Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục (Dịch Full)

Chương 784 - Chương 784. Học Phù

Chương 784. HỌC PHÙ Chương 784. HỌC PHÙ

Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Tuy rằng lão già này đã như cây khô gốc mục, đầu tóc bạc phơ, mắt mờ chân chậm.

Nhưng nhìn đối diện với ông ta, cái cảm giác quen thuộc đó lại điên cuồng sinh ra.

Ông ta chẳng phải Liễu Tam Nguyên, thì là ai?!

Chỉ là thời gian vỏn vẹn hai ngày thế này, mà Liễu Tam Nguyên đã lại biến thành bộ dạng già nua đến vậy sao? Gần như là đã đến bên rìa của dầu hết đèn tắt, gần đất xa trời?!

Thân người tôi cứng đờ từng đợt, ánh mắt nhìn đối diện với Liễu Tam Nguyên hồi lâu.

Ánh mắt của ông ta so với lúc trước đã thay đổi không ít, bề ngoài không còn cho người ta áp lực lớn như trước nữa, giống như đã thành một lão già bình bình thường thường.

Bản thân Liễu Tam Nguyên tuổi tác chắc chắn đã không nhỏ rồi, ông ta thực lực siêu phàm, chắc chắn còn có phương pháp kéo dài tuổi thọ đặc thù, nên trước đây nhìn trông mới trẻ hơn nhiều so với tuổi thực.

Sau khoảng thời gian khó tin ngắn ngủi, tôi cũng đã nghĩ rõ ra rất nhiều.

Trận đấu với Xác âm luyến dương này, Liễu Tam Nguyên thi triển lượng lớn chú pháp, càng quan trọng hơn là, ông ta không chỉ một lần dùng máu vẽ phù, ngụm máu cuối cùng phun ra đó, ông ta còn trực tiếp đánh vào tim.

Thứ máu tim đó, nhất định là kèm theo cả dương thọ của ông ta.

Sợ rằng Dương Thanh Sơn có thể trực tiếp trấn Xác âm luyến dương lại, cũng có quan hệ rất lớn với thứ máu tim đó của ông ta.

Liễu Tam Nguyên dĩ nhiên là toan tính thâm sâu, nhưng ông ta cũng chỉ là chấp niệm quá nặng, vì để bảo vệ tộc Khương, có thể bất chấp thủ đoạn, không tiếc bất cứ cái giá nào. Hiện giờ rơi vào kết cục này, càng khiến tôi không khỏi thở dài.

Hai tay bao quyền, tôi hơi hơi cúi người với Liễu Tam Nguyên, thành khẩn nói: “Liễu quan chủ, đa tạ!” Lời cảm ơn này của tôi, không chỉ là muốn cảm ơn ngụm máu tim kia của Liễu Tam Nguyên đã cứu mạng của tôi, Lưu Văn Tam và Trần mù, mà đồng thời cũng thay những bách tính tránh được việc bị Xác âm luyến dương bức hại mất mạng kia biểu đạt lời cảm tạ.

Phần trước là do tôi nên cảm ơn, còn phần sau thì lại là cảm nhận và bản năng từ trong vô tận của tôi.

Âm dương tiên sinh hành tẩu thiên hạ, cần tạo phúc một phương, đây mới là thay trời hành đạo của Âm dương tiên sinh.

Liễu Tam Nguyên đột nhiên bắt đầu ho lên, ông ta ho hơi có chút yếu ớt, Liễu Dục Chú lập tức lên trước dìu đỡ.

Ông ta làm một động tác ngăn lại, tiếp đấy mới nói: “Tộc Khương tổn thất nặng nề, nhà họ Liễu tổn thất cũng nặng nề, Xác âm luyến dương đã diệt, phản đồ bị niêm phong trong phần mộ, nói cho cùng, nhà họ Liễu đã tròn hết trách nhiệm rồi.”

“Đạo trời có luân hồi, có chuyện gì, đều không tổn thương đến tộc Khương, nhưng có một điểm, La Thập Lục cậu lại trốn không thoát.”

