Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục (Dịch Full)

Chương 904 - Chương 904. Vong Hồn Trước Sông

Chương 904. VONG HỒN TRƯỚC SÔNG Chương 904. VONG HỒN TRƯỚC SÔNG

Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Tuy rằng cái thôn đó là do người của tộc Khương điều tra phát hiện ra, chứ không phải Trương Nhĩ phơi ở ngoài sáng, nhưng tôi đích thực phát giác ra một mối nguy cơ.

Còn nữa chính là dựa vào dạng tâm tư lòng dạ đó của Trương Nhĩ, chỗ bị phát hiện, xác suất lớn sẽ không tiếp tục được lão dùng làm nơi ẩn thân nữa.

Chỉ có điều, chúng tôi hiện giờ đích thực không có lựa chọn nào khác tốt hơn.

Không còn lựa chọn nào khác, thì chỉ có thể tương kế tựu kế, coi bản thân mình thành mồi nhử thôi.

Đương nhiên, suy nghĩ này tôi cũng không nói rõ ra, tôi cảm giác dựa vào tâm tư cẩn mật của Trần mù, lúc tôi nói bốn chữ “dụ cá vào rọ” đó, lão chắc đã có thể liên tưởng ra rồi.

Trần mù châm một điếu thuốc lá cuộn, con ngươi màu xám trắng động đậy, ánh nhìn quét qua tôi một phát.

“Dụ cá vào rọ, cũng phải xem cá có vào hay không.” Trong lúc nói, lão lại lẹc khẹc ho tận mấy tiếng.

Tôi hít sâu một hơi, chẳng biết tại sao, trên mặt lại có đôi chút nét cười: “Vào, sau đó còn muốn xem xem, thuật phong thủy của lão thế nào rồi, mấy chục năm chuyên nghiên cứu phong thủy, còn có nửa bộ Táng ảnh quan sơn, cháu muốn xem xem khác biệt thế nào, lão khả năng là một trong những người có thuật phong thủy cao thâm nhất còn sống hiện giờ.”

Nói đến đây, nụ cười của tôi cũng dần tắt đi.

“Lòng trắc ẩn của cháu, mới khiến lão đi sai đường, Liễu Tam Nguyên nói không sai, mỗi một người chết đi, đều có một món nợ là của cháu, cháu phải phụ trách chuyện tiền thân và hậu sự của bọn họ, sinh mạng mất đi không thể cứu vãn này, cũng là tội lỗi mà cháu không cách gì làm ngơ, cháu phải chuộc tội.”

Ngừng lại một chút, tôi ngoảnh đầu nhìn nhìn Lưu Văn Tam, nói: “Chú Văn Tam, lại cần nhờ chú giúp rồi.”

Lưu Văn Tam nhún nhún vai, nói: “Chú cũng chẳng hiểu kiểu vòng vo tam quốc của chúng mày, nên cứ làm theo những gì chúng mày nói đi.”

Trần mù khe khẽ gật gật đầu.

Tôi ngoảnh đầu nhìn sang Liễu Dục Chú, nói: “Đi thôi, Liễu đạo trưởng, đưa chúng tôi qua cái thôn đó.”

Ánh mắt Liễu Dục Chú sâu thẳm nhìn tôi một cái, gã đột nhiên lại ngoảnh đầu nhìn Thẩm Kế một phát.

“Cô thì ở lại đây, sự việc này, cô không được tham gia, cô chắc hiểu ý của tôi. Nhà họ Liễu và cô là phối hợp lẫn nhau. Đừng khiến tôi khó xử.”

Đầu mày Thẩm Kế hơi nhíu lại, cô ta trầm mặc mất mấy giây, nhìn nhìn tôi.

Tôi lập tức liền hiểu ra, Liễu Dục Chú không cho Thẩm Kế dính dáng vào vụ việc của Trương Nhĩ, là sợ nguy hiểm?

Không, không nên là Liễu Dục Chú sợ nguy hiểm.

Dựa vào quan hệ giữa tôi và gã, chắc sẽ không làm thế này.

Chỉ có một khả năng, chính là Liễu Tam Nguyên đã hạ lệnh rồi!

Tôi đang chuẩn bị nói.

Thì Thẩm Kế đột nhiên mở miệng nói: “Anh không phải khó xử, tôi sẽ đích thân nói chuyện với Đại trưởng lão mà anh nói tới, nửa bộ Táng ảnh quan sơn, là từ trong tay tôi đưa ra ngoài nên mới bị La Thập Lục tặng cho kẻ khác, kẻ đó cũng từng lên núi Kế Nương, bất kính với Kế Nương, tôi đang thanh tẩy môn tộc, cũng phải dẹp sạch thù địch.”

Lời nói của Thẩm Kế khiến tôi nuốt lại những lời tôi đang định nói, bởi vì tôi vốn dĩ định khuyên cô ta đừng nhúng tay vào.

Đầu mày Liễu Dục Chú nhíu lại, có điều một lát sau, đầu mày gã lại giãn ra.

Gã có vẻ nghĩ ngợi nhìn Thẩm Kế một cái, không hề tiếp tục mở miệng nói thêm, mà đi về phía hành lang.

Tốc độ của Liễu Dục Chú không chậm.

Lưu Văn Tam và Trần mù đi theo phía sau, tôi với Thẩm Kế thì đi ở sau cùng.

