Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng
Liễu Dục Chú đứng bên cạnh giường, lặng lẽ nhìn xác chết trên giường, gã đột nhiên rút chiếc gương Chiếu thi kính đó ra.
Sau khi trầm ngâm một hồi xong, Liễu Dục Chú nói: “Xác chết này nếu như không có tác dụng gì khác với cậu, thì tôi dự định thử dùng Chiếu thi kính, xem xem có thể trục xuất sát khí hung ác của Ác thi vũ hóa hay không.” Lòng tôi thất kinh, nhưng lúc này lại trở nên do dự không xác định.
Tôi đương nhiên là muốn trừ khử xác chết Ác thi vũ hóa này, rõ ràng Trương Nhĩ còn chưa kịp thò tay vào đến trong đây, bên chỗ phố cổ cũng vẫn chưa có vấn đề xảy ra, chắc là phản ứng của chúng tôi đủ nhanh.
Trừ khử bỏ xác Ác thi vũ hóa này, nó bèn không thể trở thành uy hiếp trong bóng tối nữa.
Nhưng tôi đồng thời cũng đang nghĩ... Có thể lợi dụng xác Ác thi vũ hóa này để đối phó với Từ Bạch Bì.
Bởi vì Tưởng Bàn, mà tôi có thù hằn với cái xác Ác thi vũ hóa này là không sai.
Nhưng y biết Từ Bạch Bì đã gài bẫy y, thì nhất định sẽ không bỏ qua cho Từ Bạch Bì, nếu chúng tôi sắp xếp thỏa đáng, y bèn sẽ là một vũ khí sắc bén!
Tư duy đến đây, tôi lập tức lắc đầu nói: “Chiếu thi kính có được không dễ dàng, tôi sợ trấn Ác thi sẽ vỡ mất, huống hồ Ác thi này đòi Từ Bạch Bì làm việc, Từ Bạch Bì không làm, y cũng sẽ không bỏ qua cho Từ Bạch Bì.”
Đôi mày kiếm của Liễu Dục Chú hơi nhíu lại, có vẻ nghĩ ngợi nhìn nhìn tôi, nhưng không hề nói thêm gì khác.
Tôi hơi trấn tĩnh hơn một chút, Liễu Dục Chú chắc đã nghe hiểu ý tứ của tôi.
Dù sao tôi cũng không thể nào giải thích với gã ngay trước mặt xác Ác thi vũ hóa này được.
Ngừng lại một chút, Liễu Dục Chú mở miệng nói: “Vì để bảo đảm ngộ nhỡ có vấn đề, trước khi dùng đến nó, không được để người khác chạm vào, tôi sẽ gia cố thêm phù, hơn nữa tôi sẽ canh chừng ở đây. Tôi biết cậu còn có việc phải làm, cậu đi làm việc của cậu, lúc ra ngoài thì dặn dò một chút, đứa bé kia tới thì trực tiếp đưa nó tới gặp tôi luôn. Tôi tin tưởng con mắt của cậu.”
Lời này của Liễu Dục Chú, khiến lòng tôi ngẩn ra một phát, gã tin tưởng con mắt của tôi?
Tôi hít sâu một hơi, đang định gật đầu, thì Liễu Dục Chú lại nhíu mày, nói thêm một câu: “Đương nhiên, tôi nói là con mắt nhìn tư chất người ta của cậu, tư chất của Thẩm Kế chắc là rất tốt. Đứa bé này cậu tôn sùng như vậy, tuyệt đối không kém, còn nói về chuyện xem nhân phẩm người ta thật, thì con mắt của cậu đúng là khó mà khen được... Cậu cũng đừng hiểu nhầm.”
Tôi: “....”
Tôi quay người rời khỏi phòng, lúc đi đến cửa, không chú ý đến bậu cửa, lại còn loạng choạng một phát.
Cuống quít vịn lấy khung cửa, tôi quay đầu lại liếc Liễu Dục Chú một cái, lời gã nói tôi không cách gì phản bác, cũng không thể phản bác...
Nhanh chân ra khỏi cửa, lúc tôi đi thẳng ra tới tiền viện, thì vừa vặn gặp Mao Thủ Nhất và Mao Sam, bọn họ cũng vừa hay đang đi vào.
Mao Thủ Nhất liên tục cúi đầu dặn dò Mao Sam gì đó, đại ý không ngoài những lời như tôn trọng, học nghề, chấn hưng Trường Thanh Đạo Quán, hoàn thành di nguyện của bố cậu ta.
Trong thần sắc của Mao Thủ Nhất toàn là vẻ hưng phấn không giấu giếm được.
Mao Sam thì rất nghiêm túc, cứ lúc lại trịnh trọng gật đầu.
Hai người nhìn thấy tôi, Mao Thủ Nhất lập tức cung cung kính kính lên tiếng chào hỏi tôi.
Mao Sam thì gập người thật sâu trước tôi một cái, gọi một tiếng La tiên sinh.
Tôi ra hiệu cho hai người qua hậu viện, bảo với bọn họ, Liễu Dục Chú đang đợi ở hậu viện.
Hơn nữa tôi cũng bảo với Mao Sam, nếu như Liễu Dục Chú không thu nhận cậu ta, tôi sẽ làm theo lời hứa của tôi, thu nhận cậu ta làm đệ tử ký danh.