Liễu Tam Nguyên nhìn tôi một cái thật sâu, giọng nói chưa từng ngừng nghỉ: “Thuật pháp trộm thọ lọt từ trong kẽ móng tay cậu ra ngoài, cùng với tên Viên Hóa Thiệu tội ác tày trời đó, một nửa gia tài của y đều rơi vào tay một kẻ nội tâm hiểm ác khác.”

“Đồng thời, kẻ đó đem đi một người hận cậu đến tận xương tủy!”

“Hiện giờ bị y hại chết chỉ là hai hậu bối của nhà họ Liễu ta, nhưng người khi sắp chết thì cái tâm tham lam ác độc, loại cám dỗ này không ai chống đỡ nổi. Khâu Thiên Nguyên đổi tên thành Dương Hạ Nguyên, y vì tiếp tục sống mà đều có thể quật mộ tổ tiên, đào xác tiên tổ. Kẻ đó có thứ thuật pháp lấy thọ tiện lợi mức này, không biết bao nhiêu người sắp phải chết dưới tay y.”

“Nhà họ Liễu sẽ động thủ giết y, cậu nhất định phải ra tay, mỗi một món nợ máu của y, đều có một bộ phận là của cậu!”

Tiếng nói của Liễu Tam Nguyên khàn khàn, giọng điệu yếu ớt, nhưng mỗi một câu mỗi một chữ mà ông ta nói, đều toát lên sự khiển trách và bất mãn đối với tôi.

Lời này của ông ta chắc chắn là cố ý, thế nhưng lại đều nói lên trên tâm khảm của tôi, khiến tôi cảm thấy áy náy không thôi.

Tôi đang định mở miệng trả lời, thì Liễu Tam Nguyên đột nhiên lại nhắm mắt quay người đi, xua xua tay nói: “Dục Chú, con đưa La Thập Lục đi chọn phù, cho cậu ta hai đạo phù, ngoài ra, kỳ hạn ba tháng La Thập Lục cậu đừng có quên.”

“Thời gian này nhà họ Liễu cần khôi phục nguyên khí, sẽ không phái người cho cậu, trong vòng ba tháng, cậu phải đưa Thẩm Kế tới.” Liễu Hóa Đạo theo Liễu Tam Nguyên rời đi, những đạo sĩ khác đều không nhúc nhích.

Tôi nhìn bóng dáng còng còng của Liễu Tam Nguyên biến mất khỏi phía trái Đại điện, hít sâu một hơi, nhất thời lại không phân biệt ra được, việc này là Liễu Tam Nguyên từ câu chữ lời nói đang gài bẫy nội tâm tôi, hay là, đây là sự biến đổi của bản thân ông ta sau khi bị thương? Tính cách cũng có sự khác biệt với lúc trước?

“Đi theo tôi.” Liễu Dục Chú ra hiệu cho tôi theo gã vào trong Đại điện.

Lưu Văn Tam và Trần mù đương nhiên không tiếp tục đi theo.

Tôi và Liễu Dục Chú đi và chỗ trong cùng của Đại điện, ở đây còn có một cánh cửa.

Liễu Dục Chú đưa tay đẩy cửa, sau cánh cửa là một lối đi đủ cho hai người cùng đi.

Phía sau lối đi chừng ba bốn mét, bèn là một gian phòng.

Vừa vào trong gian phòng này, liền cho người ta một thứ cảm giác trang nghiêm, vách tường toàn bộ đều treo phù, số phù này các kiểu các dạng, hơn nữa phía dưới phù, còn có cuộn sách!

Ở giữa phòng thì là giá binh khí, bên trên gần như đều là vật phẩm của đạo sĩ như kiếm gỗ đào, kiếm đồng thau, nỏ tiễn, phất trần...

“Đại trưởng lão nói, cậu chắc sẽ muốn lấy Ngũ Đế Phong Táng Phù.” Liễu Dục Chú đột nhiên mở miệng, khiến sắc mặt tôi lập tức đơ lại.

