Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng
Tôi không ngờ rằng, Trần mù với Lưu Văn Tam nói chuyện hóa ra cũng nhiều phết cơ.
Nhưng thứ khiến lòng tôi ngày càng nặng nề chính là những lời này của Lưu Văn Tam.
Đúng thật là bị một cái xác Ác thi vũ hóa chấm dính, thì quyết không phải là chuyện tốt đẹp gì...
Do dự một chút, tôi giải thích nói: “Ác thi vũ hóa đích thực có thể hình thành, thuộc về bí mật không truyền ra ngoài của Âm dương tiên sinh, nhưng chưa chắc đã chỉ là bí mật của Địa tướng Kham dư.”
“Nếu như nói rằng, dưới sự trợ giúp của Âm dương tiên sinh, có người muốn vũ hóa cầu ác, làm theo phương pháp thúc đẩy ác thi này, thì cũng chưa chắc đã không thể làm được.”
Những lời này của tôi không phải là không có lý, thiện ác tương đối có khác biệt, tôi từng gặp qua nhiều Thiện thi vũ hóa, bọn họ thậm chí có khi đến cả Phong thủy tiên sinh cũng không phải, chẳng qua chỉ là điều kiện tiền đề của việc hình thành Ác thi càng nhiều hơn mà thôi.
Trong quyển sổ tay của Lý Âm Dương cũng chưa từng nói phương pháp hình thành Ác thi chỉ duy nhất Địa tướng Kham dư có, cộng thêm Thẩm Kế cũng tra ra trong điển tích có thông tin của Ác thi, phân tích của tôi cũng tuyệt đối hợp lý rồi.
Lưu Văn Tam có vẻ nghĩ ngợi gật gật đầu, lão nói: “Vậy chắc là sẽ hơi dễ đối phó hơn chút ít? Chỉ có điều là nó vẫn trúng ý mày rồi, chuyện này chắc không sai vào đâu được.”
Tôi gượng cười một cái, trả lời: “Chú Văn Tam, nó sợ rằng mới là thứ dữ nhất, nó đã chiếm giữ một bộ phận chấp niệm của Từ Bạch Bì, phiền phức của chúng ta rất lớn.”
Ngừng lại một chút, tôi bảo bọn họ đưa Phùng Khuất vào phòng nghỉ ngơi trước, quay người liền định nói Phùng Quân lái xe đưa tôi đi, thì Lưu Văn Tam lại ngăn tôi lại, mở miệng đang định nói.
Tôi biết lão chắc chắn là bảo tôi đừng đi nhanh như thế.
Chưa đợi lão mở miệng, tôi liền khàn giọng nói: “Chú Văn Tam, cháu đưa ra một ví dụ không xác đáng, nếu như người ở trong khu nhà cũ là bà cụ Hà và dì Thái, chú chắc chắn lập tức liền đi ngay, căn bản sẽ không ở lại thêm một giây, chú yên tâm, nó tuy đáng sợ, nhưng cháu cũng không dễ đối phó. Chú Văn Tam, nhắc thêm một câu, nếu hoán đổi vị trí, cháu chắc chắn sẽ không ngăn cản chú.”
Cánh tay chặn tôi của Lưu Văn Tam buông ra rồi, lão làu bàu nói một câu: “Mày đi trước cũng được, rất nhanh là chú sẽ lấy đồ về cho mày, nó muốn mày đưa lễ, thì đưa huyết gà lông gà cho nó ăn, còn cả máu chó đen nữa.”
Lưu Văn Tam dìu Phùng Khuất đi vào trong cổng, trước khi xuất phát, tôi bảo Phùng Quân qua khu nhà bên một chuyến, vẫn là đem Lão Bạch ra, tôi qua khu nhà cũ chắc chắn sẽ gặp phải hoàng bì tử, vẫn chẳng rời Lão Bạch ra được.
Phùng Quân lập tức làm theo, trong mắt hắn không hề có chút sợ hãi nào, ngược lại là càng hưng phấn hơn.
Lúc hắn đi đem con ngỗng lại, tôi dặn dò Mao Sam đôi câu, bảo cậu ta chuyến này không thể đi theo tôi nữa, quá mức nguy hiểm.
Nhưng Mao Sam lại lắc lắc đầu, nói cậu ta không sợ, nếu đến tý chút nguy hiểm này cũng sợ, thì sau này làm sao tìm tiền bối nhà họ Liễu bái sư? Nếu như tiền bối nhà họ Liễu không thu nhận cậu ta, thì cậu ta lại làm sao có tư cách làm đệ tử ghi danh của tôi?
Tôi bất lực, bảo với cậu ta không phải là như thế, tôi đã nhìn ra được tâm tính của cậu ta, không cần khảo nghiệm gì nữa, mà đơn thuần là nguy hiểm, cậu ta còn chưa hiểu cái gì là Ác thi vũ hóa, càng không biết độ hung tàn của nó, thậm chí cái xác Ác thi này còn dính dáng một chút đến bản tính của Từ Bạch Bì.
Hơn nữa tôi cũng nói thật rằng, người của Trường Thanh Đạo Quán có thể sống sót hoàn toàn là vận may, cậu ta bám theo lâu như vậy không chết cũng hoàn toàn là bởi đối phương không hứng thú lấy mạng cậu ta, nếu không cậu ta sớm đã chết bất đắc kỳ tử rồi.
Nói đến sau cùng, tôi vỗ vỗ vai cậu ta, vẻ mặt phức tạp hơn rất nhiều.
Sắc mặt Mao Sam hơi có chút tái nhợt, cậu ta cúi đầu, lẩm bẩm nói một câu: “Là bởi vì tôi đi theo, thành gánh nặng, đúng không?”
