.”
Tôi vô thức ngồi xổm xuống, thò tay xuống nước vốc một vốc.
Trong dòng chảy lạnh buốt, còn vọt lên chút ít hơi ấm...
Cơ thể tôi mất tự chủ hơi hơi run rẩy một phát, trong lòng vụt qua một tia bi thương, và còn vài phần an nhiên thư thái.
Thảng thốt, tôi dường như nhìn thấy trong nước có một khuôn mặt đang rơi huyết lệ...
.........,,,........
Lời dịch giả: Đầu tháng tưởng được nghỉ theo lịch nhà nước, mà quên mất rằng ra làm tư nhân thì không nghỉ theo lịch T_T Quay cuồng đến giờ mới có thời gian. Cảm ơn DieuuMaii đã viết bài đề cử và donate cho truyện, cảm ơn tienanh99, vunhan2210 đã đẩy kim phiếu cho truyện. Dù không kiếm được số đề cử như kỳ vọng, nhưng vẫn rất cảm động vì được các đh ủng hộ. Tuần này ko có thời gian bạo chương, tuần sau mình sẽ cố bù lại. Cảm ơn và chúc cả nhà vui vẻ!