Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục (Dịch Full)

Chương 803 - Chương 803. Được Ăn Cả Ngã Về Không

Chương 803. ĐƯỢC ĂN CẢ NGÃ VỀ KHÔNG Chương 803. ĐƯỢC ĂN CẢ NGÃ VỀ KHÔNG

Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Tiếng của gã lớn đến phát khiếp, âm điệu thì càng kỳ dị rợn người, khiến người ta nghe mà nổi cả da gà.

Mắt nhìn người còn lại kia đã đi đến phía trước cái thòng lọng ở dưới cổng, tôi tím tái mặt mày, vôi vàng gọi một câu: “Chú Văn Tam, chú lùi lại!”

Cảnh tượng này mọi người đều nhìn thấy rõ ràng rành mạch.

Lưu Văn Tam nhanh chân lùi lại phía bên ngoài bao cát, lại lần nữa đến bên rìa cổng con phố.

Cái người đang định treo cổ kia cũng ngừng lại ở dưới hiên cổng, quay đầu về lại chỗ lề đường ngồi xuống, tiếp tục mài dao với biểu cảm đờ đẫn.

Loáng thoáng, tôi còn nhìn thấy trên đường phố có một số cái bóng lông màu vàng vọt qua, mấy cái thứ đó, chẳng phải chính là hoàng bì tử sao?

Phùng Bảo và Phùng Quân đưa mắt nhìn nhau, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ và bất an.

Tôi nắm thật chặt nắm đấm, móng tay đã cắm ngập cả vào trong da thịt.

Bà cụ Hà giơ tay lên, dùng sức lắc cái chuông nhỏ trong tay đôi phát, tiếng ting tang giòn giã từ đầu phố vọng vào sâu trong con phố.

Nhưng người ở hai bên lề đường vẫn chẳng có thay đổi gì, giữ nguyên hành vi và động tác lúc trước.

Rõ ràng, bà cụ Hà muốn thông qua tiếng chuông khiến bọn họ tỉnh lại, nhưng không hề tạo ra được bất cứ hiệu quả gì.

“Cái thằng già chết tiệt không mọc lông chồn này, còn độc địa hơn cả hoàng bì tử.” Lưu Văn Tam hạ giọng chửi bậy một câu.

Trần mù không nói một lời, rõ ràng, lão cũng chẳng nghĩ ra được biện pháp nào khác.

Từ Bạch Bì kẹt đúng tử huyệt của tôi, dùng mạng sống của bao nhiêu người trong con phố này để chắn đường.

Tôi từ từ buông nắm đấm ra, cầm Dương Công Bàn đeo ở thắt lưng lên, chằm chằm nhìn chuyển động kim chỉ ở bên trên, lại lần nữa ngẩng đầu tỉ mỉ nhìn ngắm con phố cũ này.

Tiếp đó, tôi không ngừng lại thêm, quay người đi về phía xe.

“Thập Lục, cứ thế này mà đi sao?” Lưu Văn Tam theo lên trước, trong giọng điệu tràn ngập vẻ không cam tâm, lại nhìn Dương Công Bàn trong tay tôi một phát, chẳng nói gì thêm.

“Lên xe đã, ở đây không tiện nói quá nhiều.” Tôi hạ giọng nói.

Sau khi lên xe, xe lập tức rời đi, đại khái ra ngoài một đoạn xong, Lưu Văn Tam mới nói: “Cái thằng già này nghênh ngang quá, phải lập tức liên lạc với tộc Khương, bảo nhà họ Liễu cho người qua.”

Tôi không tiếp lời của Lưu Văn Tam, ngoảnh đầu nói với Phùng Bảo: “Về nhà họ Phùng đã, sau đó tôi cần một tấm bản đồ, không lấy dạng bản đồ đường phố giản lược, cần loại bản đồ có thể nhìn rõ núi sông của thành phố Nội Dương, tốt nhất là loại sa bàn kiểu như Phong thủy bàn lần đó Dương Hạ Nguyên đưa tới.” Giọng điệu tôi mười phần trịnh trọng.

