Đan Hoàng Võ Đế ( Dịch Full -Hoàn)

Chương 1203 - Chương 1203: Bi Thương

Đan Hoàng Võ Đế Chương 1203: Bi thương

Khương Nghị ngắm nhìn bốn phía, lại không nhìn thấy chiếc thuyền nào đi qua nơi đây.

Hứa Đan nói:

- Thánh Bằng đảo ở phía tây Chí Tôn Kim Thành chúng ta, chúng ta cứ đi về phía đông, trên đường gặp được người hỏi lại hỏi.

- Chúng ta đi Chí Tôn Kim Thành?

Lý Dần lườm nàng một chút.

- Tìm được đại lục trước rồi nói chứ sao.

- Rời khỏi trước hải dương.

Khương Nghị ném Dương Biện ra:

- Ngươi còn sống trở về. Rất may mắn, nơi này là hải dương.

- Thánh Bằng đảo? Quá tốt rồi!

Dương Biện vẫn ngắm nhìn xung quanh, kích động nắm chặt nắm đấm.

- Ngươi rất quen nơi này?

- Đó là đương nhiên! Dương Biện ta chính là con rể của Thánh Bằng đảo, rất nhiều năm trước đã định ra hôn ước. Ha ha, ông trời đã mở mắt, trực tiếp đưa ta đến nơi này.

- Chúc ngươi may mắn.

Khương Nghị mang theo Lý Dần và Hứa Đan muốn rời khỏi.

- Chờ một chút! Các ngươi cứ đi như thế?

- Chúng ta còn không thể đi?

- Đều đã ta đưa đến cửa, không còn đưa vào cửa? Ừm... Uống nước, nghỉ chân một chút.

- Không cần, chúng ta còn có chuyện.

- Không được! Ta nhất định phải cám ơn các ngươi! Dương Biện ta tuyệt đối không nợ ơn người khác!

Dương Biện cao ngạo ngửa đầu, thái độ rất kiên quyết.

Khương Nghị quái dị nhìn hắn một cái:

- Ngươi là sợ ngươi không thể bò lên Thánh Bằng đảo trước quá nhiều lôi triều như thế này.

- Nói nhảm! Ta chỉ là Linh Anh cảnh, tùy tiện rơi xuống lôi điện liền có thể đánh chết ta, Thánh Bằng đảo ở giữa hai vòng xoáy, ta cũng không thể bay, ngươi bảo ta làm sao đi đến?

- Ngươi đứng ở chỗ này hô to hô vài câu, nói không chừng sẽ có người nhìn thấy.

- Không được, ta là Dương Biện, há có thể làm mất giá trị bản thân, mau đưa ta vào đi.

- Chúng ta không muốn gây phiền toái.

- Đưa ta đi đến có thể gây phiền toái gì?

- Ta nói câu khó nghe, ngươi có thể trở thành con rể Thánh Bằng đảo, hẳn là bởi vì hai bên kết hợp lợi ích, ngươi cùng vị hôn thê của ngươi có tình cảm?

- Ban đầu chỉ là thông gia, nhưng sau này chúng ta yêu nhau.

- Ngươi tới Địa Ngục chỉ là dừng lại hơn hai mươi ngày, nhưng bên ngoài khả năng đã rất nhiều năm. Hải Thần đảo, Thánh Bằng đảo, cũng xem như ngươi đã chết. Nếu như hai bên còn muốn giữ vững thông gia, bây giờ con rể Thánh Bằng đảo hẳn là đệ đệ của ngươi.

Khương Nghị nói xong, sắc mặt Dương Biện lập tức trở nên khó coi không gì sánh được.

Dương Biện nhìn qua Thánh Bằng đảo, hai tay gắt gao nắm chặt.

Đúng vậy, giữa hoàng tộc cùng hoàng tộc chỉ có thông gia, không có tình yêu.

Mà Hải Thần đảo vì muốn lôi kéo Thánh Bằng đảo, trước sau đã cố gắng mấy trăm năm, rốt cuộc cũng đã làm xong giao dịch, tuyệt đối không thể nào dễ dàng buông tha.

Nói cách khác, sau khi hắn chết, nữ tử của hắn cũng sẽ thuận tay thành của đệ đệ hắn!

- Chỉ mong đó chỉ là phán đoán của ta, chúc ngươi may mắn.

Khương Nghị không nói thêm lời, gọi Lý Dần và Hứa Đan rời khỏi.

- Bảo trọng.

Lý Dần vỗ nhẹ bả vai Dương Biện, tiếc nuối lắc đầu.

Đối với bản thân Dương Biện mà nói là, rõ ràng chỉ là qua hơn hai mươi ngày, biến cố lúc trước vẫn còn rõ mồn một ở trước mắt, giống như là hôm qua, kết quả thế giới bên ngoài đã nghiêng trời lệch đất.

