Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục (Dịch Full)

Chương 864 - Chương 864. Nơi Tinh Hoa Ánh Trăng, Xác Chết Ắt Hóa Ngọc

Chương 864. NƠI TINH HOA ÁNH TRĂNG, XÁC CHẾT ẮT HÓA NGỌC Chương 864. NƠI TINH HOA ÁNH TRĂNG, XÁC CHẾT ẮT HÓA NGỌC

Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Thẩm Kế lập tức nâng Dương Công Bàn vào trong lòng bàn tay, cúi đầu tỉ mỉ quan sát.

Thuyền từ từ tiến lên trước trong dòng nước, lúc này vẫn còn không có điểm đích.

Một lát sau, Thẩm Kế trầm giọng nói: “Khoảng giữa đoạn sông Hồng Hà này, lái thuyền đi qua, tôi bảo dừng thì dừng.”

Lúc Thẩm Kế mở miệng, là nói với người thanh niên đen gầy đang lái thuyền kia.

Tôi không hề hỏi nhiều, trong phong thủy, dạng phân biệt phương vị này là đơn giản nhất rồi.

Thẩm Kế theo học Âm tiên sinh nhiều năm, hiện giờ lại nghiên cứu Âm dương thuật, năng lực thuật phong thủy đã không còn yếu rồi, nếu đã là tôi bảo Thẩm Kế tìm, thì cần phải tin tưởng cô ta.

Thân thuyền từ từ đi về phía vị trí trung tâm dòng sông...

Hồng Hà rất rộng, đoạn lưu vực này, thậm chí khiến người ta cảm giác giống như hồ nước vậy.

Mặt nước phẳng lặng không gợn sóng, phản chiếu núi non sừng sững hai bên bờ, dưới ánh trăng, hình ảnh phản chiếu rõ nét như tranh vẽ.

Không biết là bởi vì trùng hợp hay vì nguyên nhân nào khác, mà vành trăng tròn vừa vặn phản chiếu ở chính giữa Hồng Hà.

Tâm trí tôi hơi chấn động, hơi thở cũng gấp gáp thêm vài phần.

Thẩm Kế ngẩng đầu nhìn tôi một cái, giọng điệu hơi có chút mất tự nhiên, nói:

“Ảnh phản chiếu của trăng, nơi tinh hoa ánh trăng tụ tập, trong Táng ảnh quan sơn, đây là bảo địa lấy tinh hoa ánh trăng, cũng là nơi dưỡng xác, chỗ tinh hoa ánh trăng đại âm, chỗ nước đại âm, bên dưới nếu có xác, xác đó ắt hóa ngọc, nếu xác có oán, thì oán khí ngút trời. Nếu không có oán, thì xác chết không rữa không hóa.” Những lời này của cô ta nói gọn vào điểm mấu chốt.

“Tôi biết.” Tôi gật đầu biểu thị đáp lời.

Táng ảnh quan sơn tôi nghiên cứu thời gian dài hơn Thẩm Kế, hơn nữa tôi tự nhận lý giải phải thấu triệt hơn một chút so với Thẩm Kế.

Hít sâu một hơi, tôi định thần lại, xác định đeo kỹ mặt nạ, dây thừng cũng không vấn đề, lúc này, thuyền cũng đã hoàn toàn dừng ổn định rồi.

Tôi gọi lái thuyền một tiếng, bảo cậu ta đừng lái thuyền, cứ đợi ở đây.

Tiếp đấy tôi đi thẳng tới bên rìa sàn thuyền, sau khi điều chỉnh lại hơi thở xong, tôi không do dự thêm, cũng không tiếp tục ra dấu tay với Thẩm Kế, tung người nhảy một phát, đầu hướng xuống dưới, trực tiếp lao luôn vào trong nước!

Lạnh buốt!

Sau khi vào trong nước, bèn là lạnh buốt đến cực điểm, mà cái lạnh này không giống với gặp phải xác quỷ đơn thuần.

Cái lạnh của nó, lại còn đem theo một cảm giác ấm áp, đây là cái lạnh độc nhất thuộc về tinh hoa ánh trăng.

Đối với người sống mà nói, kiểu lạnh này khó có thể chịu đựng nổi, nhưng đối với xác chết mà nói, thậm chí là động vật, thực vật năm tuổi cao, thứ lạnh buốt và ấm áp này, đều là chỉ có thể gặp chứ không thể cầu được.

Con trai già nuốt nhả tinh hoa ánh trăng có thể hình thành minh châu, thú già nơi rừng núi hoang dã tắm mình trong tinh hoa ánh trăng có thể thành tinh quái.

Nếu như ở đây mà vận dụng Táng ảnh quan sơn, nhất định có thể làm thành một đại mộ!

