Khương Nghị da mặt dày, gánh vác được.
- Ngươi thu ta vào, là coi trọng Trường Sinh Đan, là phe phái Triệu gia cùng ngươi làm giao dịch. Ngươi tự cho là có thể khống chế ta, kết quả lại thất sách. Hai người chúng ta, đều như vậy. Lại nói, ta rõ ràng chân chính giao ra Trường Sinh Đan ra, không phải xách quần không trả tiền.
Giới Chủ nghiêm mặt nhìn Khương Nghị, trong lòng có một cảm giác quái dị không nói được.
Có thể là do mỗi ngày tiếp xúc với những Luyện Đan sư cổ hủ già nua kia nên cảm thấy mệt mỏi, giờ khắc này, đột nhiên cảm giác cái tên gia hỏa này không biết xấu hổ không cần da mặt này rất đúng khẩu vị của nàng.
Mục nát trong cuộc sống khô khan, chút khó có được niềm vui thú nhiều một.
Khương Nghị đón ánh mắt Giới Chủ, cường thế giằng co, nhưng trong lòng lại có chút khẩn trương, nữ tử này cho hắn một loại cảm giác hỉ nộ vô thường, không dễ chọc.
- Khụ khụ.
Trong sương mù truyền ra vài tiếng ho nhẹ, nhắc nhở Giới Chủ.
Giới Chủ nắm một cái ngọc phù trong tay áo, đây là tiểu lão đầu an bài.
Treo danh dự tên tuổi trưởng lão cho Khương Nghị, sau đó thả hắn rời khỏi.
Nhưng... Giới Chủ nắm ngọc phù, không muốn cho. Ngược lại muốn Khương Nghị ở lại nơi này. Tìm người không sợ nàng, mỗi ngày cãi nhau giải lao, có vẻ như rất không tệ.
- Khụ khụ!
Tiểu lão đầu đứng trong sương mù ho khan, thanh âm đề cao thêm mấy phần.
Giới Chủ vẫn không để ý tới, Khương Nghị lại liếc mắt vào trong sương mù.
- Khụ khụ!!
Tiểu lão đầu dùng sức ho khan, thật sợ cái gân nào đó của nàng không có dựng đúng, trực tiếp đánh Khương Nghị ra ngoài.
Giới Chủ liên tục suy nghĩ, sau đó thu ngọc phù vào, lấy một cái ngọc phù màu tím khác từ trong nhẫn không gian ra:
- Muốn không? Ngọc phù trưởng lão tam đẳng.
- Không cần.
Khương Nghị rất thẳng thắn.
- Ngươi cần.
- Không cần.
- Ngươi muốn cũng phải muốn, không muốn cũng phải muốn!
- Thứ này còn có thể ép mua ép bán?
- Nếu như ta không ép buộc ngươi ở lại Sí Thiên giới, ngươi có muốn không?
- Muốn... Sao?
Khương Nghị đương nhiên muốn, đây quả thực là bùa hộ thân, nhưng nào có chuyện tốt như thế.
- Đầu tiên, ngươi có thể không ở lại Sí Thiên giới, nhưng nếu như Sí Thiên giới có cần, ngươi nhất định phải trở về vô điều kiện. Thứ hai, ngươi có thể dùng ngọc phù tự vệ, nhưng không được cầm ngọc phù đại biểu Sí Thiên giới làm xằng làm bậy. Thứ ba, định kỳ đưa về đan dược Chuẩn Thánh phẩm cho Sí Thiên giới, hàng năm ba viên, chờ sau khi ngươi có thể luyện đan dược Thánh phẩm, hàng năm một viên.
- Ngươi nghèo đến điên rồi?
Khương Nghị nghe được thì trừng mắt, hàng năm ba viên? Hắn đi nơi nào tìm được nhiều dược liệu như vậy?
- Thứ tư, ngươi chỉ cần tiếp nhận ngọc phù, thì chính là người Sí Thiên giới, phải chịu quy củ của Sí Thiên giới. Ví dụ như, tôn trọng Giới Chủ!!
Khương Nghị do dự, nếu quả thật có thể mang theo ngọc phù rời khỏi, mặc kệ là tại Nam Bộ hay là tiến vào Trung Vực, tuyệt đối không ai dám công nhiên tổn thương hắn. Thế nhưng, ba viên đan dược Chuẩn Thánh phẩm, hắn từ nay về sau đều không cần làm khác nữa, cứ đi khắp nơi tìm kiếm dược liệu.