Thân tộc có khả năng đã gặp nạn, nữ tử có khả năng đã tái giá.

Ai... Bi thương a!

Đúng vào lúc này, bên trên Thánh Bằng đảo nơi xa dâng lên hừng hực cường quang, giống như mặt trời bay lên không, chiếu sáng Thiên Hải mờ tối.

Một chiếc cự luân mở ra bầu trời, dưới sự bảo vệ của số lượng lớn chiến thuyền màu đen, rời khỏi Thánh Bằng đảo.

Ngay sau đó, Lôi Bằng đảo tăng vọt cường quang, vạn đường lôi đình, mười hai con Lôi Bằng to lớn giương cánh gáy to, theo sát chiến thuyền phóng tới bầu trời.

Bọn chúng thực sự quá lớn, giống như lôi trì cuồn cuộn, băng diệt tầng mây, xé rách bầu trời, khí tức khủng bố tựa là hủy diệt tràn ngập.

- Đó là thuyền của Hải Thần đảo!

Trên mặt Dương Biện nổi lên gân xanh, gắt gao nhìn chằm chằm chiến thuyền xa xa.

Mặc dù cách rất xa, cũng chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ, nhưng hắn quá quen thuộc chi đội tàu kia, bởi vì... đó đã từng là của hắn!

- Đội tàu của Hải Thần đảo rời khỏi Thánh Bằng đảo, lại có thể được Thánh Bằng đảo tiễn biệt, xem ra hai bên còn duy trì liên quan thân mật.

Lý Dần cùng Hứa Đan trao đổi ánh mắt, thật đúng là bị Khương Nghị nói trúng.

- Đây không phải là tiễn biệt, Lôi Bằng theo chân đội tàu rời khỏi.

Mắt trái Khương Nghị lóe ra kim quang, ngắm nhìn bầu trời phương xa.

Tốc độ của đội tàu rất nhanh, xẹt qua Thiên Hải hỗn loạn, nhanh chóng bay tới phía bọn người Khương Nghị nơi này.

Mười hai con Lôi Bằng theo sát phía sau, hai cánh chấn kích, lôi đình bừa bãi, ù ù tiếng sấm vang vọng khắp Thiên Hải.

- Không phải tiễn biệt! Mà là đón dâu!

Hứa Đan che môi đỏ.

Phía trước chiếc huyền to lớn dựng thẳng hai pho tượng treo lụa đỏ, trên mặt hàng rào xung quanh cũng đều tô điểm hoa hồng tiên diễm. Ngay cả bảo vệ áo đen trên chiến thuyền cũng đều treo lụa đỏ, vô cùng ăn mừng.

Đây rõ ràng là chi đội ngũ đón dâu.

- Hôm nay là... Tân Nguyên Lịch năm thứ tám, ngày mùng một tháng một?

Bờ môi Dương Biện run run.

'Ngày đón dâu' của Hải Thần đảo cùng Thánh Bằng đảo là Tân Nguyên Lịch năm thứ tám ngày mùng một tháng một, thời gian đại hôn thành thân là ngày mùng hai tháng một.

Sở dĩ tuyển vào đầu năm thứ tám là bởi vì hắn có lòng tin dùng thời gian ba năm vượt qua Sinh Tử cảnh, cũng triệt để dung hợp Thái Cổ kình hồn.

Hắn muốn trở thành Niết Bàn cảnh trẻ tuổi nhất Hải Thần đảo ngàn năm qua. Hắn càng phải thể hiện ra lực lượng chân chính Thái Cổ kình hồn của hắn với toàn hải vực. Hắn muốn tại ngày hôn lễ ấy, trở thành tân lang được chú ý nhất.

- Năm ta chết đi đó là đầu năm thứ bốn. Sau khi ta trở về, đã là đầu thứ năm tám rồi?

Gân xanh nổi cao đầy mặt Dương Biện, gắt gao nắm chặt nắm đấm, nước mắt dần dần đọng trên khóe mắt.

Đầu năm thứ tám?

Khương Nghị thoáng thở phào.

Địa Ngục ba năm rưỡi, bên ngoài đã qua hơn bảy năm.

Khoảng cách cực hạn còn có thời gian hai năm, hẳn là có thể đuổi trở về kịp trước khi Kiều Hinh biến mất.

Đan Hoàng cũng thở phào ở trong đầu Khương Nghị, sợ nhất chính là vượt qua thời gian, tất cả cố gắng đều sẽ uổng phí.

Mặc dù thời gian hai năm vẫn rất khẩn trương, nhưng dù sao cũng vẫn còn tốt.

- A!! A a a! Lão tặc thiên, ngươi chơi ta sao? Đầu năm thứ tám, thời gian ta đã định, mẹ kiếp, thời gian mà ta đã định aaa...

Bình Luận (0)
Comment