“Được, La tiên sinh, tôi không đi gây loạn thêm.” Mao Sam rõ ràng suy sụp hơn rất nhiều, có điều vẫn không nói thêm bất cứ lời nói bướng bỉnh nào, quay người về lại trong cổng nhà họ Phùng.
Mấy phút sau, Phùng Quân ra ngoài, hắn đã thay một cái gùi mới, đem nó giao cho tôi.
Tôi rõ ràng nhìn thấy trên trán hắn có vết thương, quần áo trên người cũng rách tận mấy chỗ, việc này khiến tôi kinh ngạc.
“Lão Bạch mổ anh à?” Tôi nhanh chóng hỏi một câu.
Theo lý mà nói, linh tính của con ngỗng rất nhiều, cộng thêm bản thân nó cao ngạo, không mấy khả năng chấp nhặt với Phùng Quân, thậm chí là còn mổ cho hắn thảm thế này nữa.
Phùng Quân cười khổ lắc lắc đầu, nói: “Cũng chẳng phải là Lão Bạch, mà là đám ngỗng cái kia, lúc tôi lấy gùi đi đựng Lão Bạch, cũng nói lời mà cậu dặn, Lão Bạch thì chẳng tránh né, còn tự mình nhảy vào trong, nhưng đám ngỗng cái kia thì không nói không rằng lao lên là mổ, cậu bảo tôi lại không dám xuống tay ác, khiến chúng nó bị thương cũng chẳng xong, nên thành thế này đây.”
Vốn dĩ tâm trạng tôi đang bức bối không chịu nổi, Phùng Quân nói hết xong, ngược lại thành cười ngất.
Cái gùi còn rung lên đôi phát, vọng ra tiếng ngỗng kêu hơi có chút trầm thấp.
“Đi thôi.” Tôi hít sâu một hơi, định thần lại, nói.
Sau khi lên xe, Phùng Quân liền lái xe thẳng về phía phố cổ.
Trong thời gian này tôi lấy Dương Công Bàn ra treo ở thắt lưng, Bút Địa Chi nắm ở trong tay, còn cái nghiên mực kia thì tôi để trong cái túi ở ngoài cùng.
Hoàng bì tử già có con ngỗng áp chế, cộng thêm việc lúc trước nó đã sắp chết, bây giờ nhiều nhất còn sót lại mấy con hoàng bì tử con, đối phó với chúng con ngỗng chắc chắn không vấn đề gì.
Kỳ thực đối mặt với Từ Bạch Bì còn sống, đối phó với lão ta bèn cần trực tiếp đá chọi đá luôn, thân thủ của lão ta quá mạnh.
Lúc này thứ tôi đối mặt là xác sống, cho dù là Ác thi vũ hóa, nhưng cản trở ngược lại thành nhỏ hơn một chút, bởi vì tất cả phù và trận pháp đều sẽ có tác dụng, sợ rằng đây chính là có được ắt có mất, Ác thi vũ hóa cũng là thứ mạnh nhất trong số xác sát, cực kỳ khó đối phó.
Trong lúc suy nghĩ, tôi còn không ngừng hồi tưởng lại Áp trấn thần chú hoàn chỉnh ở trong đầu, trong tình trạng không có Sát thuật, đây sẽ là thủ đoạn mạnh nhất của tôi, nếu như động thủ, dựa vào mệnh số bảo toàn mạng sống, những thứ khác ngược lại thành không thể nương tay.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đợi lúc chúng tôi đến khu phố cổ, đã là gần hai giờ sáng rồi.
Tôi bảo Phùng Quân cho xe đỗ ở bên ngoài con phố cũ, không hề lái vào trong, nguyên nhân vô cùng đơn giản, xe vào trong thì âm thanh không chừng sẽ thành đánh rắn động cỏ.
Sau khi xuống xe, tôi cõng cái gùi đi vào trong, Phùng Quân vốn dĩ rụt rè thận trọng đi theo sau lưng tôi, nhưng tôi cũng bảo hắn đừng đi theo, cứ ở bên ngoài đợi.
Mấy phút sau, tôi đi đến tận cùng con phố, bình phong đá bên ngoài căn nhà vẫn như cũ, ngôi miếu nhỏ đặt kỳ lân đồng cũng chẳng có thay đổi gì, chỉ có điều vị trí đỉnh đầu của kỳ lân đồng hóa ra lại có thêm một tý chút vết tích gỉ đồng màu xanh...
Vốn kỳ lân đồng cho người ta cảm giác là điềm lành may mắn, là hiền hòa, nhưng cảm giác hiện giờ đem lại cho tôi lại thành có chút ủ rũ uể oải?
Thế này là không chặn nổi cái xác đó, kỳ lân đồng cũng bị tổn hại rồi?
Vòng qua bình phong, một phát liền nhìn thấy cổng căn nhà cũ...
Kỳ dị là, cổng nhà hóa ra đang để mở... Trên hai bên đầu cổng treo đèn lồng trắng thê lương, bên trong nến trắng đang cháy leo lét, ngọn lửa màu cam hắt lên trên vỏ đèn lồng.
Càng kỳ dị hơn nữa là, trên đèn lồng viết một chữ “Hoàng”.
Không phải Từ, mà là “Hoàng” trong hoàng bì tử, thậm chí cái chữ đó lại còn là dùng máu để viết, bên trên còn dính mấy chiếc lông gà...
Bất thình lình, trong sân liền truyền ra tiếng khặc khặc.
Đây là tiếng kêu của hoàng bì tử, bọn chúng biết tôi tới rồi?
Giây tiếp theo, bèn là tiếng bước chân khe khẽ từ trong sân truyền ra.
Mí mắt tôi giật điên cuồng, vô thức liền mò lấy nghiên mực ra, Bút Địa Chi trong tay cũng nắm càng chặt hơn.