Thân người tôi chuyển động, bơi về phía đáy nước, Đường phục tuy tăng một chút lực cản trong nước, nhưng không hề ảnh hưởng đến hành động của tôi.

Lúc này tôi còn chưa cần mở đèn pin dưới nước ở trên mặt nạ, bởi vì lúc này ánh trăng thẩm thấu xuống dưới nước, ngược lại khiến tầm nhìn rất rõ nét, không hề có trở ngại.

Tôi bơi xuống dưới khoảng chừng bảy tám phút, đã lặn xuống đến một độ sâu nhất định xong, mới hơi hơi ngẩng đầu nhìn lên trên một phát, trên cơ bản chỉ có thể nhìn thấy bóng đen của chiếc thuyền.

Hơn nữa đến chỗ này, tầm nhìn bắt đầu có trở ngại, cảm giác lạnh buốt và ấm áp mà ánh trăng đem đến cho người ta không hề tiêu tan, nhưng ánh sáng thì lại yếu đi.

Tôi không ước lượng được độ sâu ở đây, có điều ít nhất tôi xuống dưới cũng phải đến hơn hai mươi mét.

Phía dưới chưa biết còn sâu bao nhiêu nữa...

Bề mặt da truyền lại chút ít áp lực, thứ áp lực nước ở chỗ sâu dưới lòng sông này, cũng khiến người ta cảm thấy có chút khó chịu.

Tôi tiếp tục bơi xuống dưới, lúc này tôi cũng chẳng có khái niệm thời gian nữa, chung quy là qua một thời gian tương đối dài, tôi cuối cùng cũng tiếp cận tới đáy nước.

Ngay từ lúc trước khi ánh sáng yếu đi, tôi liền đã mở đèn pin ở trên mặt nạ ra rồi, cảnh tượng ở dưới đáy nước này, lại khiến tôi nhìn mà tim đập chân run.

Bởi vì đáy nước, không hề bằng phẳng...

Có một tảng đá cực lớn lồi lên, vô cùng kinh dị, trong đám đá loạn còn dồn đống lượng lớn cát sông.

Hơn nữa còn có quần áo, giày dép rơi xuống đáy nước bị vùi lấp ở trong bùn cát, nhìn lên trông vô cùng rợn người, không biết chỉ đơn thuần là đồ vật rơi xuống nước, hay là di vật trên người xác chết...

Tôi cực lực điều chỉnh lại hơi thở, tỉ mỉ quan sát tình trạng dưới đáy nước.

Chỗ này nhất định sẽ có xác chết, cho dù ở đây không phải là nơi con gái Tưởng Bàn nhảy sông, thì với niên phận của cô ta hiện giờ, nhất định cũng sẽ tới chỗ này!

Khao khát của xác cũ lâu năm đối với tinh hoa ánh trăng càng lớn hơn!

Tầm nhìn quét qua tảng đá khổng lồ lớn nhất đó, tôi lúc này mới coi như thực sự cảm nhận được, sau khi trong tay không có Định la bàn, lại không có Dương Công Bàn, thì đem đến phiền toái lớn cỡ nào cho tôi.

Nếu như đổi thành lúc bình thường, tôi có thể dùng kim xoay của la bàn để định hướng, không cần phải tìm kiếm thế này cũng có khả năng dựa vào phương vị để tìm thấy xác chết, bây giờ thì chỉ có thể dựa vào mắt thường để tìm.

Lại bơi ra phía trước mấy mét, tôi cúi đầu tìm kiếm kỹ lưỡng.

Rất nhanh tôi bèn phát hiện, ở trong mấy tảng đá loạn hung tợn, có một chỗ đất cát hơi hơi bằng phẳng, bên trên có một bàn tay lộ ra ngoài...

Bàn tay đó thò ra ngoài một độ dài bằng nửa cẳng tay, nước da bên trên khô đét, rõ ràng là ở trong nước, mà đều không bị ngâm trương phềnh.

Tuy rằng nước da khô đét, nhưng mạch gân, đường vân cơ thịt bên trên đều có thể nhìn thấy rõ nét, xác chết ở dưới lớp cát sông này, nhất định là người đang tuổi tráng niên.

Tôi vô thức cảm thấy thót tim từng đợt, đây là một bàn tay đàn ông, không thể nào là của con gái Tưởng Bàn.

Vốn dĩ tôi định tiếp tục xem chỗ khác, nhưng trời xui đất khiến thế nào tôi lại bơi đến trước chỗ đất cát đó.

Chằm chằm nhìn cánh tay đó hồi lâu, năm ngón tay của nó vặn vẹo túm nắm, trông đau đớn khác thường...

Bình Luận (0)
Comment