Con ngươi màu xám trắng của Trần mù quét một lượt qua người tôi, nói: “Vừa nãy mày nói là, thuật phong thủy mày vẫn không chắc chắn?”

Tôi lúc này đến gượng cười cũng không gượng ra nổi, cổ họng khàn khàn nói:

“Cho dù là không chắc chắn, bây giờ cũng chỉ có thuật phong thủy là có thể thử được. Chúng ta biết cửa mà không vào được, phong thủy giết người trong vô hình, trấn xác cũng là vô hình, Từ Bạch Bì quá đặc thù, thậm chí cháu cảm giác lão bây giờ căn bản là kiểu không phải người không phải xác, hoặc là kiểu nửa người nửa xác. Cháu bắt buộc phải nghĩ cách thử nghiệm, trước tiên làm rõ vị trí địa lý của thành phố Nội Dương, xem xem trên phong thủy có bố cục gì, thuật phong thủy của Địa tướng Kham dư tương đối chính trực, cháu muốn thử nghiệm một chút xem, liệu có thể thông qua sửa phong thủy, khiến cả con phố cũ đều bị cố định, giam chết!”

Lưu Văn Tam vỗ đùi đánh đét một phát, nói một chữ “Tốt!”, tiếp đấy lại nói: “Nếu như mày cố định lại được, thì để chú vặt bỏ hai cánh tay lão!”

Trong lòng tôi vẫn chưa có đủ tự tin, có chút thấp thỏm, siết chặt nắm đấm tay, tôi ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một lát sau, lại lần nữa cúi đầu chăm chú nhìn Dương Công Bàn trong tay.

Trong xe rơi vào yên lặng, qua một hồi, Phùng Bảo mở miệng bảo với tôi, hắn đã gửi tin nhắn cho gia chủ, có nhận được chi viện rồi, chuyện này đã sắp xếp nhân sự chuyên nghiệp đi xử lý, sẽ dùng thời gian nhanh nhất làm xong một bộ bản đồ sa bàn.

Tôi gật gật đầu.

Do dự xong, tôi gửi cho Thích Lan Tâm một tin nhắn, bảo cô ta tìm một căn nhà an toàn, chỗ đó cần không có liên quan gì với nhà họ Thích, hơn nữa cách nhà họ Thích đủ xa, đem quan tài chứa xác chết của Tưởng Bàn qua đó, rồi thông báo địa chỉ cho tôi, chìa khóa cũng đem qua cho tôi.

Rất nhanh Thích Lan Tâm liền trả lời tin nhắn của tôi, trước tiên là một chữ “Được”, ngay tiếp đó lại nghi hoặc hỏi tôi, có phải đã phát sinh chuyện gì không mà đột nhiên lại liên hệ cô ta nói chuyện này.

Tôi bảo Thích Lan Tâm đừng hỏi, hơn nữa sự việc này cần triệt để bịt miệng toàn bộ người nhà họ Thích, không được nhắc đến với bất cứ người nào, thậm chí nội bộ nhà họ Thích cũng không được nhắc tới nữa.

Ngừng lại chốc lát, tôi lại gửi tin trong phạm vi đường phố của khu phố cũ, trong tình trạng không có gì bắt buộc, thì bảo bọn họ đừng lại gần khu vực phố cổ này của thành phố Nội Dương.

Cuối cùng tôi mới nói, việc này quan hệ mật thiết tới an toàn của nhà họ Thích, nếu cô ta không làm theo những gì tôi nói, xảy ra vấn đề gì, tôi khả năng đều không bảo toàn được nhà họ Thích.

Thích Lan Tâm lập tức không hỏi thêm nữa, chỉ nói một câu yên tâm, cô ta làm được.

Cất điện thoại đi, tôi lại dặn dò Phùng Quân, bảo hắn lại liên lạc với người nhà họ Cẩu, xem xem có thể lôi cái xác tàn kia từ trong vùng đất Trượng ẩn Âm tới ra ngoài, đưa tới thành phố Nội Dương không.

Phùng Quân lập tức liền nói hắn thử đi liên hệ xem xem.

