Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục (Dịch Full)

Chương 914 - Chương 914. Có Người Muốn Lấy Cánh Tay Anh

Chương 914. CÓ NGƯỜI MUỐN LẤY CÁNH TAY ANH Chương 914. CÓ NGƯỜI MUỐN LẤY CÁNH TAY ANH

Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

“Chuyện lớn?!” Lưu Văn Tam rất cảnh giác.

Tôi vụt ngẩng đầu, ánh mắt đều tập trung lại trên người Liễu Dục Chú.

Đầu mày Liễu Dục Chú hơi chau lại, có điều không hề ngắt lời tôi, mà dùng ánh mắt dò hỏi nhìn sang tôi.

“Tôi nghi ngờ, lão sẽ về Nội Dương.” Tôi cố nén nỗi kinh hãi trong lòng, nói từng câu từng chữ một.

“Nội Dương... Nếu không phải tìm Lý Âm Dương, thì còn có vấn đề gì nữa?” Liễu Dục Chú mặt không biến sắc, đầu mày vẫn cứ nhíu chặt như cũ.

“Vấn đề rất lớn, có một người muốn lấy cánh tay của anh.” Tôi cực lực đè nén tư duy của mình, miễn cưỡng ổn định lại một chút, có điều cái cảm giác tim đập chân run đó lại chẳng cách gì đèn nén được.

“Muốn lấy cánh tay tôi?” Chữ Xuyên ở tâm mày của Liễu Dục Chú hơi hơi lồi lên một chút, trong mắt dâng lên vẻ nghi hoặc.

Tuy đã tới Trần Thương, gặp mặt Liễu Dục Chú, nhưng phần nhiều sự việc, tôi kỳ thực vẫn còn chưa nói.

Chuyện của Trương Nhĩ quá mức cần kíp, hoàn toàn không có thời gian, không có cơ hội nói với Liễu Dục Chú về việc Từ Bạch Bì muốn lấy cánh tay gã, cùng với việc tôi muốn tìm gã giúp đỡ đối phó với Từ Bạch Bì.

Dù sao phong thủy của Nội Dương, muốn sửa đổi triệt để, còn phải mất hai tháng nữa.

Nhưng bây giờ, nếu Trương Nhĩ về Nội Dương thì sao?

Lão hiện giờ chắc chắn còn chưa biết chuyện của Từ Bạch Bì, nhưng lão không thể nào chỉ đơn giản uy hiếp tôi, ở đây để lại thư, thì lão nhất định còn có chiêu dự phòng.

Chiêu dự phòng này, chính là lão tự cho rằng có thể tìm thấy điểm yếu của tôi, nhất định phải đi tìm bà nội tôi và Từ Thi Vũ.

Tới lúc đó, lão liền sẽ phát hiện Từ Bạch Bì quay về rồi, sợ rằng còn sẽ phát hiện thay đổi phong thủy của Nội Dương.

Dựa vào sự hiểu biết của lão đối với phong thủy, chắc chắn có thể trực tiếp phát hiện ra vấn đề nằm ở đâu!

Như thế này, thì tôi liền bị động rồi...

Lão không có chuyện gì là không làm ra được... Tôi ban đầu tự cho rằng, Từ Thi Vũ và bà nội tôi ở trong phố cổ, Trương Nhĩ sẽ chẳng có cách gì cả.

Nhưng nếu lão đi gài bẫy Từ Bạch Bì thì sao? Thậm chí là hợp tác với Từ Bạch Bì?

Bố cục phong thủy của thành phố Nội Dương, chính là viên gạch phá cửa của lão!

Cho dù Từ Bạch Bì cũng là kẻ lão luyện hiểm độc, cũng nhất định sẽ bởi thế mà thay đổi...

Tư duy chỉ diễn ra trong nháy mắt, tôi kỳ thực còn nghĩ rõ ra một vấn đề.

Đó chính là Trương Nhĩ bây giờ nhất định đang đối mặt với tình cảnh giống hệt tôi.

Tôi cảm thấy lão mưu mô lão luyện, cũng không để lại cho tôi bất cứ manh mối gì, không cho tôi bất cứ cơ hội nào để đối phó lão!

Nhưng lão nhất định cũng chẳng hơn kém bao nhiêu.

Tôi dù gì cũng không còn giống như hồi mới quen biết lão nữa, hơn nữa người ở bên cạnh tôi, đối với lão mà nói cũng quá khó đối phó, lão có thể ở ngoài mặt canh chừng tôi, nhưng lại không có cơ hội tiếp cận tôi, xuống tay với tôi!

Dù sao lão chỉ cần hơi không chú ý chút, xuất hiện trước mặt tôi, thì bất cứ một người nào bên cạnh tôi, sợ rằng đều sẽ không để lão tính toán, mà trực tiếp bèn nhất lực hàng thập hội, tóm luôn lấy lão.

Tôi đang tìm kiếm cơ hội, lão đang tìm kiếm biến số!

