Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng
Tốc độ của con ngỗng cực nhanh, nhưng cho dù là nhanh thế rồi, mà động tác của nó vẫn giữ nguyên tư thế cao ngạo, vẫn cứ nghểnh cổ lao về phía trước!
Nó nhất định đã phát hiện ra tung tích của hoàng bì tử già! Chứ nếu không, sẽ không lao ra gấp như thế, nhanh như thế!
“Sắp xếp mấy người, canh chừng mấy người già này, đừng để bọn họ bị thương! Tôi với Lão Bạch đi đối phó với con hoàng bì tử già đó! Nó không nhịn được đã hiện thân rồi!”
Kỳ thực tôi vẫn còn chưa nói hết, rất có khả năng không phải là con hoàng bì tử muốn xuất hiện, mà là nó cần khống chế những người này, nên không thể không xuất hiện ở nơi có cự ly gần như vậy.
Nếu bản lĩnh của nó lớn đến mức trốn ở chỗ rất xa khiến chúng tôi không phát giác được mà vẫn có thể khống chế bao nhiêu người thế này, vậy thì quá đáng sợ, Hoàng tiên đúng là dữ như vậy thật, thì Từ Bạch Bì hồi đó đã chẳng bị chúng tôi ép lên con đường chết, Viên Hóa Thiệu cũng sẽ không chết.
Cuối cùng Viên Hóa Thiệu vẫn là dựa vào Bạch tiên và Hồ tiên mà trụ được một hồi, Hoàng tiên đều chẳng phát huy được tác dụng gì lớn.
Tốc độ của con ngỗng đúng thật là nhanh, tôi dốc toàn lực đuổi theo, mà chỉ có thể miễn cưỡng theo kịp nó.
Trong nháy mắt, chúng tôi từ đường trên đỉnh núi, đã đuổi tới vị trí gần lưng chừng núi.
Con ngỗng trực tiếp chui luôn vào trong rừng cây, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của tôi.
Ánh trăng thê thiết, rừng núi toát ra một luồng khí u ám, tôi không dám ngừng lại quá lâu, sợ con ngỗng xảy ra vấn đề gì.
Dù sao hiện giờ cũng chỉ có một mình nó, không giống như trước đây là một đôi, càng then chốt hơn là, con hoàng bì tử già này không chừng sẽ còn giở thêm trò gì ra nữa.
Ngay sau khi chui vào trong rừng cây xong, tầm mắt của tôi nhanh chóng lướt qua, tìm kiếm tung tích của con ngỗng.
Ở vị trí cuối tầm mắt, nhìn thấy một cái bóng trắng xẹt qua, tim tôi đập điên cuồng, tiếp tục tăng tốc độ lên theo.
Lại đuổi theo tầm hai ba phút xong, tôi cuối cùng cũng đuổi kịp con ngỗng.
Vạt rừng này cũng đã đến vị trí một khoảng đất trống, một con suối róc rách chảy qua, bên bờ có rất nhiều đá cuội nhỏ vụn.
Điều khiến tôi ngẩn ra là, con ngỗng lại đang ở bên bờ suối uống nước...
Hơn nữa tôi nhìn qua một phát, xung quanh đều không có hoàng bì tử già nào...
“Lão Bạch, mày khát à?” Tôi vô thức hỏi một câu.
Theo bản năng, tôi đã coi con ngỗng như một tồn tại ngang bằng với ngao sói.
Ngao sói nghe hiểu được lời của tôi, tôi cảm giác con ngỗng chưa chắc đã nghe không hiểu.
Chỉ có điều nó không hề trả lời tôi, mà vẫn tiếp tục uống nước.
Tốc độ uống nước, và cả mức độ cùng lượng uống đều bất thường.
Lập tức mí mắt tôi bắt đầu giật điên cuồng, lập tức liền đến bên cạnh con ngỗng, giơ tay ra định túm lấy cánh của nó.
Cứ uống thế này, nó phải uống đến nổ bụng mất.
Chắc chắn là có vấn đề!
Kết quả bên tai, lại đột nhiên nghe thấy tiếng ho lẹc khẹc.
Âm thanh bất thình lình này, giống như là tiếng bà già đang ho, nó không giống với tiếng ho của Trần mù, cũng không giống với tiếng kêu của hoàng bì tử già.
Vô thức, tôi ngoảnh đầu nhòm ra phía sau một phát, đập vào trong mắt lại là một mụ già, thân người mụ cực kỳ thấp bé, nhưng đôi con mắt thì lại to một cách ly kì! Trên người khoác một cái áo choàng bẩn thỉu, tóc trên đầu đã sắp rụng hết rồi, cả khuôn mặt thì càng giống như chỗ thì trụi lơ, chỗ thì có lông nhung vậy.
Mụ thế này không chỉ đơn giản là xấu nữa, mà còn là xấu đến rợn người.
Ở trong rừng núi, tại sao lại có thêm một mụ già?
Không, không đúng! Trên mặt mụ già, làm sao lại có lông nhung, mà còn có từng mảng từng mảng da trọc lóc?
Đợi giây phút tôi phản ứng lại, sương mù trong bầu trời đêm dường như đều đã tan đi chút ít, ánh trăng trong vắt lạnh lẽo rót xuống, tôi mới triệt để nhìn rõ ràng, đây làm gì phải mụ già nào, mà hóa ra là một con ly miêu màu đen, nó đang đứng giống như là người vậy, trên người còn khoác một tấm da ly miêu màu trắng!
