Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục (Dịch Full)

Chương 767 - Chương 767. Chỉnh Đốn, Trước Giờ Đại Lễ

Chương 767. CHỈNH ĐỐN, TRƯỚC GIỜ ĐẠI LỄ Chương 767. CHỈNH ĐỐN, TRƯỚC GIỜ ĐẠI LỄ

Tôi gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu.

Trần mù châm thuốc, tiện tay đưa bật lửa cho tôi, con ngươi màu xám trắng lượn lờ trên người tôi.

Tôi cũng châm thuốc, rít một hơi thật mạnh, để mặc cho khói thuốc cay nồng chạy một vòng quanh phổi, cả người đều tỉnh táo hơn rất nhiều.

Sau khi vuốt xuôi tư duy xong, tôi liền đem tất cả chuyện phát sinh sau khi vào trong nấm mồ Phị Phát Quỷ, bất kể lớn nhỏ đều kể một lượt với Trần mù.

Đương nhiên, lúc tôi nói cũng chú ý đến người xung quanh, âm thanh không hề lớn, đảm bảo không ai khác có thể nghe thấy.

Ngao sói thì nằm bò ở chỗ không xa trước mặt chúng tôi, giống như là một hộ vệ vậy, đương nhiên cũng chẳng ai dám lại gần.

Tôi kể hết tất cả mọi việc xong, thuốc đã sớm hút hết, bên cạnh người Trần mù lại có thêm không ít đầu lọc.

“Về Liễu Tam Nguyên, đừng hỏi, đừng nói nhiều, nhà họ Liễu là hộ vệ của tộc Khương, đạo sĩ kỳ thực là con dao của tộc Khương, theo chú thấy, lão chắc chưa quên cái gốc này, thủ đoạn này của lão, chẳng qua là vì để tộc Khương lại có thêm một Phong thủy sư lớn mạnh.”

“Bây giờ Phong thủy sư này là mày, mày là Tiên sư của tộc Khương, bèn giống như những gì Dương Thanh Sơn nói, lão ngược lại phải bảo vệ mày.”

“Mày chắc có thể hiểu ý chú Trần chứ?” Trần mù vỗ vỗ bả vai tôi.

Tôi gật gật đầu: “Cháu biết rồi.”

Trần mù thở hắt ra một hơi dài, nói: “Ở đây non nước không tồi, môi trường cũng không tồi, Xác âm luyến dương vẫn tương đối phiền phức, chú với Lưu Văn Tam thì có thể nghỉ một đợt dưỡng thương rồi, nhưng chuyện của mày vẫn chưa xong. Đạo sĩ nhà họ Liễu có thể diệt xác, nhưng vẫn cứ nghe lời dặn của Dương Thanh Sơn, coi như giống lần đó trấn Viên Hóa Thiệu đi, đừng sợ phiền phức.”

Tôi cười cười, nói: “Cháu trước nay đều không sợ phiền phức.”

Sau đó, chúng tôi lại nghỉ mãi một hồi, Liễu Tam Nguyên, Liễu Hóa Đạo mới dẫn nhà họ Liễu và những người còn lại của tộc Khương từ phía bên kia Thạch Sơn đi ra.

Rõ ràng trong số bọn họ có người ướt đẫm hết nửa người, chắc là đã lội nước.

Liễu Dục Chú đưa theo tận mấy người giúp, cùng khiêng quan quách của Xác âm luyến dương, đi ở phía đầu đoàn người.

Sau khi đặt cỗ quan quách bằng cẩm thạch trắng của Xác âm luyến dương xuống xong, Liễu Dục Chú gật gật đầu với tôi.

Khương Manh thì khẽ chạy tới trước mặt Liễu Tam Nguyên hạ giọng nói mấy câu, tôi đương nhiên cũng không nghe rõ, có điều chuyện bọn họ có thể nói, chẳng gì khác ngoài việc nghỉ ngơi và lên đường về.

Liễu Hóa Đạo huơ tay sắp xếp cho mọi người tản ra đi nghỉ ngơi.