Tôi muốn tìm cơ hội tóm lấy lão, lão muốn tìm biến số, đoạt lấy những vật phẩm kế thừa Địa tướng Kham dư còn lại trong tay tôi!

Từ Bạch Bì, phố cổ, phong thủy Nội Dương, bèn sẽ trở thành biến số mà lão muốn!

Tất cả mọi thứ, tôi đều nghĩ rất rõ ràng rành mạch.

Liễu Dục Chú vẫn đang nhìn sâu vào tôi, đường vân chữ Xuyên giữa trán càng ngày càng rõ nét.

Vuốt xuôi tất cả tư duy trong đầu, tôi nhanh chóng dùng từ ngữ đơn giản nhất, cũng ngắn gọn nhất, đem những chuyện này ra nói với Liễu Dục Chú.

Điều tôi nói tường tận nhất, ngược lại là thay đổi hiện giờ của Từ Bạch Bì, cùng với thực lực của lão ta...

Lúc tôi nói những chuyện này, Lưu Văn Tam ở bên cạnh rõ ràng không có tý chút nào ngờ đến, mặt Thẩm Kế cũng đột ngột biến sắc, còn về Trần mù thì vẫn mang bộ dạng nặng nề không chút sinh khí.

Hai bên lông mày của Liễu Dục Chú, như mũi tên nhọn nhướng lên, vành tai nhọn nhọn dường như càng góc cạnh rõ nét hơn.

“Xác sống? Lông vũ đen? Ác thi vũ hóa?” Giọng điệu của Liễu Dục Chú không còn bình tĩnh như trước nữa, mang theo đôi phần cảnh giác, đồng thời thứ nhảy nhót trong mắt gã, không chỉ đơn thuần là sát khí nữa.

“Tôi đi với cậu một chuyến, xem lão có thể vặt được cánh tay của tôi không, có điều hành động của chúng ta không được chậm, Nội Dương có còn người không? Đề phòng Trương Nhĩ một chút?” Liễu Dục Chú tiếp tục nhanh chóng nói.

Tôi vốn định lắc đầu, bởi vì chúng tôi đều ra ngoài rồi, làm gì còn có người nào nữa...

Có điều trong nháy mắt, tôi liền nghĩ đến một người...

Gần như là cùng lúc, Lưu Văn Tam mở miệng nói: “Phải liên lạc với mẹ vợ chú một chút, chúng ta vừa tới Trần Thương, Trương Nhĩ kể cả là biết bay, thì lão cũng chẳng nhanh được thế, càng huống hồ lão bây giờ còn chẳng biết tình hình thế nào, phải đợi lão phát hiện ra mới có thể ứng đối, bảo mẹ vợ chú canh ở chỗ cổng khu phố cũ, chú xem Trương Nhĩ có bản lĩnh gì mà vào được.”

Người tôi nghĩ tới đích thực cũng là bà cụ Hà.

Bà cụ vẫn liên tục canh ở nhà họ Sài, hơn nữa thân thủ của bà cụ Hà cũng không yếu, một Thần bà sống đến tận già, Trương Nhĩ không dễ mà gài bẫy được.

“Phải ra khỏi thôn trước, chứ không phong thủy ở đây quá Âm, không gọi điện thoại ra ngoài được. Còn phải cho người của tộc Khương tới hủy thôn, di cốt còn lại đều chưa tìm thấy, còn cần phải tìm...” Tôi lập tức nói.

Có điều trong lòng tôi cũng càng nặng trĩu hơn.

Bởi vì ra khỏi thôn cũng chẳng dễ dàng gì cả, dưới sông bên ngoài thôn còn có bao nhiêu thụ thi với xác chết di động như thế... Bọn chúng quyết sẽ không vẫn chỉ nhìn chúng tôi, trực tiếp để chúng tôi đi như lúc chúng tôi vào thôn.

Đây cũng là một trong những phòng bị và chiêu dự phòng của Trương Nhĩ, lão cần làm việc của lão, cái thôn này không những cho tôi lời cảnh cáo, mà đồng thời cũng sẽ cho lão thời gian...

“Tôi dùng Dương Công Bàn tìm di hài di cốt ở trong thôn, các anh ra khỏi thôn xong, phái người vào hủy bỏ nhà trạch ở đây, sau đó La Thập Lục các anh về Nội Dương trước, tôi sẽ về gấp sau.” Thẩm Kế nhanh chóng nói.

Tôi gật mạnh đầu, đây đã là biện pháp tốt nhất hiện giờ rồi.

Liễu Dục Chú đồng thời mở miệng: “Tôi sẽ thương thảo với Đại trưởng lão, La Thập Lục, cậu cần bao nhiêu người?”

Mí mắt tôi không đè nén được mà giật điên cuồng, khàn giọng nói: “Xử lý không tốt, thì chính là Trương Nhĩ và Ác thi vũ hóa còn sống, anh cảm thấy bao nhiêu người thì đủ?” Lời này không phải là tôi khích Liễu Dục Chú, mà là hỏi thật.

Bình Luận (0)
Comment