Sắc mặt của Mao Sam kiên định khác thường, cậu ta nói từng câu từng chữ một: “Tiền bối nhà họ Liễu đã ở đây rồi, tiền bối nhất định sẽ nhận tôi!”
“Lần đó khi anh nói với tôi, tôi bèn đã hiểu rõ từ lúc đó rồi, tôi phù hợp với Đạo thuật hơn.”
Tôi buồn cười, nhưng cũng chẳng có mấy lời có thể nói nữa rồi.
Mao Thủ Nhất cung kính lùi sau, dẫn Mao Sam qua hậu viện.
Phùng Khuất kỳ thực đều luôn chờ ở tiền viện, tôi nói chuyện xong với Mao Sam và Mao Thủ Nhất, hắn liền đi theo bên cạnh tôi.
Đi ra khỏi đại viện nhà họ Phùng, lên xe xong, tôi nói với Phùng Khuất bảo hắn qua phố cổ.
Xe vừa mới nhấn ga, thì tôi lại nhận được điện thoại của Phùng Quân, giọng điệu hắn cực kỳ mất tự nhiên nói: “La tiên sinh... Chúng tôi tìm thấy Hà Thái Nhi rồi. Chỉ có điều xảy ra chút rắc rối, cậu tới viện một chuyến?”
“Bệnh viện?!” Lập tức mặt tôi liền biến sắc.
“Là rắc rối gì, đừng có vòng vo tam quốc, nói thẳng ra!” Giọng điệu tôi đều đã không đè nén nổi, có vài phần sợ hãi giận dữ.
Hà Thái Nhi xảy ra chuyện, tôi căn bản không cách gì nói chuyện với Lưu Văn Tam.
“Kỳ thực chị ta vẫn luôn ở bệnh viện... Là bị động thai, đang giữ thai... Chuyện này chị ta không chịu kể, kể cả Trần tiên sinh ở đây, chị ta cũng vẫn không kể, nói bảo chúng tôi đi làm việc chính của chúng tôi, chị ta không sao cả, ở bệnh viện dưỡng thai là được, cũng có người chăm sóc.” Phùng Quân rụt rè tiếp tục nói.
Bàn tay bóp chặt điện thoại của tôi có chút run rẩy.
Lúc này tôi mới biết, tại sao sắc mặt Lưu Văn Tam khó coi đến thế, tướng mặt tại sao lại xuất hiện biến hóa như vậy rồi.
Bà bầu bị động thai, đích thực là vấn đề về mặt sức khỏe, đồng thời cũng là gia vận.
Tôi bảo Phùng Quân nói rõ là bệnh viện nào, phòng bệnh nào, rồi lập tức bảo Phùng Khuất đổi hướng đi qua gấp.
Phùng Khuất một mạch phóng như bay, chưa tới nửa giờ đồng hồ chúng tôi đã tới bệnh viện.
Bên ngoài phòng bệnh, Phùng Quân và Phùng Bảo đều đứng ở hành lang, Trần mù ngồi dựa nghiêng vào tường, chống lấy gậy khóc tang.
“Các anh tại sao lại ở bên ngoài?” Tôi thắc mắc không hiểu, hỏi.
Phùng Quân mới thành thực bảo với tôi, vừa nãy bạn của Hà Thái Nhi tới đưa đồ ăn, gã muốn nói chuyện với Hà Thái Nhi, bọn hắn bèn ra ngoài.
Tôi nhíu mày, có điều cũng chẳng để ý được đến việc sẽ làm phiền người khác, trước tiên gõ gõ cửa, rất nhanh liền truyền lại tiếng đáp hơi có vẻ yếu ớt của Hà Thái Nhi.
Tôi trực tiếp đẩy cửa bước vào luôn, ngẩng đầu một phát bèn nhìn thấy Hà Thái Nhi trên giường bệnh.
Lập tức lòng tôi trở nên ớn lạnh, bởi vì vị trí Ấn đường của Hà Thái Nhi đen xì một mảng, vị trí hai gò má cũng ánh màu xanh đen, khí sắc cả người đều vô cùng yếu ớt, đặc biệt là giữa hai môi bà ta còn càng nổi đen, ánh lên màu đen đỏ.
“Dì Thái.” Mí mắt tôi giật điên cuồng, gắng nén cơn lạnh trong nội tâm, cố hết sức bình tĩnh gọi bà ta một tiếng.
Âm dương tiên sinh mới có thể một phát liền nhìn ra vấn đề của tướng mặt, bản thân bà ta không phát hiện nổi bao nhiêu, tôi không muốn vì biểu cảm của mình mà dọa bà ta sợ, bà ta vốn đã bị động thai rồi.
Hà Thái Nhi nhìn thấy tôi nỗ lực cười cười, xong rồi bèn nhíu đầu mày, hơi có chút trách móc nói: “Thập Lục, chẳng phải bảo bọn họ nói với mày rồi à, dì không sao, làm sao còn cứ phải chạy qua đây một chuyến?”
Bên cạnh giường bệnh của Hà Thái Nhi, còn đang ngồi một gã đàn ông khoảng chừng gần bốn mươi tuổi, thân hình cao gầy, tướng mặt hiền hòa.
Gã cũng đứng dậy nói: “Chị chủ, chị có việc thì cứ bận, tối tôi lại tới đưa canh.”
Tôi hơi nheo mắt lại, chằm chằm nhìn gã đàn ông đó không chớp mắt.