Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng
Tôi không lập tức ra tay, bởi vì tôi muốn xem xem, lão rốt cục đang giở trò quỷ gì, sẽ còn có huyền cơ gì nữa.
Là tôi đột ngột tới Viên thị Âm dương trạch, không chuẩn bị trước, cũng không có bất cứ dự báo nào cả, giờ này chuyện phát sinh ở đây, chắc không phải là Trương Nhĩ chuẩn bị để đối phó với tôi...
Hiện giờ tôi không ra tay, lão cũng không ra tay, nhìn vẻ mọi thứ đều bình thường, cũng chính là nói lên một điểm, Trương Nhĩ muốn tôi xem?
Tinh thần tôi tập trung cao độ, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ phán đoán.
Cũng đúng vào lúc này, đột nhiên lại là tiếng sột soạt vang lên, trên xà nhà có hình nhân lần lượt rơi xuống!
Số lượng của chỗ hình nhân này không ít, có điều lại nhỏ hơn một chút so với hình nhân thông thường, đều là một số “người” đang nằm bò trên mặt đất.
Ngay tiếp đó, lại là một món hàng mã rơi xuống, đây là một chiếc thuyền!
Hơn nữa trên chiếc thuyền hàng mã này, còn có một hình nhân khác, hình nhân này trên người mặc một chiếc áo tiểu quái vải đay, trên vai quấn dây thừng, đây hóa ra là một người vớt xác?
Giọng hát tuồng the thé đột ngột từ trên khán đài vang lên.
“Thai dưới sông, Âm sanh tử, trời sinh Âm dương mệnh.”
“Người vớt xác, đỡ âm linh, khởi đầu từ Hạ cửu lưu.” Giây tiếp theo, hình nhân chuyển động rồi...
Hình nhân ở trên thuyền vung vẩy hai tay, còn đám hình nhân nằm bò trên mặt đất kia thì đang run rẩy giãy giụa.
Cảnh tượng này rất trừu tượng.
Có điều có thể nhìn ra được, điều muốn thể hiện là người vớt xác đang vớt xác.
Hồi đó lão già trộm thọ kia bày sân khấu, vở tuồng mà hình nhân diễn, là về chuyện trộm thọ.
Vở tuồng này diễn lại là người vớt xác đỡ âm linh, hơn nữa cái câu phía trước, còn là nói trời sinh Âm dương mệnh?!
Âm dương mệnh mà lão nói... là chỉ Lý Âm Dương?!
Ngoài kinh hãi, đồng tử mắt tôi càng co mạnh lại, Trương Nhĩ lẽ nào là dùng hình nhân hát tuồng, định kể lại cuộc đời của Lý Âm Dương?
Có điều lão làm sao lại có thể biết được cuộc đời của Lý Âm Dương là như thế nào?
Lúc nghĩ đến đây, tim tôi đột nhiên càng thót lại một phát.
Ngoảnh đầu qua, tôi nhìn sang hai chiếc ghế thái sư ở vị trí gian chính đó...
Tôi đột nhiên biết được, Trương Nhĩ tại sao có thể khiến bao nhiêu người già như thế lưu lại, hơn nữa còn có thể bắc được sân khấu rồi.
Lão nhất định là chưa khống chế được Hà Trĩ, cũng chưa khơi gợi được đến xác chết của Lý Âm Dương.
Sân khấu này, chính là phương pháp của lão!
Người chết có chấp niệm, chấp niệm của Lý Âm Dương là người trong nhà, đại thù được báo, ông ta chỉ có ác niệm, nhưng gốc rễ của ác niệm vẫn là người nhà.
Ngoài ra bèn là Hà Trĩ, tuy rằng đã thành Ương sát nữ cương, nhưng chấp niệm của Hà Trĩ, nhất định cũng là Lý Âm Dương.
Bà ta bảo vệ Viên thị Âm dương trạch không sai, nhưng bà ta sẽ không từ chối hành vi này của Trương Nhĩ, chính là để kể lại cuộc đời của bọn họ.
