Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục (Dịch Full)

Chương 822 - Chương 822. Anh Không Giống Như Lánh Nạn

Chương 822. ANH KHÔNG GIỐNG NHƯ LÁNH NẠN Chương 822. ANH KHÔNG GIỐNG NHƯ LÁNH NẠN

Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Trần mù đương nhiên không từ chối yêu cầu của tôi, mà cùng Phùng Bảo rời đi trước.

Trong thời gian bọn họ đi đón ngao sói về này, Phùng Quân và Khương Manh cũng đang nói chuyện, chuẩn bị đầy đủ không ít đồ.

Sau khi tĩnh tâm lại xong, tôi cũng nhớ ra một số đồ đạc, bảo bọn họ lại đi chuẩn bị.

Trong đó thứ không thể thiếu nhất, vẫn là gà sống trên sáu năm tuổi.

Lại tới thôn Kế Nương, sẽ không tránh khỏi phải xung đột với Mã Bảo Nghĩa, tôi cũng lo trong thôn Kế Nương tìm không ra loại gà già này, lúc nào cũng có Sát thuật bên người, kiểu gì cũng chắc chắn thêm vài phần.

Chỉ có điều tôi cũng biết, sử dụng Sát thuật cần thận trọng, một là diệt thân hồn của người quá ác độc, hai là tiêu hao hồn phách, khi hồn phách tiêu hao đến một mức độ nhất định thì ảnh hưởng sẽ không kém so với Sinh thuật.

Trước đây lúc tôi đối phó với Lý Đức Hiền, dùng Sát thuật diệt xác vũ hóa của bố mẹ lão, tình trạng liên tục sử dụng đó làm tổn thương đến gốc rễ, lại còn bị lão gài bẫy sử dụng cả Sinh thuật, tôi không những già nua, mà còn càng là hồn phách tổn thương, đến sức chú ý cũng rất khó tập trung.

Nếu Sát thuật tiêu hao đến cực hạn, thì kể cả có không hồn phi phách tán, thì cũng sẽ thành một thằng đần phản ứng chậm chạp.

Bất kể là Đạo sĩ Xuất đạo cũng được, hay là Âm dương tiên sinh Xuất hắc cũng xong, chiêu thức đánh đổi mạng sống người ta, tổn thương hồn phách người ta, đều là hại địch một nghìn tự tổn tám trăm, đây cũng coi như là hạn chế từ trong vô tận của mệnh số.

Tất cả mọi thứ đều chuẩn bị đầy đủ, ngoài gà sống mà tôi cần ra, còn nhét đầy nguyên một cái rương gỗ nữa.

Trong đó bao gồm một số vật phẩm tôi tìm ra được từ trong phủ đệ của Viên Hóa Thiệu, cũng có một số thứ khác mà tôi chuẩn bị.

Những thứ còn lại, thì tôi nhờ Lưu Văn Tam bảo quản hộ.

Tất cả mọi thứ đều được chuẩn bị đủ xong, Trần mù và Phùng Bảo cũng đưa ngao sói về rồi.

Trải qua thời gian nghỉ dưỡng này, thương tích của ngao sói đã hoàn toàn hồi phục triệt để, dưới ánh nắng, lông của nó càng ánh màu xanh, phản quang, ban ngày ban mặt nhìn thêm đôi phát mà đều khiến người ta toát mồ hôi lạnh.

Trước khi chuẩn bị xuất phát, Lưu Văn Tam còn dặn đi dặn lại tôi phải chú ý an toàn, cuối cùng lão còn ghé sát tai tôi, dặn dò một câu: “Dì Thái mày bảo chú nói với mày, khống chế bản thân mày một chút, đừng có làm mấy chuyện không nên làm.”

“....” Tôi cười khổ, nhưng lại không phản bác được.

Phùng Quân lái xe, tôi và Khương Manh ngồi ở hàng ghế sau, Phùng Bảo thì ngồi trên ghế lái phụ.

