Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục (Dịch Full)

Chương 862 - Chương 862. Tây Nam Đất Kiềm Không Người Vớt Xác

Chương 862. TÂY NAM ĐẤT KIỀM KHÔNG NGƯỜI VỚT XÁC Chương 862. TÂY NAM ĐẤT KIỀM KHÔNG NGƯỜI VỚT XÁC

Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Trên hàng ghế sau, Thẩm Kế cũng mồ hôi đầm đìa, cô ta thò người ra, động tác giống như đang sắp xếp lại xác chết cho Tưởng Bàn.

Tôi nhìn cô ta, cô ta cũng ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt toàn là vẻ ngơ ngác, cúi đầu nhìn đôi tay mình...

“Tôi không biết tại sao... Vừa nãy anh đột ngột xuống xe, tôi liền không khống chế được mà trèo qua, đây là trúng vong?” Thẩm Kế như đã tỉnh người lại, nghi ngờ sợ hãi nói.

Tôi mò lấy điện thoại ra, nhìn thời gian một cái, vừa qua giờ Ngọ chính khắc, mười hai giờ, được một phút...

“Chính Ngọ đại âm... Cô đích thực trúng vong rồi, tôi cũng nhìn thấy một số thứ.”

Giọng nói của tôi đều đã trở nên khản đặc đến cực độ.

Lại lần nữa quay đầu nhìn Hồng Hà một cái, rồi cúi đầu nhìn xác chết hai tay vắt chéo của Tưởng Bàn một phát.

“Ông ta đích thực còn muốn tôi giúp xử lý việc, vừa nãy Dương Công Bàn tôi đều không cầm lên nổi.”

Nói hết xong, tôi xoay người đi về lại vị trí vừa nãy đứng, giây trước còn vội vã đi xem cốp sau xe, tôi không nhặt Dương Công Bàn lên, lần này sau khi nhặt nó lên, nó vẫn lạnh băng như cũ, chỉ có điều bớt đi cái cảm giác tùy tôi sử dụng trước đây, cứ cảm giác có vài phần ngăn cách.

Thẩm Kế từ trên xe bước xuống, cô ta nhíu mày nhìn tôi, hỏi một câu: “Chẳng phải không cầm lên được nữa sao?”

“Cầm lên thì cầm lên được, nhưng không cách gì muốn sao được vậy như trước, dùng đã không tốt nữa rồi.”

Tôi thở mạnh ra một hơi, lập tức cũng không tiếp tục do dự nữa, trực tiếp đem Dương Công Bàn đưa cho Thẩm Kế.

Thẩm Kế không nhận.

“Không đáng ngại, vốn dĩ đây đã không phải là đồ của tôi, tôi chỉ là mượn dùng mà thôi, cô đã đề nghị tới huyện Vọng, Thiên Nguyên Tướng Thuật cũng học không ít rồi, đã nên cầm nó rồi.” Tôi lắc lắc đầu, bất lực nói: “Tôi có giữ tiếp cũng vô dụng, việc này cũng giống như bảo chú Văn Tam chèo một cái thuyền rách, chú Trần hút một điếu thuốc lá cuộn thấm nước vậy, thôi thì ở đây, tôi cũng không dùng đến la bàn, một đôi mắt thường kỳ thực cũng đã có thể phân biệt phương vị rồi.”

Giằng co mất khoảng mấy giây đồng hồ, Thẩm Kế mới đưa tay ra đón lấy Dương Công Bàn.

“Tôi cũng có thể xem phong thủy ở mức nhất định, tuy không bằng anh, nhưng lúc anh không phân biệt nổi, có thể để tôi phân biệt, anh chỉ đạo.” Thẩm Kế nghiêm túc nói.

Tôi cười cười, gật gật đầu.

“Vậy La tiên sinh, chúng ta có vào thành phố nữa không?” Phùng Quân hạ giọng hỏi một câu, tiếp đấy lại nói: “Phùng Bảo gọi điện lại cho tôi rồi, anh ta tìm thấy nhà cũ của Tưởng Bàn rồi, chỗ đó được mấy người có quyền có thế ở địa phương bảo vệ lại, sau khi sửa sang lại xong còn dựng bài vị, anh ta nói chuyện đơn giản với người ta một chút, nói là cần đưa xác chết của Tưởng Bàn quay về, đối phương tỏ ra rất mừng, đòi tới đón tiếp chúng ta... Nghe ý tứ của Phùng Bảo, mấy người này đều là người mà năm đó Tưởng Bàn từng giúp đỡ.”