- Rất khó sao? Mười mấy viên đan dược Chuẩn Thánh phẩm ngươi vơ vét từ phương bắc đâu?
- Sớm đã dùng xong.
- Điều kiện lại thêm cái thứ năm, không cho phép lừa gạt Giới Chủ.
Giới Chủ đương nhiên không tin Khương Nghị đã sử dụng hết.
- Hai viên!! Nhiều nhất hai viên!!
- Ba viên.
- Không thể nào, một mình ta, đi đâu có được nhiều dược liệu như vậy.
- Cưỡng đoạt, hãm hại lừa gạt, ngươi rất am hiểu mà.
- Xin hãy tôn trọng ta! Hai viên, ta chỉ có thể đưa hai viên!
Sau khi cò kè mặc cả một phen, cuối cùng Khương Nghị lấy điều kiện hai viên đan dược Chuẩn Thánh phẩm 'Mua' đến quyền sử dụng ngọc phù trưởng lão tam đẳng.
Chuyện phát triển có chút vượt quá những gì Khương Nghị đoán trước.
Nữ tử này không chỉ có hỉ nộ vô thường, ngây thơ tùy hứng, tư duy cũng không giống với người bình thường lắm.
Loại tính cách này làm sao có thể làm Giới Chủ?
Lại là làm sao có thể được nhiều người kính sợ như vậy?
Càng là như vậy, càng nói rõ nàng có thân phận cực kỳ đặc thù.
Mà người có tính cách hay thay đổi này, thường thường đều rất nguy hiểm!
Bởi vì ngươi suy nghĩ không thấu!
- Bốn điều kiện đó ngươi nhất định phải tuân thủ một cách nghiêm chỉnh, nếu không bất cứ lúc nào ta cũng có thể lấy lại ngọc phù của ngươi, sau đó tuyên bố với thiên hạ, ngươi không có chút liên quan nào cùng Sí Thiên giới.
- Đó là đương nhiên, ta là tuân thủ quy củ nhất.
Khương Nghị treo ngọc phù, cáo từ rời khỏi.
- Chờ một chút, ta để cho ngươi đi rồi sao?
- Dựa theo quy định đầu tiên, ta có thể không ở lại Sí Thiên giới.
- Quy định đầu tiên phía sau viết rất rõ ràng, nếu Sí Thiên giới có cần, ngươi nhất định phải vô điều kiện trở về.
- Ngươi có cần?
Khương Nghị khẽ nhíu mày.
- Ta có cần!!
- Có cần thì tìm nam tử đi, ta không bán thân.
Khương Nghị quay người muốn đi.
- Ngươi đứng lại đó cho ta!
- Rốt cuộc ngươi có chuyện gì?
- Ta đã đưa cho ngươi đặc quyền, xưa nay chưa từng có. Chúng ta ít nhất phải nói chuyện thật tốt chứ? Đầu tiên, ta muốn biết linh văn của ngươi.
- Phần Thiên Tước.
- Ngươi nghĩ ta chưa thấy qua Phần Thiên Tước? Thời điểm ngươi bế quan, linh văn hiện ra hình dáng hỏa điểu rất giống Phần Thiên Tước, nhưng không phải Phần Thiên Tước.
- Linh văn hiện ra hình dáng cùng Yêu thú chân chính vẫn còn có chút khác biệt.
- Ngươi từng ở Ly Hỏa thánh địa thôn phệ qua m Linh Ác Hỏa, sau đó ngụy trang thành Diêm Lâu. Nhưng, Phần Thiên Tước không có năng lực thôn phệ hỏa diễm khác.
- Ta có thể thôn phệ hỏa diễm, không liên quan gì tới linh văn, có liên quan với nội tu công quyết ta tu luyện.
Khương Nghị rất thẳng thắn tìm được cái cớ, không có nửa phần do dự.
- Công quyết gì?
- Ngươi nói một chút ngươi vì sao hai mươi ba tuổi đã có thể lên làm Giới Chủ, ta sẽ nói cho ngươi nói công quyết ta tu luyện. Thế nào?
- Nếu như ngươi là có thái độ này, ta cần phải 'Cần' ngươi nhiều hơn mấy ngày.
Khương Nghị bỗng nhiên cảm giác mình đã bị lừa rồi.
Nếu như nữ tử này thường thường liền 'Cần' một lần, hắn chẳng phải là đã bị vây ở Sí Thiên giới rồi?