Đan Hoàng Võ Đế ( Dịch Full -Hoàn)

Chương 1107 - Chương 1107: Tam Trọng Môn (1)

Đan Hoàng Võ Đế Chương 1107: Tam trọng môn (1)

- Luận võ sao? Cùng một bộ mưu kế với Hỗn Độn Tử Phủ. Có thể thay cái gì đó tươi mới hơn không?

- Chúng ta không luận võ.

- So cái gì?

- Đừng nghĩ Chí Tôn Kim Thành chúng ta thô lỗ dã man như vậy, chỉ là quen biết một chút.

Hứa Như Lai ngoắc ngoắc tay với Khương Nghị, thúc giục nói:

- Mau xuống đây, đồ ăn đều đã chuẩn bị xong.

Đây lại là chiêu trò gì?

Khương Nghị hiếu kỳ.

Hứa Như Lai nói:

- Ngươi ngay cả Luân Hồi bí cảnh cũng dám đến, không dám ở Chí Tôn Kim Thành ăn bữa cơm?

- Phụng bồi.

Khương Nghị đi xuống tế đàn không gian, cũng muốn xem bọn hắn chuẩn bị cho hắn cái gì.

- Ha ha, đi!

Hứa Như Lai phất tay, mang theo Khương Nghị leo lên xe kéo xa hoa màu vàng trước mặt.

- Chơi vui vẻ.

Bọn người nữ tử áo xanh đưa nhìn bọn hắn rời khỏi.

- Bọn hắn không đi?

Khương Nghị thoáng cảnh giác.

- Bọn hắn không tiện.

Vẻ mặt Hứa Như Lai tươi cười, không che giấu được sự hưng phấn kia.

Xe kéo phun trào cuồng phong, phóng lên tận trời, sau khi rời khỏi tầng thứ chín đã lao xuống phía trước, một mực vọt tới tầng đầu tiên ở phía ngoài nhất.

Xe kéo tượng trưng cho Hứa gia vừa mới rơi xuống, đường đi náo nhiệt nhanh chóng an tĩnh, số lượng lớn thành dân cúi đầu lui lại, biểu đạt tôn trọng.

Xe kéo xông qua đường phố phồn hoa, tiến vào khu hải dương, ép qua hải triều chập trùng, đi tới một tòa tửu lâu xa hoa lơ lửng trên mặt biển.

Tửu lâu mặc dù nhìn rất xa hoa, nhưng so với các tửu quán, cửa hàng xung quanh khác trên mặt biển lại có vẻ rất an tĩnh.

Có tư cách tới chỗ này, giống như vô cùng ít ỏi.

Tửu lâu ở trên mặt biển chỉ có một tầng, hướng xuống lại có chín tầng. Cả tòa tửu lâu tường ngoài đều là rèn đúc từ lưu ly, ánh sáng thấu triệt, có thể trực tiếp nhìn thấy hải triều mãnh liệt ở bên ngoài, còn có cá bơi thành đàn.

Trong phòng dưới tầng thứ chín, lưu ly làm tường, trân châu trải đất, số lượng lớn hải ngư tỏa ra hơi nước nồng đậm, trườn trên không trung, vô cùng đặc sắc.

Một đám nữ tử thân mặc y phục đơn bạc nhẹ nhàng nhảy múa trong phòng, các nàng có dung mạo tuấn mỹ, ánh mắt chọc người, điệu múa nhẹ nhàng linh động, để cho người ta cảnh đẹp ý vui.

Trong phòng đã có ba nam tử đang chờ ở đó.

Một người chính là Hứa Thiên Kỳ, ngồi trên tảng đá mát mẻ nhắm mắt dưỡng thần.

Hai người khác thì ôm nữ tử trong ngực, ngồi trò chuyện uống trà.

- Người đâu! Đến đây, hoan nghênh Võ Hầu của chúng ta!

Hứa Như Lai đẩy cửa phòng ra, cao giọng hô to.

Hứa Thiên Kỳ mở mắt, con mắt hiện ra huyết quang quét tới.

Hai nam tử khác lại không để ý tí nào, tiếp tục ôm nữ tử, tuỳ tiện trêu chọc, hai tay sờ loạn.

Khương Nghị đưa ánh mắt sáng tỏ đảo qua gian phòng, ngoại trừ những nữ tử yêu diễm kia, không có phát hiện được nguy hiểm khác, nhưng khi hắn nhìn về phía hai nam tử kia, biểu hiện lại hơi thay đổi.

- Tới đây tới đây, ta giới thiệu cho ngươi. Hứa Thiên Kỳ, ngươi đã quen biết. Vị này là Hứa Nguyên Khôi, Thánh phẩm Thú linh văn. Vị này là Hứa Nguyên Giáp, cũng là Thánh phẩm Thú linh văn. Bọn hắn là huynh đệ.

Hứa Như Lai đi đến gian phòng, một bên giới thiệu, một bên mời Khương Nghị ngồi xuống.