“Anh giúp tôi, tôi nói đi đưa Tưởng Bàn về nguồn cội, anh liền đi, lần này tôi cũng giúp anh, anh có tâm giết người, nhưng rất khó có sức giết người.” Giọng nói của Thẩm Kế không lớn, vẫn cứ lạnh lùng như cũ, cũng chỉ nói mỗi một câu này, rồi bèn không nói thêm nữa.

Tôi thở hắt ra một hơi dài, cũng chẳng nói thêm gì khác.

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đi ra khỏi đại viện nhà họ Dương.

Ngoài cổng xếp hàng vây quanh không ít người, những người này đều là người của tộc Khương phái tới.

Liễu Dục Chú lên trên một chiếc xe ở phía trước trước, Thẩm Kế và Khương Manh cùng xe với gã.

Tôi và Lưu Văn Tam, Trần mù, thì vẫn lên xe của Phùng Bảo và Phùng Quân ở phía sau, để xe của mấy người Liễu Dục Chú ở phía trước dẫn đường.

Vốn dĩ buổi sáng lúc thức dậy, trời vẫn còn bình thường, ánh nắng chói mắt, một ngày nắng đẹp yên lành.

Nhưng giờ này trời lại trở nên tối sầm xuống, ánh nắng nẩn phía sau mây đen, mây đen nặng trình trịch, toát ra một cảm giác bức bối ngột ngạt.

Tiếng sấm rền rĩ âm ỉ từ trên trời truyền lại, vào trong tai càng khiến người ta bức bối khó chịu.

Cho đến khi ra khỏi thành phố, ánh sáng âm u đã giống như sắp nhập nhoạng tối vậy.

Khoảng chừng lại hơn nửa giờ đồng hồ trôi qua, từ đường quốc lộ rẽ xuống một con đường ở cạnh, đi qua một đoạn đường thôn ổ gà lồi lõm, cong cong vẹo vẹo, tiếng nước ào ào vào vọng trong tai, tôi thò đầu nhìn ra phía ngoài xe.

Chỗ không xa phía trước, đập vào mắt là một con sông không nhỏ!

Con sông này nước chảy cuồn cuộn, sóng cuốn dữ dội, lúc này gió rất lớn, sau khi mở cửa sổ xong, gió thổi đến mức cửa sổ xe cũng đang lắc lư cành cạch, không ngừng phát ra tiếng động. Một bên sông thì là con đường nhỏ lồi lõm của chúng tôi bên này, bên đường là đá loạn cỏ dại.

Bên còn lại, thì là một quả núi, một quả núi hình dáng kỳ dị, chỉnh thể hiện ra thành hình tròn.

Dưới núi là một thôn làng ảm đạm, thôn làng không lớn, nhiều nhất là hơn trăm hộ gia đình.

Bên cạnh con sông đó, đang đứng sẵn một hàng người, có điều đều ở bờ bên kia sông.

Có điều kỳ dị là, những người đó đều không phải là quay mặt ra sông, mà là quay lưng về phía sông, thế này cũng là quay lưng về phía chúng tôi.

“Đ-t... Chúng nó...” Trên trán Lưu Văn Tam đã thấy mồ hôi rồi, gân xanh trên mép trán cũng đang không ngừng co giật.

“Chúng nó định nhảy sông? Nhanh lên chút, bảo Liễu Dục Chú qua chặn lại! Cái thằng già khốn nạn đấy chắc chắn đã dùng thuật pháp bàng môn tả đạo gì rồi!” Giây tiếp theo, Lưu Văn Tam gấp rút nói.

Tôi siết thật chặt nắm đấm, khàn giọng nói: “Chú Văn Tam, chú nhìn thời gian, xem xem bây giờ là lúc nào rồi?”

“Đã không kịp nữa rồi, bọn họ đã từng nhảy sông rồi...”

Tiếng sấm ầm ĩ vang lên trong tầng mây đen, gió lớn hơn rất nhiều!

Cuồng phong thổi qua, xuyên vào bên trong cửa sổ, cửa sổ càng kêu lên răng rắc.

Mặt Lưu Văn Tam nghi ngờ sợ hãi, lão mò điện thoại ra cúi đầu nhìn thời gian.

Cũng đúng vào lúc này, một tia sét tự dưng xẹt qua.

Ánh sáng trắng chói mắt, chiếu rọi khiến trời đất trắng nhởn cả một vùng.

Tiếng xe phanh kít truyền lại, xe vụt dừng lại, lại đợi lúc tầm nhìn rõ nét, xe của mấy người Liễu Dục Chú ở phía trước đã gần ngay trước mặt, nếu không phải Phùng Bảo phanh xe kịp thời, thì đã đâm vào rồi.

Hơn nữa chiếc xe ở phía trước kia, còn đã đến vị trí bờ sông rồi, còn chưa tới nửa mét nữa, là xe liền sẽ lao xuống dưới dòng sông.

“Đ-t...” Lưu Văn Tam bóp chặt điện thoại, chửi bậy một câu, tiếp đấy liền nghiến răng nói một câu: “Mười hai giờ, Đại âm? Đều là người từng chết rồi?”

Tôi hít sâu một hơi, tâm trí và sắc mặt đều hơi trấn tĩnh hơn một chút, vừa gật gật đầu, vừa đẩy cửa bước xuống xe.

[Tác giả có lời muốn nói]

Chương mới hôm nay kết thúc rồi, ngày mai tiếp tục.

Bình Luận (0)
Comment