Tôi ngạc nhiên, có điều một lát sau, cũng cảm thấy là lẽ đương nhiên.

Theo những thông tin mà Phùng Bảo điều tra ra được đó, Tưởng Bàn là một người cực kỳ tốt, có thể có người nhớ đến ông ta, việc này đối với ông ta mà nói, cũng coi như là được an ủi rồi.

“Không qua vội, bây giờ cũng không đi được, xe của anh đều không lái đi được mà.” Ngừng lại một lát, tôi tiếp tục nói: “Anh hỏi Phùng Bảo xem, mấy nhà đó, nhà nào gần Hồng Hà, thì cùng anh ta tới đây một chuyến, ngoài ra, bảo bọn họ sắp xếp một chiếc thuyền, bình dưỡng khí dùng để lặn, cùng với một số quần áo.”

Trong mắt Phùng Quân ánh lên vài phần lo lắng, hắn mất tự nhiên hỏi: “La tiên sinh... Cậu định xuống nước? Đây là Lưu tiên sinh...”

“Chú Văn Tam không ở đây, việc này nước đã đến chân rồi, chắc không có vấn đề gì lớn, tôi xuống xem xem có thể được hay không.” Tôi giải thích.

Tuy rằng tôi không phải người vớt xác, nhưng theo Lưu Văn Tam thời gian dài như vậy rồi, thậm chí trên người tôi còn đang đeo Cổ ngọc chuyên dụng của người vớt xác nữa.

Lần đó Lưu Văn Tam rõ ràng có ý định đem thủ đoạn của người vớt xác cũng đều truyền thụ cho tôi, chỉ có điều sau khi tôi đỡ âm linh xong liền học luôn phong thủy, sau đó lại học Âm dương thuật, lão chắc cũng biết tôi không cần thiết phải tiếp tục học thuật của người vớt xác nữa.

Có điều tuy tôi không học, nhưng theo Lưu Văn Tam xuống nước nhiều rồi, quy tắc đơn giản tôi vẫn biết, cộng thêm tôi có thể dùng một số thủ đoạn của Âm dương tiên sinh, xuống dưới nước vớt một cái xác chết lên, chắc không phải là chuyện khó.

Chỉ có điều Thẩm Kế lúc trước thắc mắc xác chết có còn ở dưới hay không, đây đích thực cũng là một vấn đề.

Có điều tôi tin Tưởng Bàn sẽ không gây sự vô cớ, nếu tôi không vớt lên được, hoặc là xác chết đã không còn nữa, tới lúc đó ông ta chắc sẽ không tiếp tục làm khó chúng tôi.

Phùng Quân không hỏi thêm gì khác nữa, mà tiếp tục đi gọi điện thoại.

Tôi lại lần nữa đi về lại trên cầu tàu cũ kỹ, trời xui đất khiến thế nào liền đi đến vị trí mà lúc trước tôi thảng thốt nhìn thấy Tưởng Bàn, đứng ở đây, lại nhìn sông Hồng Hà, tôi cảm nhận được một nỗi hiu quạnh khó tả ra được.

Cái cảm giác đó, khiến người ta ấm ức đến mức trong lòng phát hoảng.

Chẳng mấy chốc, Thẩm Kế cũng đến bên cạnh tôi, trong tay cô ta nâng Dương Công Bàn, lúc này tôi mới phát hiện, cái túi vải nhỏ đựng Kim tiền hào cùng với mai rùa của Thiên Nguyên Tướng Thuật, đều được cô ta treo ở thắt lưng.

“Anh còn biết vớt xác, tôi đúng thật không ngờ tới.” Thẩm Kế vừa xem phong thủy, vừa khẽ mở miệng.

“Hơi biết chút ít, tôi không được coi là biết.” Tôi thành thực trả lời.

Sau đó, Thẩm Kế liền không tiếp tục mở miệng nói nữa.

