Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng
Tình hình này hiện giờ, trên thực tế đối với chúng tôi thì là có lợi, chúng tôi không cách gì vào trong con phố cũ đối phó với Từ Bạch Bì, bởi vì trận pháp phong thủy còn chưa xây xong.
Mà bây giờ khu phố cũ được chúng tôi bảo vệ lại, Trương Nhĩ càng không thể nào vào trong.
Ngoài ra, lão trước đây luôn trơn tuột như con trạch vậy, luôn không lộ mặt, chỉ ở trong tối giở trò, nhưng hôm qua lại lộ ra tung tích.
Cộng thêm lão đã động đến cảnh sát chìm, cho chúng tôi cơ hội hợp tác với phía cảnh sát.
Kỳ thực sự việc đơn giản hơn rất nhiều, không phức tạp như thế.
Điều khiến tôi trở tay không kịp là việc phát sinh trong Viên thị Âm dương trạch, nhưng đồng thời nó cũng cắt ngang kế hoạch của Trương Nhĩ.
Hơn nữa tôi còn biết, Hà Trĩ ghét Trương Nhĩ, Trương Nhĩ có thể chuyển sân khấu kịch vào trong, cũng chính là bởi vì vở tuồng mà lão diễn là về cuộc đời của Lý Âm Dương và bà ta, bây giờ Hà Trĩ còn bày tỏ thái độ với tôi, đưa Trương Nhĩ qua, bà ta liền sẽ ra tay giúp đỡ, đây cũng là một cơ hội.
Ngoài ra, điều nan giải nhất ngược lại là sự biến hóa của Dương Hưng... Sau khi Ôn thần chú thành hình xong, sẽ hình thành một xác dữ như thế nào?
Tuy rằng thủ đoạn của Trương Nhĩ không ít, nhưng tôi lại cảm giác, đây ngược lại là một quân bài khiến người ta kiêng dè nhất.
Dù sao thủ đoạn của Thần bà cũng kỳ dị nhiều biến hóa, ngộ nhỡ Trương Nhĩ thông qua Dương Hưng làm tổn thương đến Dương Thanh Sơn, thì đây càng là việc tôi không dám nghĩ đến.
Sau khi vuốt xuôi tất cả tư duy xong, tôi mới lần lượt nói rõ với Liễu Dục Chú, hơn nữa cố hết khả năng nói rõ ràng rành mạch.
Những lời này của tôi nói hết xong, đôi mày kiếm của Liễu Dục Chú nhíu chặt, tập trung tinh thần trầm tư.
Tôi cũng trầm mặc hồi lâu, không đi cắt ngang suy nghĩ của gã, trong sân yên tĩnh khác thường.
Qua khoảng chừng mấy phút sau, Liễu Dục Chú mới mở miệng nói: “Đừng coi thường một đạo sĩ Xuất hắc hóa thanh thi, cô tôi cho dù là huyết sát hóa thanh thi, tôi đều không cách gì hoàn toàn đối phó được. Ôn thần chú có dữ đến đâu, xác Ôn thần có lợi hại đến đâu, cũng không tách rời được một chữ Ôn, tà không thắng chính. Phụ dạy tử, diệt ác tử, tử há lại dám sát phụ? Không hợp lẽ trời, cũng không hợp đạo lý, thứ chuyện không hợp lễ giáo này, trước nay đều không thể thành sự.”
“Còn về tên tiểu nhân Trương Nhĩ, nếu đã có dương sai tham gia điều tra, tìm ra chỗ lão ẩn thân không khó.”
“Tách ra mà diệt, được cái đỡ không ít chuyện.”
“Vậy bây giờ bèn đợi tin tức của đám dương sai đó, chờ thời cơ tru diệt Trương Nhĩ, còn về con phố cũ của Từ Bạch Bì kia, sau khi các trưởng lão tới, để bọn họ qua trấn giữ.” Liễu Dục Chú không hề ngừng nghỉ, tiếp tục mở miệng nói.
Lời nói của Liễu Dục Chú quyết đoán rõ nét.
