Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng
Lời của y, lại khiến đầu óc tôi ong ong lên một phát.
Y hóa ra còn có người? Vậy thời gian tới rồi mà y nói... Chính là người đó tới rồi?
Có điều, việc này chắc chắn không đơn giản như vậy...
Trong đầu đột nhiên vọt ra cảnh tượng trong giấc mơ đó, cảm giác sợ hãi gần như đè nén khiến tôi không thể thở nổi.
Nhưng giây phút mà Mã Bảo Nghĩa chạm đất, một cái bóng đen không chút tiếng động liền chồm người lên trên!
Lần này tôi đã nhìn rõ bộ dạng của bóng đen đó, chính là Âm tiên sinh gầy khô như que củi.
Âm tiên sinh lúc này, mặt mày nanh ác, lớp da dính sát lên xương, hai mắt lồi lên, tóc trên đầu gần như đã rụng hết sạch, trông khủng khiếp như một cái xác khô.
Hai tay của ông ta thì càng như khung xương, bóp mạnh lấy cổ của Mã Bảo Nghĩa.
Mã Bảo Nghĩa căn bản còn chưa phản ứng lại, thì chỗ cổ đã đột nhiên bị dị vật siết chặt, khiến y đột ngột biến sắc.
“Nhích một ly, là chết ngay.” Giọng nói yếu ớt khản đặc, máy móc lạnh lẽo, không chút cảm xúc.
Cổ của Âm tiên sinh vắt lên trên bả vai của Mã Bảo Nghĩa, giống như phải thế này, ông ta mới có thể miễn cưỡng trụ được vậy.
Mã Bảo Nghĩa vốn định giơ tay túm lên cổ, để giằng ra.
Hiện giờ hai tay cứng đơ ở giữa không trung, căn bản không dám nhấc tay.
Lập tức, trong sân rơi vào một màn tĩnh lặng.
Đêm quá đen, sự yên tĩnh này cũng quá khiến người ta nghẹt thở.
Đồng thời, cảnh tượng này, cũng khiến tôi sợ hãi đến cực điểm.
Bởi vì lão Âm tiên sinh đến chết đều không chịu tắt thở này, càng giống như một con quỷ mai phục trong bóng đêm của thôn Kế Nương...
Tôi và Thẩm Kế căn bản không địch lại được Mã Bảo Nghĩa, thậm chí đến chiêu dự phòng của Mã Bảo Nghĩa cũng đã tới rồi.
Lúc này sự xuất hiện của Âm tiên sinh, liệu có thể mang tới cơ hội xoay chuyển tình thế không?
“Ngoài thôn, có thứ gì?” Giọng nói máy móc yếu ớt, lại lần nữa vang lên.
Âm tiên sinh cực kỳ khó nhọc thò đầu ra, ông ta vặn vặn cái cổ, cứ như thế gác lên trên bả vai Mã Bảo Nghĩa, có điều mặt của ông ta, thì vừa vặn nhắm chuẩn với mặt của Mã Bảo Nghĩa.
“Đừng có lừa tao, mày không lừa nổi tao.”
Trên trán của Mã Bảo Nghĩa rỉ ra từng giọt mồ hôi to đùng.
Y chằm chằm nhìn Âm tiên sinh, trong con ngươi toàn là vằn máu.
Sự yên tĩnh vẫn đang tiếp tục, đôi tay như xương khô đó của Âm tiên sinh thì lại đang siết chặt, trên cổ của Mã Bảo Nghĩa đã xuất hiện màu tím bầm, rõ ràng là móng tay sắp cắm vào trong thịt rồi, da đã sắp bị xuyên thấu rồi.
“Xác chết bởi khát máu, và người bị chuốc độc cưới chồng.” Giọng nói rặn ra từ cuống họng của Mã Bảo Nghĩa, vô cùng khản đặc và khô khốc.
“Chúng mày không chống đỡ nổi, tao chết rồi, chúng nó sẽ trực tiếp vào trong thôn, tất cả người, đều phải chết cùng.” Mã Bảo Nghĩa dùng sức nhúc nhích cần cổ một phát, rõ ràng là hô hấp quá mức khó khăn, y đã không khống chế nổi phản ứng của cơ thể rồi.
Người bị chuốc độc cưới chồng, sợ rằng chính là những xác chết bị chôn vùi trong giếng vàng, dùng cho huyết sát hóa thanh thi sát đó.
Nhưng quan trọng là, kẻ giúp y đó là ai?
Y đã vào trong thôn rồi, ai còn có thể đào xác chết ra, tiếp tục đưa tới cổng thôn?
Càng khiến lòng tôi ớn lạnh nữa là, trong tình hình này, chúng tôi còn đối phó với Mã Bảo Nghĩa bằng cách nào được?
Nếu không phải là Âm tiên sinh đột ngột xuất hiện, tôi và Thẩm Kế chắc chắn là đấu không lại Mã Bảo Nghĩa.
Nhưng tình hình lúc này lại vẫn là một cục diện chết không cách gì hóa giải.
Bởi vì Mã Bảo Nghĩa không thể nào buông tay, chúng tôi cũng không thể nào giết chết Mã Bảo Nghĩa.
Quả nhiên giây tiếp theo Âm tiên sinh liên hạ giọng nói: “Bảo chúng nó rời đi, nếu không mày không sống tiếp được.”
“Năng lực mê hoặc lòng người của mày rất yếu, có lừa thì cũng chỉ lừa được con nữ đồ đệ đáng thương này của mày, cùng với đám dân thôn ngu xuẩn trong cái thôn này thôi. Chúng nó đi rồi, mày sẽ để cho tao sống sao?”
