Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng
Trong mắt Liễu Dục Chú lộ ra ngoài chút vẻ khác biệt, gật gật đầu, biểu thị đồng ý.
Phùng Quân, Phùng Bảo và Trần mù, sau khi chúng tôi xuống khỏi cao tốc ra sân bay liền đã đi tìm Hà Thái Nhi rồi.
Vốn dĩ tôi cũng không dự định để Trần mù đi cùng, chỉ là lão biểu thị muốn đi, hơn nữa nói ngộ nhỡ có chuyện, ít nhất có thể lập tức giúp đỡ được, tôi liền không nói thêm gì khác nữa.
Xe vào trong nội thành thành phố xong, giao thông lại ùn tắc, chúng tôi mãi đến gần một giờ trưa mới đến ngoài cổng nhà Thương Tượng.
Tôi có nhắn tin trước cho Thương Tượng, biết Thương Tượng đang ở nhà.
Phùng Bảo giơ tay gõ cửa, chẳng qua chỉ nửa phút đồng hồ, cổng đã được mở ra.
Thương Tượng mặc một bộ quần áo vải thợ bó sát màu đen, trên mặt đều là nụ cười vui mừng hưng phấn.
“La tiên sinh!” Anh ta giơ tay ra bắt tay với tôi.
Tôi đơn giản giới thiệu Liễu Dục Chú, đồng thời trực tiếp bảo luôn với Thương Tượng bộ đồ đồng đó cần giao cho Liễu Dục Chú.
Thương Tượng không biểu thị dị nghị, trên mặt ngược lại càng cười tươi hơn, anh ta gật mạnh đầu, bảo chúng tôi vào trong trước.
Vào gian chính ngồi xuống, trên chiếc bàn vuông đặt khay trà, từng đợt mùi trà thơm xộc vào mũi, rõ ràng Thương Tượng đã chuẩn bị sẵn trà rồi, Phùng Khuất rất biết ý, lập tức lên trước cầm ấm rót trà cho mọi người.
Thương Tượng thì bảo chúng tôi đợi một chút, rồi vội vàng đi vào trong hành lang ở bên cạnh.
Đợi khoảng chừng năm sáu phút, trong tay Thương Tượng bưng một cái khay về lại gian chính, đồng thời đặt cái khay lên trên bàn trước mặt chúng tôi.
Trong khay là một chiếc gương đồng, vết nứt trước đây đã được Thương Tượng hoàn toàn sửa chữa phục hồi, bề mặt gương đồng nhẵn bóng, ánh nắng từ cửa gian chính chiếu nghiêng vào trong, ánh lên từng tia phản quang màu đồng.
Bên cạnh gương đồng thì là một cái chuông nhỏ hình giống lục lạc, một chiếc khánh, cùng với một cái chiêng đồng lớn hơn bàn tay một chút.
Liễu Dục Chú vốn đang ngồi nghiêm chỉnh, nhưng khi gã nhìn thấy những món đồ đồng này một cái, thần sắc trong nháy mắt liền có sự thay đổi, gã vụt một phát đứng dậy, đồng tử co mạnh, mặt đầy chấn động.
“Mấy món đồ này, các cậu có được từ đâu?” Liễu Dục Chú nhanh chóng hỏi.
Lòng tôi hơi đờ lại, lập tức kể với Liễu Dục Chú chuyện liên quan đến nhà họ Đường, cùng với quá trình Thương Tượng tìm thấy những món đồ đồng này, đồng thời cũng nói thật với gã, chuyện chi tiết hơn nữa tôi và Thương Tượng cũng không biết.
Thương Tượng bổ sung thêm một câu, nhà họ Đường cũng không biết, những món đồ này đã để đó rất nhiều năm, đều đã bụi bặm cả rồi, sợ rằng đều là vật năm đó lúc nhà họ Đường còn có gia nghiệp cầu về trấn trạch?
Liễu Dục Chú nhắm nhắm mắt, rồi mới nói: “Những thứ này không phải dùng để trấn trạch, cũng không phải là thứ có thể cầu về được.” Gã lại lần nữa mở mắt ra, chăm chú nhìn mấy món đồ đồng trên bàn, giọng điệu càng nghiêm trọng hơn: “Tiểu Khương Liễu Chung, trong chuông không lắc, âm thanh phát ra khi đánh, được quyết định bởi đạo hạnh của đạo sĩ sử dụng, có thể phá yêu ma tác quái.”
