Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng
Lúc này, trong sân chỉ còn lại tôi, Thẩm Kế, Khương Manh, Phùng Bảo và Phùng Quân.
Thẩm Kế hơi hơi nghểnh đầu lên, nụ cười trên mặt cô ta từ từ tắt đi, cuối cùng chỉ còn lại một nét cười nhàn nhạt.
Vẻ mặt của Phùng Bảo và Phùng Quân không mấy dễ nhìn, thậm chí Phùng Quân còn hơi hơi siết chặt nắm đấm.
Tuy hai người bọn họ rất nhiều thứ đều không hiểu, nhưng theo tôi lâu như vậy rồi, chắc chắn biết được độ quan trọng của Âm dương thuật, Thẩm Kế mở miệng kiểu này, trong mắt bọn họ đương nhiên là Thẩm Kế làm khó tôi đến cực điểm.
Khương Manh thì càng là mặt mũi trắng bệch, mang bộ dạng hồn bay phách lạc.
“La Thập Lục, nếu một người đột nhiên trở nên quá thông minh, thông thường đều dễ ‘khôn quá hóa dại’.” Giọng nói của Thẩm Kế dần trở nên lạnh lùng.
Tôi chằm chằm nhìn đối diện với cô ta, trong ánh mắt không có tý chút lưỡng lự nào, cũng cười cười, hỏi ngược lại: “Vậy sao?”
“Cô chỉ muốn Âm dương thuật? So với những gì tôi có thể đưa ra, vẫn hơi ít một chút.”
Giây phút tôi dứt lời, mặt Thẩm Kế rõ ràng biến sắc một phát, đồng tử của cô ta đều co mạnh lại vài phần, chòng chọc nhìn tôi.
Khoảnh khắc đó, sự thay đổi trên nét mặt của cô ta, không thể nói là không lớn.
“Anh cho? Tộc Khương hứa hẹn gì với anh, mà anh giúp bọn họ làm việc đến mức này?” Tâm mày Thẩm Kế đều dồn đống lại thành một chữ Xuyên.
Bao gồm cả Khương Manh ở bên cạnh, thần sắc cũng trở nên ngạc nhiên, giống như không ngờ rằng tôi lại đồng ý với điều kiện này vậy.
Thậm chí đến cả Phùng Bảo và Phùng Quân, cũng đều không dám tin.
“Qua Chủ tế cư, chúng ta nói chuyện lại đi.” Tôi khẽ mở miệng.
“Phùng Bảo, Phùng Quân, các anh canh chừng ngao sói cẩn thận, ở đây chờ tôi, Khương Manh, cô cũng đừng đi đâu hết.” Tôi ngoảnh đầu dặn dò một tiếng, sau khi nói xong, tôi trực tiếp đi lướt qua người Thẩm Kế, rời khỏi cổng trước.
Tuy Phùng Bảo và Phùng Quân đều là người mình, Khương Manh với tư cách là thị nữ của Tiên sư cũng đáng để tin cậy, nhưng Âm dương thuật liên quan quá lớn, vẫn không thể nói quá nhiều trước mặt bọn họ được.
Thẩm Kế đi theo sau lưng tôi, tốc độ cô ta không chậm, nhưng tiếng bước chân lại rất khẽ, không nghe kỹ, thì thậm chí không phát giác được sau lưng có người.
Chỉ có điều tiếng bước chân này cũng có sự biến đổi, ban đầu thì nhẹ, sau đó bèn lộ chút vẻ hỗn loạn.
Tôi loáng thoáng còn nhớ đường qua Chủ tế cư, tốn mất khoảng chừng bảy tám phút, đến bên ngoài cổng từ đường.
Lúc này cửa đang để mở, một phát liền nhìn thấy cái đỉnh đồng ba chân ở bên trong.
Giống hệt như trước đây, ở đây vẫn có một số người của thôn Kế Nương đang canh gác ở bên trong.
Lúc tôi đi vào trong, bọn họ liền lập tức bước về phía tôi.
Còn chưa đợi bọn họ lại gần tôi, giọng nói lạnh lùng của Thẩm Kế đã từ sau lưng tôi truyền lại: “Tất cả mọi người, toàn bộ rời đi, không được lại gần Chủ tế cư.”
Lập tức, những người đó bèn cung cung kính kính đi ra phía ngoài, đến nhìn cũng đều chẳng nhìn tôi lấy một cái.
Một lát sau, trong từ đường bèn rơi vào tĩnh lặng, bên tai chỉ còn lại tiếng gió khe khẽ thổi.
Cổng từ đường bị đóng lại, chỉ còn hai người tôi và Thẩm Kế ở trong sân.
Ngoảnh đầu lại, tôi phát hiện Thẩm Kế vẫn đang chăm chú nhìn tôi.
Tôi trực tiếp lấy Kim tiền hào cùng với quyển sách ghi chép thuật pháp Kim tiền hào ra, đưa chúng đến trước mặt Thẩm Kế.
Thẩm Kế cúi đầu, nhưng cô ta lại không lập tức đón lấy, mà nói: “Tôi không bái sư.”
Tôi nghe mà ngẩn ra một phát, sau đó lắc lắc đầu, cười cười nói: “Tôi cũng không thu nổi đồ đệ như cô, đây không phải là Địa tướng Kham dư, mà là Kim tiền hào, tôi thay mặt truyền thụ.”
“Kim tiền hào?” Mặt Thẩm Kế lộ vẻ nghi hoặc không hiểu.