“Hy vọng Trâu Vi Dân có thể thông báo một tin tức tốt, ngoài ra, người nhà họ Liễu cố gắng đừng tới gần phố cổ, không thể để các anh trấn giữ, tôi sợ dẫn đến Từ Bạch Bì phản ứng ngược. Hiện giờ bà nội tôi và Thi Vũ vẫn đang ở trong tay lão, chỉ có thể phong tỏa, không được để lão biết được tin tức bên ngoài, cũng không được để Trương Nhĩ có cơ hội lại gần.” Tôi trịnh trọng nhìn Liễu Dục Chú, cũng biểu đạt rõ thái độ của mình, tán đồng với phân tích phía trước của gã, nhưng điểm cuối cùng thì tôi hoàn toàn phủ quyết.
Liễu Dục Chú gật gật đầu nói: “Có thể thương lượng lại phạm vi, việc này được cái không gấp.”
Chính vào lúc này, cổng hậu viện vội vã đi tới hai người, chính là Phùng Quân và Phùng Bảo.
Sau khi chào hỏi xong, Phùng Quân trước tiên báo cáo một chút với tôi về tình hình bên chỗ Hà Thái Nhi, mọi việc đều tốt.
Phùng Bảo thì nói gia chủ mời chúng tôi qua tiền viện, một là ăn chút đồ ăn, lúc này đã trưa rồi.
Hai là một người thợ phụ trách xây dựng công trình tới rồi, anh ta nói gặp phải chút phiền phức, muốn gặp tôi, để tôi qua giải quyết.
Tim tôi thót lại một phát.
Lúc xây dựng công trình gặp phải phiền phức? Thế này nếu làm trễ thời gian công trình sửa phong thủy của thành phố Nội Dương, thì sợ rằng sẽ dẫn đến lượng lớn biến số.
Sắc mặt tôi lập tức trở nên nghiêm túc, không nói gì nhiều, nhanh chân đi về phía tiền viện.
Khóe mắt có thể nhìn thấy Liễu Dục Chú đi theo, có điều gã chỉ là đi, còn Phùng Bảo và Phùng Quân gần như cùng tôi bắt đầu chạy chậm.
Hàng người rất nhanh đã tới tiền viện.
Lúc này trên bàn trong sảnh chính đã bày sẵn đồ ăn, Phùng Chí Vinh đang nói chuyện với một người đàn ông mặc đồ thi công.
Sắc mặt người đó rất sốt ruột, trên trán cũng liên tục rỉ mồ hồi, trên đầu anh ta còn đội một cái mũ công trình, rõ ràng là lúc tới còn chưa thu xếp bản thân, trên chân còn đầy bụi đất.
Phùng Chí Vinh đang bảo với anh ta tôi lập tức tới ngay, nói anh ta ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc trước đã, ăn cơm xong từ từ nói.
Giọng điệu người thợ này thì rất gấp gáp, nói không đợi được, bây giờ phải đi ngay, nếu không kỳ hạn công trình chắc chắn sẽ kéo dài, còn phải hại chết người nữa!
Cũng đúng vào lúc này, anh ta đột ngột ngẩng đầu lên, còn chú ý đến tôi nhanh hơn so với Phùng Chí Vinh.
Lập tức, trên khuôn mặt nôn nóng của anh ta lóe lên vẻ mừng rỡ.
Nhưng tôi nhìn anh ta một cái, trong lòng bèn thất kinh, bởi vì tôi đã nhìn thấy tướng mặt của anh ta.
Vị trí xương Thiên thương, Biên thành, Dịch mã của anh ta đều đen xì một mảng.
Thiên thương nằm ở vị trí giữa đuôi mắt và đuôi mày, lại gọi là Cung phu thê.
Biên thành thì ở bên rìa trán, xương Dịch mã thì ở phần đuôi phía dưới mắt, bên trên xương gò má.
Ba chỗ này đều đen xì, liền cảm giác cả con người anh ta rất mất tinh thần, cả nửa trên khuôn mặt đều là màu đen, đến cả Ấn đương cũng đã phát đen rồi.
Đồng tử mắt tôi co mạnh, còn anh ta thì nhanh chân đi đến trước mặt tôi, anh ta giơ tay túm lấy cổ tay của tôi, vội vã nói: “La tiên sinh, xe đang ở bên ngoài, cậu đi với tôi đã!”
Tôi lật tay túm ngược lấy cổ tay anh ta, chằm chằm nhìn thẳng mặt anh ta, lắc lắc đầu nói: “Anh không được đi, không được đi đâu hết. Anh sắp chết rồi!”
[Tác giả có lời muốn nói]
Còn một chương nữa, vẫn đang sửa, chờ chút.