Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng
Sau khi lão xuống lạc đà xong, vẫy tay ra hiệu với chúng tôi, số lạc đà còn lại cũng đều bình tĩnh hạ xuống.
Toàn bộ chúng tôi đều xuống xong, Phùng Bảo nhanh chân chạy qua nói chuyện với lão điếc.
Tuy trời đã rất tối rồi, nhưng vẫn còn có thể nhìn thấy.
Khu đất này không hoàn toàn là cát vàng, mà là có một số mỏm đá đất trũng, một bên có một quả đồi nhỏ, bên cạnh quả đồi đó là một khoảng đất trũng, cảm giác đem lại cho tôi, là ở đây cũng từng có nguồn nước?
Tôi nhìn bốn bên trái phải, xem kỹ môi trường xung quanh.
Ngô Mậu mò ra một chiếc la bàn, cúi đầu xem xét.
Kỳ thực ngay từ trước, lúc sắp từ thành phố Nội Dương xuất phát, tôi liền đã biết có một việc, có điều việc này, tôi không hề đi nói chuyện với Thích Lan Tâm.
Nhà họ Thích tuy có tiền, nhưng bọn họ vẫn không có bản lĩnh lớn đến thế, có thể chạy đến vùng đất táng Kim thần Thất sát để khai thác quặng.
Vậy kỳ thực liền có hai khả năng.
Một là, xác chết mà Ngô Mậu dẫn chúng tôi tới đây tìm, với xác chết mà Tưởng bàn tìm không phải là một.
Thứ hai, xác chết của Tưởng Bàn từng bị người ta động tới, có người đã từ trong khu đất phong thủy Kim thần Thất sát ra ngoài, hơn nữa đem theo xác chết của Tưởng Bàn rời đi, cuối cùng người đó lại để xác chết của Tưởng Bàn vào chỗ khác, cũng chính là vị trí mà nhà họ Thích phát hiện.
Sự việc này, tôi có hỏi thêm Thích Lan Tâm cũng là vô ích, bởi vì cho dù có hỏi ra kết quả là khả năng thứ nhất, tôi cũng sẽ không nhất thời thay đổi kế hoạch, đi chuyến này với Ngô Mậu cũng là nhân quả.
Trong thời gian tôi suy nghĩ, Phùng Bảo và Phùng Quân đã bắt đầu giúp lão điếc cùng căng lều bạt, làm công tác chuẩn bị trước khi cắm trại.
Ngô Mậu đột nhiên vô cùng hào hứng đi đến cạnh tôi, trên mặt y rõ ràng còn có vẻ hưng phấn không đè nén nổi, nói: “La tiên sinh, đường chúng ta đi không sai, lão điếc này đúng thật bản lĩnh không nhỏ.”
“Trong sa mạc thì không có dấu mốc đâu, hơn nữa gió cát lớn, địa hình lúc nào cũng đang biến hóa, thậm chí phương hướng cũng rất khó phân biệt. Đối với chúng ta mà nói đều là cảm nhận này rồi, người bình thường thì càng khó hơn.”
“Lão điếc chắc chắn có phương pháp đặc thù của lão, La tiên sinh cậu xem, chỗ này tuy đã khô cạn rồi, nhưng rõ ràng có thể nhìn ra được, đây là thế núi của phong thủy Giao kiếm cách!
“Trong sa mạc nguồn nước khan hiếm, nguồn nước từng có ở chỗ này, nhất định chính là một đoạn của con sông đào đã khô cạn đó!”
“Thuận theo chỗ này, chỉ cần có thể lần rõ đường men theo, thì nhất định có thể tới được đích!”
Ngô Mậu hơi ngừng lại một chút, y đột nhiên liếc lão điếc ở phía bên kia một cái, rồi lại ghé gần bên tai tôi, nhỏ giọng thì thầm mấy câu.
Trong sa mạc gió lớn, thổi khiến mũ trên đầu tôi và Ngô Mậu phần phật không ngừng.