Trong thời gian này, Khương Manh rõ ràng hơi có chút căng thẳng, cũng có vài phần khát vọng.

Đương nhiên, sự cung kính của cô ta đối với tôi vẫn chưa từng giảm bớt chút nào.

Đi đường hai ngày, thời gian trôi qua không hề nhanh, có điều cả quãng đường này tôi đều liên tục nghỉ ngơi chỉnh đốn, tinh khí thần đã hồi phục rất sung mãn rồi.

Tôi cũng liên tục suy nghĩ lại về những gì có được trong thời gian này, trên thực tế mức độ nâng cao mà tôi đạt được tuyệt đối không hề quá nhỏ.

Xe vào Lương Châu, lúc sắp đến huyện Các, tôi mới gọi điện thoại cho Thẩm Kế, thông báo với cô ta tôi tới rồi.

Thẩm Kế ở đầu kia điện thoại rõ ràng rất kinh ngạc, có điều cô ta rất nhanh đã bình tĩnh lại, nói: “Tôi tới đón anh.”

Tôi vốn cho rằng cô ta sẽ hỏi tôi mấy câu, ít nhất là hỏi tôi tại sao lại tới, sự trấn tĩnh của cô ta, cũng vượt ngoài dự liệu của tôi.

Sau khi cúp điện thoại xong, lại qua khoảng tầm một giờ đồng hồ, xm mới tới cổng chào bên ngoài thôn Kế Nương.

Lúc này người lái xe đã đổi thành Phùng Bảo rồi.

Tốc độ xe rõ ràng chậm lại rất nhiều, gần đến trước cổng chào thì dừng lại.

Tôi xuống xe.

Thẩm Kế đứng ngay ở phía dưới cổng chào, mái tóc dài của cô ta được tết thành đuôi sam búi lại, mặc một bộ Đường phục giống hệt với Âm tiên sinh. Thắt lưng giắt một chiếc gương đồng Bát quái, mấy tấm thẻ tre, bên trên hình như có khắc phù soạn.

Diện mạo của cô ta vốn đã thuộc dạng nét đẹp cổ điển, nay ăn mặc thế này, kết hợp với khí chất lạnh lùng của cô ta, trông càng thoát tục không vương bụi trần.

“Đã lâu không gặp.” Tôi cười cười, lên tiếng chào hỏi.

“Anh không giống bộ dạng đến đây lánh nạn.” Thẩm Kế khẽ nói.

Cô ta quay người, đi về phía trong thôn Kế Nương.

Tôi có chút ngại ngùng, đi theo phía sau cô ta.

Phùng Bảo thì tiếp tục lái xe, chầm chậm theo sau lưng chúng tôi.

“Táng ảnh quan sơn, cô học thế nào rồi?” Sau khi đi được mấy phút, tôi phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch.

“Tạm được, coi như đã nhập môn được vài phần.” Thẩm Kế bình thản trả lời.

“Táng ảnh quan sơn là mật thuật của phong thủy Thiên tinh, có thể nhập môn trong thời gian ngắn thế này, coi là rất tốt rồi.” Tôi nói.

Thẩm Kế khựng lại một lát, cô ta liếc tôi một cái, rồi tiếp tục đi lên trước.

Mãi cho đến lúc đi tới một khu nhà quen thuộc, cô ta mới dừng lại.

“Đã lâu không gặp, khí trường của anh thay đổi rất nhiều, cả con người thay đổi cũng rất nhiều, nhưng tính cách ấp a ấp úng thì vẫn chẳng thay đổi bao nhiêu, đêm khuya rồi, nghĩ rõ định nói gì với tôi xong thì có thể trực tiếp tìm tôi, tôi sẽ xếp người tới cho anh sai khiến.” Thẩm Kế nói xong, bèn định quay người rời đi.

“Cô đợi đã...” Tôi giơ tay lên ngăn Thẩm Kế lại.

