Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục (Dịch Full)

Chương 841 - Chương 841. Bóng Đen Trong Bóng Tối

Chương 841. BÓNG ĐEN TRONG BÓNG TỐI Chương 841. BÓNG ĐEN TRONG BÓNG TỐI

Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Lòng tôi kinh hãi, cũng chẳng biết Mã Bảo Nghĩa rốt cục nhanh hơn chúng tôi bao nhiêu?

Lúc này tình hình trong thôn lại là như thế nào?

Tôi nhanh chân đi qua cổng chào vào trong thôn, giờ Tý vừa qua, lúc này là giờ Sửu, đã đến lúc yên tĩnh nhất trong đêm.

Mặt trăng như một con ngươi sung huyết, trợn trừng nhìn thôn Kế Nương.

Đi qua trên đường thôn, tôi cũng phát hiện, cổng của rất nhiều nhà đều để mở, nhưng trong sân lại không có người, cũng chẳng có vết tích đánh đấu, bọn họ đều ra ngoài rồi?

Tôi đi lên trước chừng bảy tám phút, hơi định thần lại.

Tới lúc này tôi mới nhớ đến hai người Phùng Bảo và Phùng Quân.

Trong thôn xảy ra chuyện, bọn họ chắc chắn là có phản ứng, Thẩm Kế khả năng đã tìm thấy Mã Bảo Nghĩa rồi, trong thôn Kế Nương, Thẩm Kế nhất định nắm rõ như lòng bàn tay.

Tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra, cũng không về khu nhà, mà trực tiếp gọi điện thoại cho Phùng Quân.

Kết quả còn chưa nối máy, ngao sói đã đột nhiên vọt về phía trước!

Lúc này, tôi đã vô cùng mệt mỏi rồi, hoàn toàn dựa vào nghị lực chống đỡ.

Lúc đi chậm có thể hồi phục được chút ít thể lực, bây giờ lại chạy, tôi đã sắp không chạy nổi nữa rồi.

Được cái ngao sói chạy ra ngoài một đoạn xong, thì lại dừng lại.

Mà men theo con đường này đi thêm vài bước, tôi lập tức liền phản ứng lại, đây chẳng phải chính là hướng thông tới Chủ tế cư sao?!

Lập tức tôi liền hiểu ra, đã biết Mã Bảo Nghĩa đi tới chỗ nào rồi!

Mà bên đó, nhất định còn là trung tâm nòng cốt của thôn Kế Nương!

Y chỉ cần tới nơi, thì đều không cần y động thủ, tất cả người của thôn Kế Nương đều sẽ tụ tập qua đó!

Nghĩ rõ ràng xong, tôi đã không cần đến ngao sói dẫn đường nữa.

Mà đi thẳng về phía Chủ tế cư.

Mấy phút sau, lúc tôi tới ngoài cổng Chủ tế cư, cảnh tượng trước mắt, khiến tôi không khỏi kinh hãi.

Bên ngoài cổng, nằm ngổn ngang rất nhiều người...

Đây đều là dân thôn của thôn Kế Nương, có người trên người thương tích chằng chịt, nhìn trông mà phát hoảng.

Còn có một bộ phận, trên cơ bản đều không nhìn thấy vết thương, có điều nước da tái xanh, giống như là trúng độc vậy.

Tôi nhanh chân đi đến bên cạnh một người trong số đó, đưa tay xuống kiểm tra hơi thở, phát hiện hắn vẫn còn thở một cách yếu ớt, ngoài bị thương ra, nhưng người này chỉ bị trúng độc, chắc đều là độc xác chết!

Trong Chủ tế cư, liên tiếp vọng ra tiếng đánh đấu!

Cửa cổng đóng chặt, bên trên còn có một vết nứt lõm vào trong, giống như từ bên trong có thứ gì đó đập mạnh lên vậy, suýt chút nữa thì đập xuyên qua.

Ngao sói sủa khẽ một tiếng, đột ngột lao vọt người lên, đập thật mạnh lên trên cánh cổng, cánh cổng ầm một phát bị đập mở ra...

Tất cả mọi thứ ở trong sân, càng khiến tôi kinh hãi ớn lạnh!