Khương Nghị vẫn đứng ở nơi đó không hề động đậy, lông mày càng nhăn càng chặt.

Hứa Nguyên Khôi hình thể hùng tráng, mặt mũi tràn đầy khí tức ngang ngược, nhìn cũng chưa từng nhìn Khương Nghị, hắn đang nắm vuốt chiếc cằm thon của mỹ nữ trong ngực mình, thưởng thức rượu ngon mà nàng ngậm trong miệng.

Hứa Nguyên Giáp cao gầy điêu luyện, đáy mắt lấp lóe ý lạnh, cũng không để ý đến Khương Nghị, bàn tay to lớn thô lỗ hoạt động trong ngực và trên người nữ tử.

Khương Nghị không biết hai người kia, nhưng nữ tử trong ngực, vậy mà lại... Cực kỳ giống Lâm Nam và Thương Hàn Nguyệt của Vô Hồi thánh địa bọn hắn!

- Thất thần làm gì. Không quen sao?

- Đùa bỡn nữ tử mặc dù là thú vị cấp thấp, tuy nhiên ngẫu nhiên hưởng thụ một chút vẫn rất thoải mái.

Hứa Như Lai tà ác cười cười, ngồi xuống bàn bên cạnh.

- Đến đây, ngồi xuống. Đều là nam tử, không có gì phải ngượng ngùng.

- Các nàng là ai?

Sắc mặt Khương Nghị trở nên cực kỳ khó coi, trên đường tới đây hắn đã suy nghĩ các loại mưu kế bị tính toán với mình, duy chỉ có không nghĩ tới sẽ là chuyện ác tâm như vậy.

- Cô nương ở ngôi tửu lâu này sao, một trong chín người đứng đầu, không chỉ có dung mạo xinh đẹp, mấu chốt là... Sẽ hầu hạ người.

Hứa Như Lai nói xong, bỗng nhiên hạ giọng:

- Ngươi cảm thấy các nàng giống Lâm Nam cùng Thương Hàn Nguyệt của Vô Hồi thánh địa hay không?

Hô hấp Khương Nghị dần dần gấp rút, trong lòng cuồn cuộn lửa giận.

- Ta cảm thấy rất giống, tộc nhân Hứa gia chúng ta cũng cảm thấy rất giống, cho nên... Ha ha... Thường xuyên có người đến hân hạnh chiếu cố, một số thời khắc còn phải sớm hẹn trước mấy ngày. Kỳ thật còn có người có dáng dấp giống với Cơ Lăng Huyên và Na Yêu, tuy nhiên hai người này là giống nhất, phục vụ thoải mái nhất.

- Ta mặc dù không có hứng thú gì đối với nữ tử, nhưng sau khi hưởng qua một lần, vẫn thường xuyên tưởng niệm. Một lần có ân tượng khắc sâu nhất, là sau khi giao thủ luận bàn cùng Thương Hàn Nguyệt tại Vương Quốc Hắc Ám, sau khi trở về ta đã đi thẳng đến nơi này, lần kia suýt chút nữa ta đã mệt chết.

Hứa Như Lai nói xong, Hứa Nguyên Khôi cùng Hứa Nguyên Giáp đều cất tiếng cười to.

Nữ tử trong ngực bọn hắn cũng đều đầy thẹn thùng nhúc nhích thân thể.

Khương Nghị hít thật sâu một hơi, cũng lộ ra nụ cười có mấy phần vặn vẹo:

- Không nghĩ tới những công tử hoàng tộc các ngươi đây đam mê vẫn rất đặc biệt.

- Ai lại không có chút đam mê. Ngươi không phải cũng dùng qua Ngu Khuynh Thành sao, còn làm ra hài tử, đam mê này của ngươi cũng rất dã nha. Tới đây tới đây, ngồi xuống, đừng lề mề.

Hứa Như Lai vỗ bên cạnh chỗ ngồi, kêu gọi Khương Nghị.

- Không cần, chúng ta đều đã biết, cần phải trở về.

Khương Nghị cưỡng chế lửa giận, không nhìn tới hai nữ tử kia.

Mặc dù chỉ là giống mà thôi, nhưng cảm giác ác tâm này quá khó chịu.

Hứa Nguyên Khôi hừ lạnh:

- Giả thanh cao cái gì, chúng ta chỉ là chơi đùa nữ tử tửu lâu, thế nhưng ngươi lại dùng đến nữ tử Tử Phủ, nghe nói ngươi còn làm ra hai hài tử? Ha ha, thật ra ngược lại ta rất bội phục dũng khí của ngươi.

Hứa Nguyên Giáp cũng nhếch miệng cười lạnh:

- Chúng ta cho rằng ngươi ưa thích như thế này, cho nên đặc biệt an bài chỗ như vậy. Tất cả mọi người là sói, đừng giả bộ là dê, tới đi, từ từ mà hưởng thụ.

Bình Luận (0)
Comment