“Tao từng gặp một người, nếu bây giờ người đang nói chuyện với tao là lão, nói không chừng lão sẽ khiến tao tự sát ngay tại đây, mà tao sẽ còn cho rằng việc tao làm là đúng, lời lão nói cũng là chính xác.”
Trong giọng điệu của Mã Bảo Nghĩa, dường như toát ra vài phần chế giễu, đối với yêu cầu của Âm tiên sinh, cũng là hoàn toàn phủ quyết.
Tay của Âm tiên sinh, lại lần nữa bóp chặt, cổ của Mã Bảo Nghĩa đã biến dạng rồi.
Giống như Âm tiên sinh chỉ cần hơi dùng sức thêm vài phần, là Mã Bảo Nghĩa liền sẽ bị bóp gãy cổ.
Tim của tôi đã sớm nhảy lên tận cổ họng rồi, mắt không chớp chằm chằm nhìn vào trong gian chính.
Thẩm Kế lúc này, thì bàn tay càng nắm chặt thành nắm đấm, mím môi không nói một lời.
Mắt nhìn tay của Âm tiên sinh bóp càng mạnh hơn.
Tôi đã sắp không nhịn nổi mà kêu ông ta dừng tay, bởi vì trong tình trạng này, chắc chắn không thể giết chết Mã Bảo Nghĩa ngay bây giờ được.
Còn chưa đợi tôi lên tiếng, tay của Âm tiên sinh đã hơi thả lỏng một chút, Mã Bảo Nghĩa nặng nhọc thở dốc, gân xanh trên cổ không ngừng nhảy nhót, lồng ngực cũng phập phồng lên xuống mãnh liệt.
“Có một chuyện, ta nghe thấy rồi.” Âm tiên sinh đột nhiên nói.
Có điều lời này của ông ta, rõ ràng không phải là nói với Mã Bảo Nghĩa, mà là quay đầu nhìn sang Thẩm Kế.
Đương nhiên, ông ta không hề lơ là chút nào, bởi vì giây phút đó, Mã Bảo Nghĩa lại định giơ tay lên, hai tay của Âm tiên sinh lập tức lại bóp chặt, một lần nữa khóa chặt cứng lấy cổ họng của Mã Bảo Nghĩa.
Mã Bảo Nghĩa không dám nhúc nhích thêm tý chút nào nữa.
Thẩm Kế không nói gì, cô ta mím môi càng chặt hơn.
“Hơi thở này, ta không trút xuống được, có một người, ta rất muốn giết.”
Tôi nghe ra được sự thay đổi trong giọng điệu của Âm tiên sinh, lúc ông ta nói câu này với Thẩm Kế, trong giọng nói máy móc lạnh lẽo dường như nhuốm lên một tia ấm áp và hơi hướm của con người.
Nhưng trong câu nói cuối cùng này, lại là sát khí bừng bừng.
Mà câu nói này của ông ta, rõ ràng là nhắm vào tôi.
“Thầy không được giết anh ta.” Thẩm Kế kiên định mở miệng nói.
Âm tiên sinh đột nhiên cười cười.
Nói thật, ông ta lúc này chẳng khác gì với một cái xác chết khô đét cả, nụ cười đó giống như quỷ khóc vậy.
Ngao sói đến bên hông tôi, phần lưng nó tuy nhuốm máu một mảng, nhưng nó dường như không chút đếm xỉa đến thương tích của mình, hung hãn nhìn chằm chằm Âm tiên sinh, trong con ngươi màu đỏ máu ánh sắc xanh đó chỉ có sát khí và sự tham lam đối với con mồi.
Tôi không cho rằng Âm tiên sinh có thể giết được tôi.
Nhưng ông ta ghim hận tôi phá hoại sự chuẩn bị cả một đời của ông ta, nói không chừng giây tiếp theo, ông ta liền sẽ phát điên phát cuồng. Tôi hít sâu một hơi, một tay nắm chặt lấy Bút Địa Chi, một tay đặt ngang nghiên mực ở trước ngực, chuẩn bị sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Đột nhiên, Âm tiên sinh khục khục ho lên hai tiếng.
“La Thập Lục, mày trưởng thành rất nhanh, so với lần trước tao gặp mày, đã không giống như là cùng một người nữa.”
“Tao từng nghĩ, nếu như mày lại dám tới thôn Kế Nương, tao nhất định sẽ một đòn lấy mạng mày, có điều bây giờ, tao không có bản lĩnh đó nữa rồi.”
Lòng tôi ngạc nhiên, có điều Âm tiên sinh có nhận thức của bản thân, cũng khiến tôi hơi dịu đi vài phần.
Ông ta chắc sẽ không đến mức làm bừa, dù gì ông ta vẫn còn phải khống chế Mã Bảo Nghĩa.
Chỉ là giây tiếp theo, Âm tiên sinh lại đột nhiên nói: “Nếu như tao bảo Mã Bảo Nghĩa giết mày, lấy đó làm điều kiện để thả nó, hơn nữa cho nó biết, Trần mù khiến con trai nó hồn phi phách tán, mày kiên trì không tha cho nó kiểu này, là vì sợ nó đi giết Trần mù, mày bảo, nó liệu có hợp tác với mày không?”
Câu này của Âm tiên sinh nói một cách nhẹ bẫng.
Nhưng cơ thể của Mã Bảo Nghĩa thì trong nháy mắt đã cứng đờ lại.
Tiếp đấy Âm tiên sinh lại tiếp tục nói: “Nếu như nó không chịu đồng ý, vậy thì lại để nó biết, Sơ bà là do mày bắt đến trước mặt Thẩm Kế, nếu không phải là mày lợi hại, thì mụ sẽ không chết dưới cực hình của Sơ bà đời thứ nhất, nó liệu có thay đổi thái độ không?”