Mấy câu nói khẽ này của Ngô Mậu, đại ý chính là, y cho rằng tâm phòng người không được thiếu, lão điếc phải nói là giống hệt như một chiếc la bàn có thể phân biệt phương vị vậy, toàn bộ hành trình của chúng tôi đều phải xoay theo lão. Chẳng bằng dựa vào chỗ này, có thể đánh một dấu mốc, thông qua vị trí phong thủy ở đây, đi phân tích một chút xem đường chính ở đâu, như thế này, cho dù là xảy ra vấn đề, chúng tôi cũng có thể bình an tới được Sa Trấn.
Phản ứng này của Ngô Mậu, vượt ra ngoài dự đoán, nhưng kỳ thực lại nằm trong tình lý.
Y tuy không biết tướng mặt, nhưng dù gì cũng là một Phong thủy tiên sinh thông minh khéo léo, đối với một số nguy hiểm tiềm tàng, nhất định có sự cảm ứng và phát giác.
Đây chính là giác quan thứ sáu của con người, trên người Phong thủy tiên sinh được phóng to hơn một chút so với người bình thường, Âm dương tiên sinh thì đều có điềm báo đối với nguy hiểm.
“Ngô tiên sinh, cẩn thận lời nói.” Tôi hạ thấp giọng xuống, nói.
Ngô Mậu rõ ràng ngẩn ra một phát.
Tôi không mở miệng thêm nữa, trong tay lấy Định la bàn ra, đi về phía ngọn đồi ở cạnh.
Ngọn đồi này rất nhỏ, chỉ là một quả đồi thấp lùn.
Hai ba phút sau, tôi đã trực tiếp lên thẳng trên đỉnh, Ngô Mậu thì liên tục đi theo sau lưng tôi, biểu cảm mang vẻ nghĩ ngợi.
Tôi cúi đầu nhìn Định la bàn, xác định phương vị dưới chân.
Lại nhìn ra trước, vết tích khô cạn ở phía dưới đồi lờ mờ có thể nhìn ra được, là dạng giống như một ngã tư sông, chỉ có điều đây không phải là một chỗ giao thoa thẳng tắp, mà ở giữa có một đoạn dòng chảy kéo dài, kiểu giống như hai con sông chảy từ phía trên tới, sau khi hội tụ hình thành một dòng chảy chính, chỉ là sau một đoạn cực kỳ ngắn, lại từ phía dưới phân nhánh chảy đi.
Quả đồi dưới chân này, chính là chỗ giữa của phân nhánh đó.
Chỉ có điều bây giờ đã triệt để khô cạn rồi, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy vết tích thôi.
Nếu lại qua thêm một số năm nữa, hoặc giả cát vàng sẽ triệt để che lấp nơi đây.
“Đích thực là Giao kiếm cách, Phân nhánh thủy, Nhị thủy tương giao, thiếu niên chết yểu.”
“Tứ kiếm thủy lưu tên Cát chước (cắt chặt), nơi này như đao trảm. Hai bên va bắn nhập Minh đường, chết uổng chàng thiếu niên.” Tôi lẩm nhẩm nói, đồng thời cũng khẽ lắc lắc đầu.
Bởi vì nơi này, chúng tôi không có cảm giác phương hướng, mà tới lui tổng cộng có bốn dòng nước chảy phân nhánh, thế chính nghĩa là, một dòng trong đó là đường chúng tôi tới, sẽ thông tới Sa Thành, rời khỏi sa mạc này. Ngoài ra một dòng thì thông tới Sa Trấn, hai dòng còn lại không biết sẽ đi tới chỗ nào, hoặc giả năm đó liền sẽ chảy qua chỗ không xa thì triệt để biến mất.
“Không tìm ra sao? La tiên sinh?” Ngô Mậu nhỏ giọng hỏi một câu, lúc này thần thái của y đã khôi phục lại bình thường.
“Không tìm ra. Nếu vẫn là năm đó có nước, hoặc giả có thể phân biệt trong dòng chảy nào long khí càng nhiều, sinh khí càng vượng, bây giờ thì không có chút biện pháp nào cả.”