Thở hắt ra một hơi mạnh, tôi khẽ thở dài, nói: “Vào nhà đi, tôi trực tiếp nói luôn, sự việc này liên quan đến Kế Nương, liên quan đến Táng ảnh quan sơn, cũng liên quan đến cô.”

Trong đôi mắt đẹp của Thẩm Kế lộ ra vài phần nghi hoặc.

Lúc này Phùng Bảo đã đỗ xe, sau khi Phùng Quân xuống xe, tôi dặn bọn họ khiêng đồ vào trong nhà.

Đồng thời Khương Manh cũng xuống xe, cô ta vô cùng cung kính đi đến bên cạnh tôi, cô ta hơi hơi liếc nhìn Thẩm Kế một cái, có điều không hề biểu hiện gì khác.

Tuy là tôi đã nói rồi, sẽ đưa Thẩm Kế về làm Tiên sư, nhưng hiện giờ Thẩm Kế vẫn còn chưa phải là Tiên sư, Khương Manh không hành lễ cũng là đương nhiên.

Rõ ràng, Thẩm Kế vẫn còn nhớ Khương Manh, có điều cô ta không hề nói gì, chỉ sải bước vào trong sân trước.

Khu nhà này là chỗ lúc trước tôi và Trần mù từng ở, tôi còn nhớ phòng của tôi lúc trước.

Dặn dò mấy người Khương Manh và Phùng Quân dọn dẹp đồ đạc một chút xong, tôi ra hiệu cho Thẩm Kế theo tôi vào phòng.

Rõ ràng, vẻ nghi hoặc trên mặt Thẩm Kế càng nhiều hơn, có điều cô ta vẫn theo tôi vào trong phòng.

Sau khi đóng cửa lại xong, tôi ra hiệu cho Thẩm Kế ngồi xuống cạnh giường, đầu mày Thẩm Kế hơi nhíu lại, mà cô ta cũng không hề ngồi xuống.

Tôi lấy ra một món đồ, là tấm thẻ bài lần đó có được ở trong quần thể núi Nam Sơn.

Sau khi đặt lên bàn xong, tôi mới mở miệng nói: “Cô biết Kế Nương đến từ nơi nào không?”

Thẩm Kế lắc lắc đầu, trong mắt cô ta sự nghi hoặc càng nhiều hơn.

“Trong điển tích của Kế Nương, không có một tý chút nào về lai lịch của bà ta?” Tôi cũng có vài phần thắc mắc, hỏi.

“La Thập Lục, anh nói thẳng ra, đừng úp mở nữa.” Thẩm Kế lạnh lùng mở miệng.

Tôi cũng không hỏi gì khác nữa, vuốt xuôi lại tư duy, bắt đầu kể với Thẩm Kế về Thẩm Hạnh, Khâu Xử Đạo, cùng với lai lịch của Táng ảnh quan sơn và nấm đầu xác.

Trên cơ bản tôi đều nhớ rõ ràng chi tiết những nội dung trên chỗ tạp ký đó, gần như một năm một mười kể rất rõ ràng rành mạch.

Tôi không nhắc đến đời của Kế Nương, vì những sự việc cùng với sự ích kỷ hung tàn của Kế Nương mà tôi phân tích, Thẩm Kế còn biết rõ hơn tôi, cô ta đang ở đây chuộc tội.

Sau khi kể hết tất cả xong, tôi tiếp tục nói về chuyện của Tiên sư, đồng thời cũng nói hy vọng Thẩm Kế qua tộc Khương.

Khiến tôi không ngờ tới là, Thẩm Kế lại chẳng có phản ứng gì lớn.

Cô ta biểu hiện cực kỳ bình tĩnh, thay đổi biểu cảm nhiều nhất cũng chỉ là tâm mày hơi nhíu lại.

“Tiên sư? Tại sao La Thập Lục anh lại cho rằng, tôi sẽ đồng ý qua tộc Khương, đảm nhiệm cái chức Tiên sư đó?”

“Việc đó có liên quan gì với tôi sao?”

Bình Luận (0)
Comment