Chỉ có điều, không từ chối thì không từ chối, chứ điều này cũng không đại biểu cho việc Trương Nhĩ có thể làm gì được với bọn họ.
Lúc này ghế thái sư vẫn đang trống trơn, bèn có thể nói lên điểm này.
Tôi vẫn có thể còn sống mà đứng tại đây, cũng đã chứng minh cho điểm này.
Bởi vì nếu như Trương Nhĩ đúng thật có thể khơi gợi được xác chết của Lý Âm Dương, lại khống chế được Hà Trĩ, thì tôi bây giờ sớm đã chết từ lâu rồi!
Tiếng vù vù lại tiếp tục truyền lại, tôi lần nữa quay đầu lại.
Tôi biết mục đích của Trương Nhĩ là dựa vào việc hình nhân diễn tuồng, tìm kiếm cơ hội, tuy tôi cấp thiết muốn biết về sinh thời của Lý Âm Dương, nhưng tôi càng biết rằng, bây giờ phải cắt ngang Trương Nhĩ mới được!
Tôi vụt đưa tay lên, định rút trảm quỷ đao ở thắt lưng ra!
Thế nhưng đúng vào lúc này, trong đám người già đang ngồi ở bên hông tôi, đột nhiên có hai người đồng thời giơ tay ra, một người ấn lấy tay trái tôi, một người ấn lấy tay phải tôi!
Động tác của bọn họ thực sự là quá nhanh, cộng thêm vừa nãy sự chú ý của tôi toàn bộ đều nằm trên sân khấu, thế nên không phản ứng lại.
Tôi không rút được trảm quỷ đao ra, bất thình lình, từ trong miệng của một trong hai người già vọt ra một giọng nói như của đàn bà.
“Xem kịch!”
Trên trán tôi lập tức túa ra từng giọt mồ hôi lạnh to đùng.
Người già còn lại cũng dùng thần sắc lạnh nhạt chằm chằm nhìn tôi, ông ta không mở miệng, cũng chẳng có động tác gì khác.
Càng chủ yếu nữa là, tay của bọn họ cũng không chạm đến trảm quỷ đao.
Bọn họ nhất định là bị trúng vong rồi... Chỉ là không biết, là do Trương Nhĩ làm, hay là giọng nói này đến từ một “người” khác.
Hơn nữa lúc này, ít nhất có tới hơn một nửa số người già, bọn họ gần như đồng thời ngẩng đầu lên, ánh mắt u ám nhìn tôi.
Âm u, sát khí, hung sát!
Nhiệt độ trong sân đột ngột hạ xuống tới độ âm.
Tôi đã rất lâu chưa cảm nhận được cảm giác khiếp sợ dâng lên từ dưới đáy lòng rồi, cảm giác khiếp sợ này khiến tôi gần như quên cả hô hấp...
“Ngoan ngoãn xem kịch.” Người già kia bất thình lình nói một câu.
Ánh mắt của ông ta nhìn qua sân khấu, ánh mắt của những người còn lại cũng lại nhìn qua, tôi không dám có hành động khác thường nữa.
Đây tuyệt đối không phải là điều mà bản lĩnh của Trương Nhĩ có thể làm được!
Đồng thời, ánh mắt của tôi cũng nhìn lên trên sân khấu, lúc này đám hình nhân đó lại cử động rồi.
Tất cả hình nhân nằm bò trên đất, toàn bộ đều tới trên thuyền vớt xác, giây tiếp theo, trong tiếng vù vù, tất cả hình nhân lại bị giật lên trên xà nhà.
Lại tiếp sau nữa, thì lại là một dãy hình nhân rơi xuống.
Khoảng chừng hơn mười cái hình nhân giấy, đều là tay nâng một cái bọc tã hàng mã nho nhỏ, rõ ràng là đàn bà vừa sinh nở, hơn nữa toàn bộ đều quỳ dưới đất.
Ở trong giữa bọn họ, thì là một hình nhân trên người mặc áo tiểu quái vải đay, quấn dây thừng, có điều thắt lưng lại vắt chéo một cái rương gỗ lớn.