Nhất thời, phía dưới Thạch sơn có thêm không ít sinh khí.

Lại qua khoảng chừng nửa giờ đồng hồ, dưới núi đã bắt đầu bốc lên mùi thơm của thịt, cùng với mùi nước gừng hơi có chút cay mũi.

Dưới sự sắp xếp có quy củ của Khương Manh, mấy phút sau, trong tay mỗi người bèn có một bát cơm canh, cùng một cốc nước gừng đường.

Tôi đúng thật đói cực rồi, lúc trước không có cảm giác còn đỡ, bây giờ ngửi thấy thứ mùi này, cơn thèm lập tức trỗi dậy, mới phát hiện bản thân đã sớm đói lép bụng rồi.

Có điều khi đồ ăn được đưa qua chỗ tôi bên này, rõ ràng là có khác biệt với những người khác, hơn nữa khác biệt này còn không nhỏ.

Trong một cái đĩa vuông bằng gỗ là một con gà rừng được nướng đến mỡ cháy xèo xèo, còn có không ít rau, cùng với một bát canh được hầm đặc quánh, nước gừng được ngược lại thành thứ cấp.

Lưu Văn Tam rõ ràng rất hài lòng, cười ha hả nói: “Con bé này không tồi.”

Tôi đón lấy cái đĩa vuông, trong mắt lộ ra vẻ cảm kích, Khương Manh nhìn trông vẫn còn chút luống cuống, cô ta hành lễ xong mới lui xuống.

Ba người chúng tôi quây lại cùng ăn với nhau, ngao sói thì thủng thẳng lên trên Thạch sơn.

Lúc đó tôi còn ngẩn ra một phát, có điều cũng không gọi ngao sói xuống.

Trong chuyện này cũng có chút ích kỷ riêng, ngao sói dù sao bị thương cũng rất nặng, trong bãi tha ma đó chôn cũng đều là những tội nhân không được phép siêu sinh, chẳng bằng để cho ngao sói bồi bổ cơ thể.

“Thập Lục à, chú coi như nhìn ra khác biệt rồi, địa vị của Tiên sư, vẫn không thấp đâu, xem xem mấy tên đầu bò kia ăn cái gì, chúng ta ăn cái gì?” Lưu Văn Tam hớp từng ngụm rượu nhỏ, sắc mặt hơi hơi đỏ bừng, trong tay cầm một chiếc đùi gà, trên mặt càng đầy ắp nụ cười thỏa mãn.

Tôi cũng cảm thấy có chút ngại ngùng, mọi người kỳ thực không nên có khác biệt gì cả...

Có điều tôi đói quá rồi, làm gì để ý được nhiều thế, chỉ biết ngốn ngấu thôi.

Ăn một bữa xong, cảm giác buồn ngủ cũng không ít.

Kỳ thực không chỉ tôi, mà rất nhiều đạo sĩ và cả người tộc Khương, sau khi ăn uống xong, trên cơ bản đều ở ngay tại chỗ mà ngủ.

Khương Manh và Khương Yển đưa người qua dựng riêng cho tôi một chiếc lều sạch sẽ, bảo tôi đi nghỉ.

Đương nhiên, tôi không thể nào để sót Trần mù và Lưu Văn Tam, ba người chen chúc trong chiếc lều khô thoáng, đều đặt lưng xuống là ngủ luôn.

Ở bên ngoài Thạch Sơn, chúng tôi nghỉ ngơi thời gian tận nửa ngày, mới bắt đầu khởi hành quay về.

Quan trọng nhất vẫn là nhà họ Liễu cũng cần kiểm tra mức độ hiệu quả của phù văn trên đỉnh mộ Phị Phát Quỷ, tiêu tốn không ít thời gian.

Trong thời gian này, Liễu Dục Chú chưa từng đến cạnh tôi, đương nhiên cũng không nói thêm với tôi một câu nào.

Phần nhiều thời gian của gã, đều là đi theo bên cạnh Liễu Tam Nguyên.