Trên người Mã Bảo Nghĩa ánh sáng lạnh nhấp nháy, ở bên cạnh người y, thì có hơn mười cái xác chết!

Những xác chết này gần như đều là trong màu đỏ ánh lên sắc xanh, hơn nữa trên trán bọn chúng, còn đang dán phù soạn quá nửa đã chuyển thành màu xanh!

Trong lúc Mã Bảo Nghĩa huơ cánh tay, chiếc chuông mà y cầm trong tay phát ra âm thanh chói tai, khiến màng nhĩ người ta đau buốt, biểu cảm cũng có vài phần thảng thốt.

Phía trước Mã Bảo Nghĩa, thì là Thẩm Kế với vẻ mặt tái nhợt, khóe miệng rỉ máu!

Chiếc roi dài trong tay cô ta vụt ra ngoài ở các góc độ khác nhau, tấn công vào đầu mặt của Mã Bảo Nghĩa.

Nhưng mỗi một phát, đều bị một cái xác chết lao lên trước chặn lại!

Số xác chết này đều không phải là xác sống, mà là xác hóa sát, đơn thuần là huyết sát hóa thanh thi.

Khả năng hành động của chúng, chính là đến từ sự thao túng của Mã Bảo Nghĩa, những tia sáng lạnh màu bạc đó, bèn dạng giống như những sợi thép trong tay thợ hình nhân, hành động của xác chết, như tay vung ngón!

Trước đây tôi chỉ từng thấy Mã Liên Ngọc khống chế xác chết như thế này, bản lĩnh của cô ả chắc đều là do Mã Bảo Nghĩa dạy.

Lãnh thi nhiếp hồn Cản thi thuật mà có thể được Viên Hóa Thiệu coi trọng, nhất định không thể tầm thường?

Những xác chết huyết sát hóa thanh thi này, không sợ đau đớn, hơn nữa còn vô cùng cứng chắc.

Phàm là bị chúng làm bị thương một chút, thì tuyệt đối là vết thương đâm xuyên nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa bên trên còn có độc xác chết!

Lúc này tôi có thể suy đoán ra, lúc Thẩm Kế về tới nơi, chắc là Mã Bảo Nghĩa vừa đối phó xong người của thôn Kế Nương.

Người bị thương là người đánh được, những người còn lại sợ rằng đều đã trúng độc.

Nếu không phải Thẩm Kế động thủ ở đây, thì sợ rằng tất cả mọi người đều đã mất mạng.

Thần sắc của Mã Bảo Nghĩa lúc này, trong vẻ hưng phấn có lẫn với nét điên cuồng, trong mắt tràn ngập toàn là bạo ngược.

“Thẩm Kế, mày không ngăn nổi tao! Thôn Kế Nương này chẳng qua cũng chỉ coi mày là một con cờ, mày ngoan cố chống trả, có tác dụng gì?! Tất cả chúng nó đều sẽ chết!”

Thẩm Kế mím chặt môi, cô ta căn bản không đếm xỉa đến Mã Bảo Nghĩa, mỗi một đòn đều cực kỳ hiểm hóc tấn công vào góc chết của y, nhưng mỗi một lần đều bị Mã Bảo Nghĩa hóa giải.

Trong mắt ngao sói nét hung tợn tóe ra, nó vòng qua Mã Bảo Nghĩa và những xác chết kia chạy như điên lên, ở trong sân, hình thành một đám tàn ảnh màu đen.

Tôi nắm chặt kiếm tiền đồng và gậy xương mảnh trong tay.

Ánh mắt của Mã Bảo Nghĩa cũng hướng lên người tôi, tia sắc lạnh xẹt qua trong mắt y, đột nhiên y cười cười, khóe miệng nhếch lên một nụ cười sâu hút, khiến mí mắt tôi giật điên cuồng mấy phát, sống lưng bắt đầu ớn lạnh.

Giây tiếp theo, tốc độ vung vẩy tay của Mã Bảo Nghĩa càng nhanh hơn!

Những xác chết kia, đã chuyển thủ thành công, trực tiếp chồm về phía Thẩm Kế!