Sau khi sắp xếp xong một loạt sự vụ, xe đã đến ngoài cổng nhà họ Phùng rồi.

Lưu Văn Tam, Trần mù, và cả bà cụ Hà đều xuống xe, Phùng Bảo cũng xuống sát theo sau, hắn xách cái gùi đựng con ngỗng, rõ ràng là đi về phía khu nhà bên.

Phùng Quân nhỏ giọng gọi tôi, nói tôi vào trong nghỉ ngơi trước, rồi suy nghĩ sự việc sau.

Tôi tỉnh thần lại, nhưng không xuống xe, mà lại dặn dò Lưu Văn Tam một câu, bảo lão kể một chút về tình hình, cũng chính là vấn đề mà chúng tôi gặp phải ở đây với Khương Manh, xem xem nhà họ Liễu có phái người tới không.

Lưu Văn Tam nhíu mày hỏi tôi, tôi còn định đi chỗ nào nữa, tại sao không xuống xe?

Tôi hít sâu một hơi, cúi đầu lại nhìn Dương Công Bàn trong tay một cái, hơi khàn giọng nói: “Trương Nhĩ chắc sớm đã rời khỏi đây từ lâu, cháu qua phủ đệ trong núi của Viên Hóa Thiệu xem xem, lần trước lúc cháu và chú Trần từ đó ra ngoài, chỗ đó có bố cục phong thủy Tiên thiên Thập lục quẻ do Viên Hóa Thiệu bố trí, Trương Nhĩ cho dù có đem đi rất nhiều thứ ở bên trong, nhưng lão chung quy không đem đi hết được, dựa vào hiểu biết của cháu đối với lão, lão chắc sẽ không hủy bỏ những thứ mà lão không đem đi được.”

Ngay lập tức Lưu Văn Tam liền lắc lắc đầu, nhấn mạnh một câu không được, quá nguy hiểm.

Nhưng Trần mù thì giơ tay ấn lấy bả vai của Lưu Văn Tam, con ngươi màu xám trắng của lão chằm chằm nhìn tôi, nói: “Đừng ngăn Thập Lục, nó bắt buộc phải đi.”

Lưu Văn Tam còn định nói nữa.

Nhưng tôi thở hắt ra một hơi dài, nói: “Yên tâm đi chú Văn Tam, cháu với chú Trần trong tình trạng có nguy hiểm đều ra ngoài được, cháu tiếp tục qua đó cũng sẽ không có vấn đề, bố cục Phong thủy không ngăn nổi Âm dương tiên sinh, kể cả Trương Nhĩ có động chân động tay, lão cũng chỉ có bụng dạ thâm trầm, phong thủy chẳng qua chỉ là Âm thuật, lão có thể ngăn được những đạo sĩ của Trường Thanh Đạo Quán kia vào thăm dò, nhưng không ngăn được cháu.”

“Cháu từng thấy Viên Hóa Thiệu sử dụng Tiên thiên Thập lục quẻ như thế nào, xem có thể áp dụng vào trong Địa tướng Kham dư không, dự là đợi lúc cháu quay về, sa bàn mới làm xong.” Tôi lại bổ sung thêm một câu.

Lưu Văn Tam lúc này mới ngậm miệng lại, không nói thêm gì nữa.

Kỳ thực trong lòng tôi âm ỉ vẫn có chút cảm giác sợ hãi, bây giờ hồi tưởng kỹ lại thì càng sợ hãi hơn, hồi đó nếu như Viên Hóa Thiệu ở trong phủ đệ, chứ không phải ở trong thôn Tiểu Liễu, vậy thì kẻ chết chắc chắn sẽ là chúng tôi.

Ngoài ra, dựa vào bản lĩnh của Trương Nhĩ, lão chắc cũng không đem theo được mấy thứ bẩn thỉu mà Viên Hóa Thiệu nuôi dưỡng trong phòng ốc của khu phủ đệ đó.

Như thế này, trong phủ đệ của y ít nhất còn có hơn mười cái xác dữ nữa?!

Bình Luận (0)
Comment