Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục (Dịch Full)

Chương 902 - Chương 902. Tặng Đồ Cho Anh

Chương 902. TẶNG ĐỒ CHO ANH Chương 902. TẶNG ĐỒ CHO ANH

Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

“Bọn chúng từng về qua rồi.” Tôi đi đến trước chiếc bàn trong sảnh chính, hơi nheo mắt lại nhìn hai tấm bài vị kia, hạ giọng nói.

Lời Khương Manh nói tôi đương nhiên là tin, hơn nữa tôi cũng cảm thấy tộc Khương không thể nào phạm lỗi sơ hở thế này, để thứ không nên để ở lại.

Tấm bài vị này đã nói lên đầy đủ rằng Trương Nhĩ và Dương Hưng đã từng về qua, hơn nữa... Còn vượt xa việc quay về đơn giản.

“Chú Văn Tam, chú Trần, bọn chúng đã hợp tác rồi.” Tôi trầm mặc một chút, tiếp tục nói: “Dương Hưng vì Cố Nhược Lâm mà muốn giết Trương Nhĩ, Trương Nhĩ nếu có thể lợi dụng Dương Hưng, nhất định sẽ lợi dụng trước. Bây giờ lão có thể khiến Dương Hưng quay về lập bài vị, đã nói lên rằng ít nhất quan hệ hiện giờ của bọn chúng, đã không còn là đối lập, giống hệt với những gì cháu nghĩ.”

“Lão cáo già.” Lưu Văn Tam châm một điếu thuốc.

Trần mù lắc lắc đầu: “Lão không vứt bỏ con gái, trong tình huống không thể kiêm được cả hai, Dương Hưng hoặc là bị lừa, hoặc là cuối cùng vẫn chết rồi.”

Tôi không tiếp lời này của Trần mù, bởi vì lời lão nói là thật, Trương Nhĩ không có lòng tốt như vậy, đặc biệt bây giờ thì càng thế.

Chỉ có điều Dương Hưng cũng tương đối khó nhằn, hắn tự lột da mình định tự sát dùng Ôn thần chú, chết xong làm Ôn thần báo thù, lúc đó khi hắn đưa ra quyết định này thì đã “điên rồ” triệt để rồi.

Bản thân thực lực của Dương Hưng vốn chẳng ra sao, cho dù là hắn “tỉnh ngộ” lại, đi học những thuật pháp mà Dương Hạ Nguyên sưu tầm về, hắn cũng chẳng có nhiều thời gian để mà học tinh thông.

Điều cần cảnh giác chính là, những thuật pháp đó của Dương Hạ Nguyên có số lượng bao nhiêu?

Từ cấm thuật Ôn thần chú của Thần bà bèn có thể nhìn ra được, ít nhất trên phương diện sưu tầm thuật pháp bàng môn tả đạo này, những chuyện mà Dương Hạ Nguyên làm, đều tương tự với Viên Hóa Thiệu.

Đang lúc tôi suy nghĩ đến xuất thần, thì Khương Manh lên trước, định thu hai tấm bài vị kia lại.

Có điều tôi ngăn lại một phát, chỉ cho Khương Manh thu tấm bài vị của Dương Hạ Nguyên đi, tấm của Dương Thanh Sơn thì giữ lại.

“Khương Manh, cô đi sắp xếp phòng ở một chút, Thẩm Kế, thân thủ của cô nhanh, khinh công tốt, đi thăm dò một lượt tình hình của cả khu nhà, xem bọn chúng có còn ở đây không?” Tôi nhanh chóng nói.

“Ừ.” Sau khi lãnh đạm trả lời xong, Thẩm Kế bèn đã không còn ở trong phòng nữa.

Khương Manh đã đi sắp xếp phòng ốc rồi, Phùng Bảo và Phùng Quân thì sau khi kéo một cái ghế cho tôi ngồi xuống xong, Phùng Bảo lại đơn giản báo cáo với tôi một chút, rồi bèn ra ngoài đi chuẩn bị các loại đồ ăn thức uống cho đám người chúng tôi.

Khoảng chừng mười mấy phút sau, Thẩm Kế quay lại trong phòng, bảo với tôi trong cả khu nhà ngoài chúng tôi ra, không hề phát hiện tung tích của người khác.

Trần mù đột nhiên mở miệng nói: “Tộc Khương đã điều tra ra một số chi tiết, nên mới ép khiến Trương Nhĩ ra tay, chú kiến nghị án binh bất động, đợi Liễu Dục Chú tới rồi thì xem xem bọn họ rốt cục đã điều tra ra được gì, bây giờ nghỉ ngơi trước đi đã, chúng mày ở Hồng Hà tiêu hao không ít, cần phải điều chỉnh.”