Nhiều góc độ trước mặt Thẩm Kế, gần như đều bị bịt kín!

Đúng vào lúc này, ngao sói nhắm chuẩn cơ hội, vụt chồm về phía Mã Bảo Nghĩa...

Đồng tử mắt tôi co mạnh, nín thở tập trung tinh thần: Đây là đòn đánh toàn lực của Mã Bảo Nghĩa? Thẩm Kế nguy hiểm, nhưng đây lại là cơ hội của tôi và ngao sói!

Chỉ có điều..., sơ hở này kiểu gì lại giống như Mã Bảo Nghĩa cố ý lộ ra vậy?

Lòng tôi sinh nghi, vụt thu động tác lao lên trước của mình lại.

Nhưng giây tiếp theo, ngao sói đã đến trước mặt Mã Bảo Nghĩa rồi.

Chân của Mã Bảo Nghĩa, đột ngột dùng một động tác quái dị, đá ra sau một phát!

Dưới ánh trăng, lại là một tia sáng lạnh nhấp nháy, mười cái xác chết huyết sát hóa thanh thi tấn công về phía Thẩm Kế kia, lập tức có một cái quay đầu lại.

Hơn nữa hai tay của cái xác chết huyết sát hóa thanh thi đó căng cứng, giống như chưởng đao vậy, đâm thật mạnh về phía sau lưng của ngao sói!

Ngao sói chạy, vậy thì không tổn thương đến Mã Bảo Nghĩa được.

Không chạy, sợ rằng bèn thành lấy thương tích đổi thương tích, thậm chí là lấy mạng đổi mạng! Mà Mã Bảo Nghĩa, lại làm sao mà chết một cách dễ dàng vậy được?

“Tiểu Hắc, mau né!” Tôi gào lớn thành tiếng.

Chính vào lúc này, Mã Bảo Nghĩa cũng đột ngột há miệng ra, phía dưới lưỡi của y, hóa ra lại xuất hiện một cây kim xương dài mảnh!

Phụt một tiếng, y phun ra một phát, cây kim xương kia bắn mạnh về phía cổ của ngao sói!

Đây bèn là tiền hậu giáp kích!

Lòng tôi kinh hãi, đã không kịp suy nghĩ nhiều nữa, kiếm tiền đồng trong tay ném thật mạnh ra trước một phát!

Lực ném giống như ‘Đương đầu nhất bổng’ trong phương pháp sử dụng gậy khóc tang, ném bay trảm quỷ đao vậy, thanh kiếm tiền đồng này, bị ném bay ra ngoài...

“Vù!” một tiếng!

Kiếm tiền đồng đánh mạnh trúng cây kim xương kia!

Ầm!

Kim xương đứt gãy, kiếm tiền đồng đâm thẳng đứng vào trong cột nhà của gian chính, ngập hẳn vào trong!

Ngao sói chồm mạnh một phát trúng cánh tay phải của Mã Bảo Nghĩa, Mã Bảo Nghĩa hừ lên một tiếng, y lách người một phát, tung người bật lên, đồng thời trực tiếp dẫm trúng luôn lưng của ngao sói, nhảy lên giữa không trung, rồi rơi lên trên mái nhà của gian chính!

Thẩm Kế lúc này cũng đã bị những xác chết khác dồn đến góc tường!

Ngao sói mất đi mục tiêu tấn công, ngược lại còn bị xác chết ở phía sau đó đâm mạnh trúng lưng, máu tươi bắn tung tóe!

“Tao vốn định giết mày cuối cùng, nhưng mày muốn chết, thì tao tác thành cho mày trước!” Mã Bảo Nghĩa hằn học nhìn tôi.

Trong lòng tôi hơi lạnh bốc lên, nhưng không hề lùi tránh một chút nào, thẳng thừng nhìn đối diện với Mã Bảo Nghĩa.

Chính vào lúc này, tôi đột nhiên phát hiện, trong mái ngói của mái nhà phía sau lưng Mã Bảo Nghĩa, lờ mờ có một bóng đen.

Đó là một bóng đen gầy khô như que củi, đang nằm bò ở đó, chòng chọc nhìn Mã Bảo Nghĩa...

Bình Luận (0)
Comment