Tôi bình ổn lại tư duy một chút, rồi giải thích: “Âm dương thuật không phải là một dạng thuật pháp đơn thuần, Âm thuật là Phong thủy, Dương thuật thì là bói mệnh, tinh thông cả hai đồng thời kết hợp lại, mới sẽ hình thành Âm dương thuật, Âm dương tiên sinh cũng bắt nguồn từ đây, chuyên tinh thông một loại, chỉ có thể là Âm thuật tiên sinh, hoặc là Dương thuật tiên sinh, ông nội tôi là người vế trước, Trương Cửu Quái là người vế sau.”
Thẩm Kế không ngắt lời tôi, mà mặt mày trầm tĩnh chuyên tâm nghe tôi giảng giải.
Tôi cố hết khả năng giải thích tường tận về sự cấu thành của Âm dương thuật một lượt xong, ánh mắt nhìn lên trên Kim tiền hào và quyển sách trong tay, khẽ thở hắt ra một hơi, tiếp tục nói: “Phong thủy của Âm tiên sinh, đã là Âm thuật, thu thập những năm nay của Kế Nương tuyệt đối không yếu, sức mạnh Âm thuật của ông ta không kém với ông nội tôi, còn Kim tiền hào này, thì chính là một dạng Dương thuật.”
“Cô đã học Âm thuật rồi, không cần thiết phải thay môn đổi phái, phối hợp với Dương thuật của Kim tiền hào, chỉ cần có thể lý giải thấu triệt, rất nhanh bèn có thể trở thành Âm dương tiên sinh.”
Ngừng lại một chút, tôi lại mò lấy Dương Công Bàn từ trên người ra, cười khổ nói: “Dương Công Bàn và Kim tiền hào là một bộ hành trang của Âm dương tiên sinh, chỉ có điều Định la bàn của tôi bị Trương Nhĩ đoạt mất, hiện giờ lấy Dương Công Bàn sử dụng, nếu cô tiếp nhận, thì món đồ này cũng phải đưa cô.”
“Ngoài ra, Kim tiền hào này lấy được từ trong tay một vị tiền bối đã khuất, chuyện này sau này có thể nói sau.”
Thẩm Kế không nói gì, dường như đang trầm ngâm suy nghĩ.
Một lát sau cô ta mở miệng nói: “Vừa nãy anh nói, không chỉ Âm dương thuật, vậy còn có gì nữa?”
“Đạo thuật nhà họ Liễu. Cô làm Tiên sư, nghiên cứu xong Âm dương thuật, nhà họ Liễu nhất định sẽ đem Đạo thuật giao cho cô.” Tôi nói từng câu từng chữ một.
“Với tôi mà nói, đây không phải là lá rụng về cội, mà là một giao dịch, tất cả người của thôn Kế Nương, tôi đều phải đưa qua tộc Khương.” Thẩm Kế đưa ra điều kiện.
Tôi nghĩ ngợi một lát, sau đó gật gật đầu nói: “Sau đại lễ nhậm chức, cô bèn là người lãnh đạo của tộc Khương, tách riêng một khu vực ra không hề khó, nếu như có vấn đề, tôi vẫn có thể tìm Liễu Tam Nguyên thương lượng.”
Cùng lúc tôi dứt lời, Thẩm Kế đã đón lấy Kim tiền hào và quyển sách trong tay tôi, có điều cô ta không hề lấy Dương Công Bàn.
“Tôi hiện giờ chắc còn chưa dùng đến chiếc la bàn này, anh cứ cầm dùng đi, thêm nữa hiện giờ thôn Kế Nương còn có rắc rối, chúng tôi không thể lập tức đi ngay, giải quyết vụ việc này xong, tôi đi với anh.”
“Chỗ nào không hiểu, tôi sẽ hỏi anh.” Thẩm Kế khẽ nói.
“Biết đều sẽ nói.” Tôi thành khẩn trả lời.
Thẩm Kế hơi trầm ngâm một lát, rồi lại nói một câu: “Nếu Khương Manh đó là thị nữ của Tiên sư, thì tôi lấy cô ta về trước, chắc không đáng ngại chứ?”
Tôi thì trực tiếp đem tấm thẻ bài thuộc về Khâu Xử Đạo đó giao cho Thẩm Kế.
Thẩm Kế đón lấy xong, thận trọng cất kỹ.
“Cô sắp xếp một người cho tôi, tôi bảo hắn đưa Khương Manh tới cho cô.” Tôi nói.
Thẩm Kế gật gật đầu, cô ta cùng tôi rời khỏi cổng, sau khi đánh một động tác tay, lập tức từ trong căn nhà ở bên đường phía trước, liền có hai người dân thôn nhanh chân đi lại.
Thẩm Kế bàn giao đơn giản xong, bảo bọn hắn đi theo tôi.
Trước lúc đi, Thẩm Kế còn dặn dò tôi một câu, Mã Bảo Nghĩa đã bắt đầu thâm nhập vào thôn Kế Nương rồi, cũng chẳng biết liệu có còn thủ đoạn gì khác không, chung quy trong tình trạng giới nghiêm thì bảo tôi cẩn thận chú ý an toàn, nếu cô ta cần tới tìm tôi, thì sẽ đích thân tới, chứ không để bất chứ người nào chuyển lời.
Tôi gật gật đầu, nói một chữ được.
Ước chừng tất cả đều bàn giao hết xong, Thẩm Kế quay người vào trong sân, tôi thì cùng hai người dân thôn quay về khu nhà.
Lúc đến cổng nhà, tôi bảo hai người dừng lại, không cho bọn họ theo tôi vào trong.
Đẩy cửa bước vào, một phát tôi liền nhìn thấy Khương Manh đang đi qua đi lại trong sân.
Khương Manh thấy tôi về, lập tức liền đi đến trước mặt tôi, hướng về phía tôi há há miệng, bộ dạng ngập ngừng muốn nói lại thôi, trong mắt toàn là biểu cảm bất an.