Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục (Dịch Full)

Chương 962 - Chương 962. Thập Lục, Trời Tối Rồi

Chương 962. THẬP LỤC, TRỜI TỐI RỒI Chương 962. THẬP LỤC, TRỜI TỐI RỒI

Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Nghĩ đến đây, cả người tôi đều trở nên khó chịu, cúi đầu nhìn bản đồ, hồi lâu không lên tiếng.

Mãi cho đến khi Liễu Dục Chú gọi tên tôi, tôi mới miễn cưỡng nén phiền muộn trong lòng xuống.

Liễu Dục Chú nhíu mày hỏi tôi tại sao lại xuất thần lâu như vậy?

Tôi lắc lắc đầu, nói nghĩ đến một số vấn đề, đang suy nghĩ, tiếp đấy tôi liền bắt đầu tiếp tục phân tích bản đồ.

Quả núi dữ Dao ngà này đã là định số, tạm thời từ trên núi không có phương pháp phá giải, tôi bèn bắt đầu hồi tưởng lại nội dung trong Táng ảnh quan sơn.

Cát tinh chiếu Hung sơn, nhất định còn có một Cát tinh, hoặc giả trong đó có một số phương pháp áp chế.

Rất nhanh, tôi liền xác định, sao chiếu rọi bên trên Tứ Khố phương, chắc là thuộc về Tứ Lục Phi Tinh trong Cửu tinh, cũng chính là sao Văn Khúc.

Nơi sao Văn Khúc chiếu tới, lúc được vận Khoa bảng thành danh, tấn tài tấn sản, ắt được vợ giúp, hoặc được chồng hiền.

Nếu như thất vận, thì là kiếp nạn đào hoa, ắt dẫn tới họa tửu sắc, dễ dẫn tới điên suyễn huyết tràn, cuối cùng sẽ ứng nghiệm vào tự tử tự vẫn.

Sau khi phân tích xong, lòng tôi càng trầm xuống một phát, bởi vì chỗ này không có phương pháp có thể áp chế.

Mệnh số của Dương Hưng đúng thật trùng hợp vậy sao, cái chết của hắn, không thoát khỏi có liên quan tới thái độ, hành vi của hắn đối với Cố Nhược Lâm, vì đàn bà điên cuồng mà chết, ứng với kiếp nạn đào hoa và một chữ ‘điên’, tự tử tự vẫn, rồi lại ứng với Ôn thần chú.

Hay là, Trương Nhĩ thông qua mệnh số của Dương Hưng, cũng cố ý tìm Hung sơn Dao ngà này, vừa hay lại có một quả núi Cát tinh chiếu Hung sơn tương tự như thế này?

Tôi khàn giọng nói: “Mệnh số gây nên, chỉ có thể đá chọi đá, quả núi này không những dữ, mà còn ăn khớp với mệnh số của Dương Hưng, chúng ta cần vạn lần cẩn trọng.”

Biểu cảm của Liễu Dục Chú cũng càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Sau khi vuốt xuôi tư duy xong, tôi bắt đầu bảo với bọn họ, nên bắt đầu bao vây, cài cắm người từ chỗ nào, đương nhiên, chi tiết bên trong vẫn là do người nhà họ Liễu tự mình sắp xếp.

May mắn là, quả núi dữ này càng dễ bao vây hơn một chút, nếu như là một khu vực nào đó trong thành phố, chúng tôi bèn vẫn cần phải suy nghĩ để không liên đới đến cư dân xung quanh, hơn nữa trong thành phố nhà cửa đường phố ngang dọc, rất khó hình thành một vòng vây.

Vừa nãy trong lúc tôi suy nghĩ xuất thần, Liễu Hóa Đạo bèn đã tới chỗ chúng tôi bên này, tôi đem chỗ mà trên phương diện phong thủy càng phù hợp can thiệp bao vây, và có tầm nhìn càng tốt hơn đều giảng giải tường tận một lượt.

Tôi vừa nói xong, Liễu Hóa Đạo bèn bảo với tôi vừa nãy đã có người tới đón mười người mà lão sắp xếp đi rồi.

Lão cũng sắp xếp nhà họ Phùng đưa mười người qua con phố cũ mà tôi nói, phòng hộ ở ngoài rìa.

Bây giờ lão cần đưa theo số tiểu bối còn lại của nhà họ Liễu, xuất phát qua chỗ hung sơn kia trước, bảo chúng tôi đợi nửa giờ sau hãy xuất phát.

Tôi nghi hoặc hỏi lão tại sao yêu cầu chúng tôi xuất phát muộn hơn nửa giờ? Chúng tôi hoàn toàn có thể đồng thời hành động, lúc bố trí Khóa thần cáo văn, thì chuẩn bị vào núi.

Liễu Hóa Đạo bảo với tôi, Ôn thần chú là thủ đoạn của Thần bà, có Trần mù tham dự sẽ càng nắm chắc hơn một chút, vậy nên lão bảo nhà họ Phùng đón Trần mù tới hành động cùng chúng tôi...

Ngay lập tức mặt tôi liền biến sắc một phát.

Chuyện này tôi không nói sẽ đưa theo Lưu Văn Tam, cũng không nói sẽ đưa theo Trần mù, nguyên nhân rất đơn giản.

Lưu Văn Tam là người vớt xác, thích hợp xử lý việc dưới nước, Trần mù lại là mù bẩm sinh, đối mặt với sự nham hiểm độc ác của Trương Nhĩ, bọn lão rất dễ bị gài bẫy.