“Chiếc Dẫn Khánh này là vật dẫn dắt, sử dụng khi xuất quân đồng loạt. Chiếc gương đồng này tên là Chiếu thi kính, bạch sát bị chiếu là tan, Hắc sát trụ được một đêm, huyết sát qua được ba đêm, cho dù là huyết sát hóa thanh thi cũng không trụ qua được bảy ngày, nhất định sẽ bị đánh tan oán khí hung ác.”
Những lời này của Liễu Dục Chú quá mức kinh người.
Mà những gì gã nói tiếp theo, lại càng khiến trong lòng tôi chấn động.
“Ba món đồ này, vốn là Đạo khí của Đại trưởng lão đời trước của nhà họ Liễu, cũng coi như là vật đời này truyền đời kia của nhà họ Liễu, chỉ có điều Đại trưởng lão đời trước một hoa giáp trước ra ngoài, rất lâu không về, bao nhiêu năm tháng trôi qua, chắc sớm đã gặp nạn, hiện giờ nhìn thấy những Đạo khí này, đã có thể xác định được rồi.” Nói đến đây, Liễu Dục Chú trở nên trầm mặc, thần sắc trong mắt phức tạp, ánh lên vẻ than thở.
“La Thập Lục, cảm ơn ý tốt của cậu, có điều những món đồ này, tôi bắt buộc phải giao cho Đại trưởng lão.” Gã lại lần nữa nhìn tôi, trầm giọng nói.
“Nếu đã là vật của tộc Khương lưu lạc bên ngoài, xử lý thế nào, đương nhiên là anh nói mới tính.” Tôi thở hắt ra một hơi dài.
Liễu Dục Chú đem chuông, Dẫn khánh, cùng với chiếc gương đồng đó đều cất đi, nhưng duy nhất để lại chiếc chiêng đồng đó.
“Đây là...” Ánh mắt tôi hướng lên trên chiếc chiêng đồng, thắc mắc không hiểu.
“Không phải là vật của nhà họ Liễu, tôi không biết có tác dụng gì, tôi lấy cũng vô dụng nên không lấy nữa.” Liễu Dục Chú trả lời.
Tôi do dự một lát, bảo Thương Tượng cất chiếc chiêng đồng này lại, nếu như sau này hữu dụng, thì tôi lại tới lấy.
Thương Tượng được cái không nói gì nhiều, gật gật đầu nói một chữ được, tiếp đấy lại bảo với tôi anh ta sẽ tìm người trong nghề nghiên cứu, xem xem chiếc chiêng đồng này rốt cục có thể làm gì.
Sau khi cáo từ rời khỏi nhà Thương Tượng, tôi bèn bảo Phùng Khuất lái xe trực tiếp đưa chúng tôi qua nhà họ Phùng.
Xe dừng trước cổng nhà họ Phùng, tôi một phát liền nhìn thấy ngoài cổng có tận mấy người đạo sĩ, một trong số đó chính là Mao Thủ Nhất, đệ tử của Mao Nguyên Dương, cũng là người đứng đầu của Trường Thanh Đạo Quán hiện giờ.
Phùng Chí Vinh làm việc trước nay đều nhanh gọn dứt khoát, cũng rất tôn trọng ý kiến của tôi, tôi bảo ông ta đi mời đạo sĩ của Trường Thanh Đạo Quán tới giúp đỡ, chẳng qua chỉ nửa ngày, người đều đã ở đây rồi.
Tâm trí tôi ổn định lại một chút, đồng thời cũng đã lên sẵn kế hoạch rồi, đợi lúc nữa sắp xếp cho Liễu Dục Chú một chút, rồi lập tức qua khu phố cổ xem xét tình hình, mặt đối mặt bàn bạc đối sách với bà cụ Hà.
Không đưa theo Liễu Dục Chú, là bởi vì sợ Từ Bạch Bì nhìn thấy, trực tiếp gây ra rắc rối.
Càng quan trọng hơn nữa là, lần trước tôi bảo Lưu Văn Tam đem những quyển sách còn lại trên người tôi, bao gồm Trạch kinh, Cốt tướng, cùng với Âm sinh cửu thuật, Táng ảnh quan sơn, toàn bộ đều giao cho bà cụ Hà bảo quản, hiện giờ trên người tôi bèn chỉ có Viên thị Âm dương thuật.
Bây giờ bà cụ Hà ra ngoài rồi, tôi phải bảo đảm sách cũng đủ an toàn mới được.