Trước khi khởi hành, tôi vẫn lên trên đỉnh Thạch sơn một lần cuối, nhìn một lượt thay đổi của thế cục Phong thủy ở đây.

Nước rỉ ra từ trên mặt đất sau khi hình thành dòng sông xong, ở đây bèn thành vị trí Phong thủy cực tốt!

Trước đây tôi còn lo lắng phong thủy ở đây bị phá, khiến quần thể núi Nam Sơn hình thành đại biến phong thủy, khởi đầu của Long mạch giao tranh, bây giờ chắc là không còn khả năng đấy rồi.

Ngoài ra bèn là đội ngũ lúc chúng tôi tới gần như tiếp cận hai trăm người, trong đó còn có không ít người của Trường Thanh Đạo Quán.

Nhưng lúc quay về, nhân số chỉ còn lại mấy chục người, hơn nữa Mao Nguyên Dương theo đến đây lúc đó, tôi cũng chẳng nhìn thấy nữa, xem ra đã lành ít dữ nhiều, việc này khiến trong lòng tôi không khỏi có chút xuýt xoa.

Bởi vì nguyên nhân trên người mọi người đều có thương tích, tốc độ đi đường chậm hơn không ít, tốn khoảng chẵn năm ngày, chúng tôi mới về đến huyện Phong.

Ở vị trí ngã rẽ, có đỗ không ít xe, chắc là khi chúng tôi sắp đến, bèn đã có người ra ngoài thông báo tin tức trước, bảo người tộc Khương đợi ở bên ngoài rồi!

Lên xe xong, đoàn người chúng tôi bèn về thẳng tộc Khương.

Gần lúc trời tối của ngày thứ năm, cuối cùng cũng về đến khu nhà mà lúc trước chúng tôi ở.

Lưu Văn Tam không nói thêm một câu dư thừa nào, lập tức về luôn phòng nghỉ ngơi.

Trần mù ở trong sân hút một điếu thuốc, rồi mới gật gật đầu với tôi, rõ ràng là thần thái dặn dò tôi, tiếp đó lão cũng về phòng.

Nói thật, cả quãng đường này tuy không cần suy nghĩ tính toán gì, cũng không cần làm gì khác, nhưng xe đò mệt nhọc, trước sau gì cũng vẫn khiến cơ thể tôi sắp không trụ nổi nữa.

Tôi cũng chẳng để ý được đến việc đi hỏi thăm tình hình của Dương Hưng và Cố Nhược Lâm, cũng chẳng kịp lo lắng Trương Nhĩ liệu có làm gì trong thời gian này hay không, liền vội vã về phòng luôn.

Sau khi tắm rửa một lượt xong, tôi vừa nằm lên giường, bên ngoài liền truyền lại tiếng gõ cửa.

Tôi nhíu mày, ra khỏi phòng đi ra chỗ cổng, mở cửa ra, đứng ở cổng bèn là Khương Manh và Liễu Hóa Đạo.

Trong tay Khương Manh bưng một cái khay, bên trên xếp ngay ngắn một bộ Đường phục, có điều bên trên còn có rất nhiều hoa văn.

Liễu Hóa Đạo vẻ mặt trịnh trọng nói: “La Tiên sư, xin mời dời bước qua Quan Tinh Trạch nghỉ ngơi, ngày mai tộc Khương sẽ cử hành Đại lễ tiếp nhận Tiên sư, toàn bộ tộc Khương, đều muốn gặp cậu.”

“Ngoài ra, sau Đại lễ cần tru diệt Xác âm luyến dương, còn cần một món đồ, chỉ cậu mới có thể đi lấy ra.”

Tôi ngẩn ra, đấy lại là thứ gì? Lẽ nào Tiên sư tộc Khương còn có dụng cụ đặc thù gì nữa chắc?

[Tác giả có lời muốn nói]

Hôm nay cũng là một ngày rất OK của La Chậm Chậm.

Bình Luận (0)
Comment