Cái mặt nhọn hoắt, đang chòng chọc nhìn tôi kìa!
Tôi không khỏi xuýt xoa hít ngược một hơi, lập tức liền hồi tưởng lại vô số cảnh tượng gặp phải ly miêu trước đây.
Gần như mỗi một lần, tôi đều thừa sống thiếu chết, cái thứ này còn khủng khiếp hơn cả Hồ tiên và Hoàng tiên!
Trực tiếp nhìn thẳng mặt, liền có thể làm loạn tâm trí người ta!
Chúng tôi đuổi theo con hoàng bì tử già, nhưng ở đây hóa ra còn có thêm một con ly miêu già? Đây là do số chúng tôi không may, hay là con hoàng bì tử già đó...
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi càng ớn lạnh hơn.
Tôi vụt thò tay vào túi mò một phát, lấy ra ngoài bèn là con dao găm đỡ âm linh.
Còn chưa đợi tôi lên trước, đầu óc tôi đã quay cuồng từng đợt.
Trong lúc thảng thốt, con ly miêu già trước mặt tôi này, lại biến thành bộ dạng của mụ già đó, thân người tôi đều vô cùng cứng ngắc, thậm chí đã sắp không khống chế nổi nữa, chuẩn bị đi đến bên suối uống nước rồi...
Nơi khóe mắt, tôi nhìn thấy con ngỗng bắt đầu đau đớn nôn mửa, chỗ nước uống vào ban nãy, toàn bộ đều nôn mửa lên đá cuội, bên trong còn lẫn với rất nhiều chất uế, tôi đã hiểu ra thế này là ý gì rồi.
Ly miêu thích mổ bụng, thời gian theo Trần mù học thủ đoạn của Thần bà, lão từng dạy tôi, lũ ly miêu này ăn ruột người, thích nhất là lừa người đến bên cạnh bờ suối, khiến người hoặc súc sinh uống nước đến nôn mửa, rửa sạch sẽ xong rồi mới ăn.
Giây tiếp theo, tôi đã không khống chế được chân mình, đi đến bên cạnh bờ suối, nằm bò xuống chuẩn bị bắt đầu uống nước.
Dòng suối không hề rộng, khoảng chừng một hai mét phía ngoài, tôi bèn nhìn thấy một con hoàng bì tử lông trắng, đang lững thững chui từ trong lùm cây ra ngoài.
Nó nằm bò ở bờ suối đối diện, con ngươi tròn vo láo liên chằm chằm nhìn tôi.
Tôi chạm vào mặt nước, dùng sức uống nước, bên cạnh có tiếng bước chân truyền lại, từ ảnh phản chiếu dưới mặt nước có thể nhìn thấy, con ly miêu già đã đến bên cạnh con ngỗng.
Nó giơ vuốt trước lên, cào một phát về phía cánh của con ngỗng.
Con ngỗng giống như không còn sức lực vậy, lập tức một phát liền ngã lăn ra đất, bụng ngửa lên trời, đối diện thẳng với con ly miêu già.
Lúc đó mắt tôi đã sắp sung huyết rồi, thế này mà để con ngỗng chết ở đây, thì đúng thật là lật thuyền giữa mương luôn rồi!
Tuy rằng trên đời có cách nói một vật khắc một vật, mê hồn của ly miêu già đến Lưu Văn Tam cũng không chống được, nhưng Trần mù từng dạy tôi cách phá giải.
Chỉ là giây phút trước lúc tôi định dùng, thì con hoàng bì tử già đột nhiên xuất hiện, cắt ngang tôi mà thôi.
Trong lòng tôi thầm nhẩm chú pháp của Thần bà mà Trần mù từng dạy tôi, lập tức cái cảm giác bị khống chế kia yếu đi không ít.
Giây tiếp theo tôi dùng sức cắn mạnh đầu lưỡi một phát, lập tức trong miệng ngập tràn thứ mùi máu tanh.
Trong nhận thức của rất nhiều người, đạo sĩ trừ quỷ, phải cắn rách ngón tay xả máu gì gì đó.
Nhưng kỳ thực đó đều không phải là chính thống, giống như máu của mấy người Liễu Dục Chú, tác dụng rất lớn, nhưng tổn thương cũng rất lớn, tình huống thông thường đều sẽ không dùng.
Thực sự dùng như thế, ngược lại là Thần bà trong Hạ cửu lưu.
Ly miêu đối mặt với đạo sĩ, thậm chí là Hoàng tiên Hồ tiên đối mặt với đạo sĩ đều thành vô dụng, lần trước Hồ tiên trực tiếp liền bị Liễu Dục Chú chém đầu.
Nhưng tôi không biết đạo thuật, trong ngực không có thứ chính khí lẫm liệt đó, nên chỉ có thể dùng thủ đoạn của Thần bà!
Máu ngậm ở trong mồm, chú pháp đã thầm niệm kết thúc, thân người tôi run lên một phát, khôi phục khả năng khống chế.
Con ly miêu già ở bên cạnh, móng vuốt đã sắp cắm vào trong bụng của con ngỗng rồi.
Tôi vụt đứng dậy, trong tay đã rút dao găm đỡ âm linh ra, đâm một phát vào sau lưng của con ly miêu già!