Tôi không phủ quyết đề nghị của Trần mù, những gì lão nói đích thực cũng có lý.

Lại khoảng tầm hơn nửa giờ đồng hồ trôi qua, trong thời gian này chúng tôi mỗi người đều đang suy nghĩ, không hề nói chuyện.

Phùng Bảo xách túi lớn túi nhỏ quay về rồi, hắn không chỉ bày đầy một bàn đồ ăn, mà còn chu đáo mua về cho tôi một bó hương cúng.

Tôi thắp một nén hương cho bài vị của Dương Thanh Sơn, đem nó dời qua bàn trà ở bên cạnh ghế thái sư xong, mới vào bàn ăn đồ ăn.

Sau khi ăn uống xong xuôi, Thẩm Kế đột nhiên ngẩng đầu nhìn ra phía vị trí hành lang thông ra cổng ở ngoài sân.

Khương Manh hơi hơi khom người ghé sát tai Thẩm Kế, khẽ thì thầm bên tai cô ta mấy câu.

“Tộc Khương phái một số người tới trước, canh giữ ở xung quanh, chắc không cần để ý việc đánh rắn động cỏ chứ?” Thẩm Kế hạ giọng hỏi tôi.

Tôi lắc đầu: “Không cần để ý, chúng ta tới rồi thì không giấu lão được. Có người canh chừng, cũng có thể khiến lão không dễ mà dùng chiêu bẩn.”

Tôi nói xong bèn đứng dậy bảo Khương Manh đưa chúng tôi ai về phòng nấy trước.

Còn Thẩm Kế, thì vẫn cứ ngồi ở trong sảnh chính, không hề có động tác đứng dậy.

Mấy phút sau, chúng tôi ai đều đã vào phòng của người nấy.

Lúc này thời gian vẫn còn sớm, kỳ thực tôi chẳng mấy buồn ngủ, mò lấy Bút Địa Chi ra, lặng lẽ nhìn ngắm một hồi, rồi lại lấy Kim toán bàn ra, một tay vuốt lên trên, hạt bàn tính lạnh giá, cảm giác dày dặn, hơi khiến người ta tỉnh táo.

Một lát sau, tôi cất hai món đồ này lại.

Lại lần nữa rút Viên thị Âm dương thuật ra, tôi liên tục đọc đến đêm khuya, sau khi cơn buồn ngủ dần kéo tới, mới về trên giường nằm xuống nghỉ ngơi.

Đêm nay yên tĩnh khác thường, tôi thậm chí đến mơ cũng chẳng nằm mơ.

Sáng sớm hôm sau lúc tỉnh dậy, ánh nắng hơi hơi chói mắt.

Tôi dậy rửa ráy đơn giản một chút, lúc đẩy cửa ra ngoài, Phùng Bảo và Phùng Quân đang đứng bên ngoài cửa.

Còn chưa đợi tôi hỏi, Phùng Quân liền đã hạ giọng mở miệng: “Liễu đạo trưởng tới rồi, đang nói chuyện với Thẩm Kế, anh ta bảo chúng tôi tới đợi cậu tỉnh.”

Tim tôi đập thình thịch mấy phát, gật gật đầu, lập tức liền đi lên trước, vòng qua đường hành lang nhỏ trong sân, mấy phút sau, bèn tới trước sảnh chính của tiền viện.

Tôi một phát liền nhìn thấy Liễu Dục Chú đang đứng thẳng sừng sững.

Liễu Dục Chú hiện giờ, có thay đổi không nhỏ so với trước đây.

Khuôn mặt gã vẫn cương nghị như cũ, có điều mày xuôi hơn nhiều, thứ cảm giác chính trực nhã nhặn ấy càng mạnh hơn.

Chỉ thấy gã mặc một bộ đạo bào màu xanh nhạt, thắt lưng năm thanh đoản kiếm gỗ đào, cùng một thanh kiếm đồng thau treo thành hàng, đối xứng phía bên trái thì là một cây phất trần.

“La Thập Lục, đã lâu không gặp.” Liễu Dục Chú nhìn sang tôi, khẽ gật đầu, giơ một tay về phía tôi.

Phản ứng của Liễu Dục Chú khiến tôi ngẩn ra một phát, có điều tôi vẫn giơ tay ra bắt tay với gã.

“Đã một thời gian không gặp rồi, tôi có mấy món đồ, muốn tặng cho anh, có điều chúng hiện giờ vẫn đang ở thành phố Nội Dương.” Tôi cười cười nói.

“Tặng đồ cho tôi?” Mặt Liễu Dục Chú lộ vẻ khó hiểu.

Bình Luận (0)
Comment