Phùng Quân trước tiên lại nói với tôi một chút rằng Phùng Bảo đã trên đường đưa người tới rồi, thứ mà tôi cần bọn họ đều đang sắp xếp chuẩn bị.

Tôi đợi ở đây một khoảng thời gian xong, lại gọi cho Lưu Văn Tam một cuộc điện thoại.

Đại khái nói đơn giản với lão một chút về việc tôi định xuống nước.

Lưu Văn Tam ngay lập tức liền dặn dò tôi rất nhiều việc.

Bao gồm vớt xác chỉ được vớt ba lần, nếu không lên được, thì tuyệt đối không được làm trái quy định.

Cùng với việc phải tới lúc trời tối xuất âm mới được vớt xác, còn càng dặn dò tôi, nhất định phải đeo Cổ ngọc cho tử tế.

Âm dương tiên sinh đi trên đường mà hạ đạo xuống dưới nước, cho dù trên người có đem theo đồ nghề của người vớt xác, cũng vẫn có chút vấn đề. Dưới nước không so được với trên bờ, không được thả lỏng nửa phân.

Ngoài ra, Lưu Văn Tam con dặn dò tôi rất nhiều chi tiết.

Kỳ thực những chuyện này, hồi đó lúc đi theo Lưu Văn Tam, tôi đều hoặc nhiều hoặc ít từng được thấy qua.

Chỉ là tôi không có tất cả đồ nghề của người vớt xác, gặp phải chuyện liền chỉ có thể tùy cơ ứng biến thôi.

Tới sau cùng, Lưu Văn Tam còn dặn dò tôi một chuyện, chính là nhất định phải cẩn thận cảnh giác với quỷ nước ở dưới nước, quỷ nước không phải chỉ sông Dương mới có, mấy cái thứ này tôi chưa từng tiếp xúc, bọn chúng tuy gọi là quỷ nước, nhưng lại không phải là quỷ, ở dưới nước rất khủng khiếp.

Cúp điện thoại xong, đều đã gần một giờ đồng hồ trôi qua rồi, Lưu Văn Tam nói với tôi đúng thật không ít.

Ngoảnh đầu lại, tôi đã phát hiện phía dưới cầu tàu cũ kỹ, đang đứng không ít người.

Phùng Bảo đã quay về rồi, hắn đang cung cung kính kính đứng đợi.

Bên cạnh hắn có đứng hai người, hai người này tuổi tác đều đã không được coi là nhỏ nữa rồi, một người ít nhất phải tới ngoài tám mươi tuổi, chống gậy, giống như nến tàn trước gió, mặt đầy thăng trầm.

Người còn lại thì hơi trẻ hơn một chút, có điều cũng đã hơn bảy mươi tuổi, độ tuổi hoa giáp, đầu tóc hoa râm.

Hai người già này, kỳ thực không hề nhìn tôi, mà ánh mắt ngược lại đều hướng lên trên người Thẩm Kế...

Hoặc có thể nói, bọn họ đều đang ngẩn ngơ nhìn món đồ trong tay và trên thắt lưng của Thẩm Kế, mắt già mờ đục, nhưng cũng có nước mắt ánh lên.

Ở phía sau lưng bọn họ, thì có một số người tầm ba bốn mươi tuổi, thậm chí còn có cả thanh niên hơn hai mươi tuổi, chắc là người trong tộc mà bọn họ đưa tới.

Phùng Bảo lên trước giới thiệu đơn giản một chút về hai người này với tôi.

Trong đó người già ngoài tám mươi tuổi gọi là Lý Phòng Thúc, năm đó Tưởng Bàn từng cứu mạng ông ta, người còn lại tên là Tưởng Thạch, là đứa bé năm đó Tưởng Bàn từng nhận nuôi...

Còn chưa đợi tôi nói, vị Tưởng Thạch đó liền đã mặt mày trắng bệch nói một câu: “Các cậu muốn đưa xác chết tiên phụ về nhà, việc này tôi cảm kích không thôi, nhưng cậu không được xuống nước, xác chết ở dưới nước này, các cậu không vớt lên được đâu... Những năm nay chúng tôi tốn không ít công sức nhân lực, đã chết rất nhiều người rồi.”

“Cả vùng Tây nam đất Kiềm này, đều không còn người vớt xác nữa rồi...”

Bình Luận (0)
Comment