Ở trong cái hung thôn đó, hài cốt cha mẹ của hai người bèn từng bị Trương Nhĩ lợi dụng, phẫn nộ dễ loạn thế trận, chuyến này nhất định là không chết không thôi với Trương Nhĩ, tôi không muốn bọn lão mạo hiểm...

Liễu Hóa Đạo làm thế này một phát, trực tiếp liền đánh cho tôi trở tay không kịp, Trần mù biết được sắp đối phó với Trương Nhĩ, chắc chắn sẽ lập tức qua luôn, tôi bèn không ngăn nổi lão...

Tình hình này bây giờ, bèn chỉ có thể đợi, chúng tôi mà đi trước, đợi lúc nữa Trần mù chắc chắn cũng sẽ tới tìm chúng tôi, ngược lại sẽ thành đánh rắn động cỏ, dẫn tới rắc rối.

Cố nén tư duy trong đầu xuống, tôi không tiếp tục nói thêm nữa.

Bình tĩnh nói với Liễu Hóa Đạo tôi biết rồi, bảo lão xuất phát trước, chúng tôi đợi Trần mù tới xong, rồi cùng xuất phát.

Liễu Hóa Đạo đương nhiên không suy nghĩ đến thương vong, tâm thế của đạo sĩ sẽ chỉ suy nghĩ liệu có thể thành công trảm diệt ác quỷ hay không.

Sự việc đã phát sinh, đây cũng là một biến số, tôi cũng chỉ có thể dùng tâm thái ôn hòa để tiếp nhận.

Lúc Liễu Hóa Đạo rời đi, tôi sắp xếp Phùng Bảo đi lái xe dẫn đường cho bọn lão.

Dù gì Phùng Bảo theo tôi thời gian cũng không ngắn, tâm thế ổn định được, không hề có hoảng loạn và sợ hãi, tôi chỉ đơn giản dặn dò đôi câu, hắn liền trực tiếp đi theo luôn.

Trước đây khi chưa xác định được vị trí của Trương Nhĩ, tôi không yên tâm để Liễu Dục Chú rời khỏi hậu viện nhà họ Phùng, gã cũng không được rời đi.

Bây giờ nếu đã xác định vị trí của Trương Nhĩ, tạm thời không cần lo lắng lão sẽ tới động vào xác chết màu đen ở đây, cũng chính là không cầng kiêng dè ẩn họa của xác chết màu đen này nữa.

Mấy người còn lại chúng tôi sau khi Liễu Hóa Đạo rời đi được mấy phút xong, cũng đi qua tiền viện.

Lúc này đám đạo sĩ kia đều đã theo Liễu Hóa Đạo xuất phát rồi, tiền viện đã trở nên trống trải, chỉ còn lại mấy người làm của nhà họ Phùng, đem trà nước lại cho chúng tôi.

Đợi khoảng chừng gần một giờ đồng hồ, Trần mù vẫn còn chưa tới.

Trong lòng tôi đã có chút bất an, lẽ nào xảy ra chuyện gì rồi? Trần mù chậm trễ lâu như vậy?

Đang lúc tôi chuẩn bị bảo Liễu Dục Chú liên lạc với Liễu Hóa Đạo hỏi xem, là người nào của nhà họ Phùng qua khu phố cổ, thì bên ngoài cổng truyền lại tiếng động cơ tắt máy, đồng thời còn có một tiếng động nặng nề.

Giây tiếp theo, bèn là một bóng đen cực lớn trong màu đen ánh lên sắc xanh vọt vào trong cổng chính của nhà họ Phùng!

Bóng đen này ít nhất phải có độ cao hơn một mét, chiều dài thì càng xấp xỉ hai mét.

Cái đầu ngao to đùng, một đôi mắt màu xanh nhạt ánh màu âm u hệt như chuông đồng, ẩn chứa sát khí hung hãn và lạnh giá.

“Tiểu...!” Tôi còn chưa dứt lời, ngao sói bèn dừng bước tại chính giữa sân, hướng về phía tôi sủa lớn một tiếng, cái âm thanh đó điếc tai, đồng thời cũng cho người ta một thứ cảm giác nguy hiểm mãnh liệt!

Trước đây ngao sói đi theo chúng tôi, số lượng xác chết ăn vào tuyệt đối không ít.

Sau khi quay về, Trần mù bèn đưa nó về Triều dương trạch, xác chết nó ăn quá nhiều, cần tiêu hóa, hơn nữa cũng đang lột xác.

Tôi bây giờ mới hiểu ra, Trần mù tại sao lại trễ mất một khoảng thời gian.

Lão qua đưa ngao sói ra ngoài!

Tiếng ho lẹc khẹc, đi kèm với tiếng gậy va chạm với mặt đất leng leng keng keng, từ ngoài cổng truyền vào.

Dưới ánh đèn đầu cổng, Trần mù thân hình hơi hơi khòm khòm, người mặc áo vải màu đen, xuất hiện trong tầm nhìn của tôi.

Tôi hít sâu một hơi, gọi một câu “Chú Trần!”.

Cây nạng của Trần mù chạm đất một cái, con ngươi màu xám trắng của lão liếc tôi một phát, tiếp đó châm một điếu thuốc lá cuộn, mở miệng nói: “Thập Lục, trời tối rồi.”

Bình Luận (0)
Comment