“Cậu có muốn không?” Liễu Dục Chú xoay người lại, ánh mắt gã sâu thăm thẳm nhìn tôi.

Tôi cũng chẳng ưỡn ẹo, lập tức liền gật gật đầu, nói một chữ muốn.

Đầu mày Liễu Dục Chú hơi nhíu lại một phát, gã không nói gì khác, đi về phía vách tường phía nam, ở đó có một dải vải trắng để không, bên trên không có phù văn, phía dưới có một cuộn sách, gã cầm nó lên.

“Đạo phù thứ nhất là cái này, Đại trưởng lão còn có yêu cầu, sau khi cậu học được xong, cần để lại cho nhà họ Liễu đủ phù soạn.” Liễu Dục Chú tiếp tục nói.

Việc này Dương Thanh Sơn đã nói qua với tôi, tôi vốn dĩ đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi.

Huống hồ chỉ là vẽ phù, tôi đúng là học được về tay rồi, vẽ đủ cho nhà họ Liễu thì đã làm sao?

Tôi trực tiếp gật gật đầu, nói không vấn đề.

“Đạo phù thứ hai, cậu muốn thứ gì?” Liễu Dục Chú tiếp tục hỏi.

Lần này, tôi ngừng lại chốc lát, rồi mới nói: “Áp trấn thần chú.”

Liễu Dục Chú rõ ràng tỏ vẻ nghi hoặc, gã lắc lắc đầu nói: “Áp trấn thần chú, cậu chẳng phải đã biết rồi sao? Đã nói là cho thêm hai đạo phù, thì cho là hai đạo phù, cậu không cần suy nghĩ thứ khác.”

“Đây là giao dịch, cũng là thái độ nhà họ Liễu dành cho cậu.”

Tôi vẫn nhìn Liễu Dục Chú, ánh mắt không chút xê dịch, hơn nữa lại lặp lại một lần nữa, nói tôi không phải muốn dùng Áp trấn thần chú mà tôi biết để thế chấp một tờ phù, mà là tôi muốn Áp trấn thần chú hoàn chỉnh.

Lúc đó tôi nhìn rất rõ ràng, Liễu Tam Nguyên hóa ra dùng Áp trấn thần chú định Xác âm luyến dương lại trong mấy giây. Nó đã mạnh mẽ đến như vậy, đáng sợ đến như vậy rồi.

Áp trấn thần chú ở cấp độ này, sợ rằng đến cả thanh thi sát đều đủ để trấn áp. Tôi đi lấy một đạo phù khác mà tôi không hề hiểu gì, còn chẳng bằng đem đạo Áp trấn thần chú này toàn bộ học tinh thông.

Ngũ Đế Phong Táng Phù chắc là sẽ có liên quan đến phong thủy, có tác dụng lớn đối với tôi.

Ngoài ra, tôi hoàn toàn không cần thiết lãng phí thời gian tâm huyết đi học các phù soạn khác.

“Cậu chắc chứ?” Liễu Dục Chú lại hỏi ngược lại tôi một câu.

Tôi gật đầu chắc nịch, nói: “Tôi chắc chắn.”

Liễu Dục Chú trực tiếp đi đến vách tường ở mạn phía bắc, ở đó có một dải vải trắng, bên trên dĩ nhiên có vẽ Áp trấn thần chú.

Có điều thứ Liễu Dục Chú rút từ phía dưới ra, lại là hai cuộn sách.

Đi đến trước mặt tôi, Liễu Dục Chú đem tổng cộng ba cuộn sách giao vào trong tay tôi.

“Cậu không được đem chúng đi, có thể học ở đây, học xong rồi cậu rời đi sau, trong thời gian này bên ngoài có người canh gác, cũng sẽ có người đem thức ăn và đồ dùng ngủ nghỉ tới cho cậu.”

“Phù của nhà họ Liễu, không có bản sao, cậu nhìn qua nhớ ngay nên học được Áp trấn thần chú, là thiên phú dị bẩm, nhưng cậu không được đem chúng truyền ra ngoài.”

Bình Luận (0)
Comment