Ngoài điện vẫn không có lời đáp lại.
Loan Hồng Hi chen đến phía trước, hạ giọng quát tháo:
- Khương Nghị, ngươi thấy tốt thì lấy, đừng làm rộn đến lúc không cách nào kết thúc được! Chúng ta có thể cho ngươi mấy khối xương cốt, cũng có thể bảo đảm ngươi còn sống rời khỏi Thượng Thương cổ thành, mở cửa ra cho ta.
- Xảy ra chuyện gì? Mau đi ra đi chứ.
- Tụ ở chỗ này làm gì, nhanh nhanh nhanh, ra ngoài giữ cửa đánh cược, để bầy tiện dân này bồi Tổ Kỳ Lân chơi đùa.
Tất cả đội ngũ hoàng tộc hoàng đạo đều đến đây.
- Không ra được, Khương Nghị ở bên ngoài chặn lấy.
Loan Hồng Hi tức giận đẩy cửa điện, kết quả không nhúc nhích tí nào.
- Khương Nghị, đầu ngươi bị rót nước sao? Ngươi thật sự muốn đối nghịch cùng tất cả chúng ta?
Các phương chen đến phía trước, thay nhau uy hiếp, kết quả cửa điện vẫn không hề có dấu hiệu mở ra.
Lúc này, bọn hắn tụ ở chỗ này đã đưa tới rất nhiều tán tu chú ý.
- Giữ cửa mở! Đi ra bên ngoài đóng lại!
Tần Ngao Thương vung lên trọng kiếm, thét lên ra lệnh lấy đám người liên thủ.
Số lượng lớn trưởng lão chen đến phía trước, nhấc lên năng lượng như thủy triều, va chạm cửa điện.
Tiếng vang chấn động cung điện, cho dù ở bên trong khắp nơi đều là thanh âm chém giết, nhưng vẫn khiến cho rất nhiều người chú ý.
Đang lúc này, số lượng xiềng xích đứt gãy vượt qua năm mươi sợi, lực lượng phong ấn nhanh chóng yếu bớt, Hồng Hoang Tổ Kỳ Lân bị trấn áp trong thời gian vô tận đang gầm thét bạo phát.
Oán niệm khi còn sống, trải qua trên trăm vạn năm kiềm chế, tại thời khắc này đã ầm vang bộc phát.
Chín cái đầu gầm thét, sóng âm cuồn cuộn, năng lượng bạo động, như đại dương mênh mông.
Mấy ngàn tán tu cường tộc vội vàng không kịp chuẩn bị, bị vô tình bao phủ, huyết nhục văng tung tóe, mấy ngàn thân ảnh bay lả tả ra ngoài giống như trời mưa.
- Mở cửa nhanh!!
Tần Ngao Thương điên cuồng va chạm cửa điện.
Bọn người Khương Nghị lại gắt gao phong bế ở bên ngoài.
Tinh thuẫn phóng to lên đến vài trăm mét, vắt ngang ở bên ngoài cửa điện, tản ra khí lãng nặng nề, cứ như cùng đại địa hòa làm một thể.
Chiến kích, Tinh Thần Kiếm, đều phóng đại đến một trăm mét, một mặt đặt ở bên trên tinh thuẫn, một mặt gắt gao đứng vững cửa điện.
Cửa điện oanh minh kịch liệt, làm thế nào cũng đều không mở được.
Mà Hồng Hoang Tổ Kỳ Lân thoát khốn, bắt đầu điên cuồng phát tiết oán niệm cùng năng lượng, quét ngang cung điện.
Bọn người Tần Ngao Thương bất đắc dĩ, sau khi tức giận mắng vài tiếng chỉ có thể phối hợp các trưởng lão nghênh chiến Kỳ Lân.
Khương Nghị, Kiều Hinh nằm sấp bên cửa điện, nghe tiếng rống giận dữ, tiếng kêu thảm thiết hỗn loạn bên trong.
- Chàng biến thành người xấu rồi.
Kiều Hinh nhìn Khương Nghị gần ngay trước mắt.
- Thích không?
Khương Nghị nháy mắt mấy cái với Kiều Hinh.
- Rất thích, hì hì, hôn hôn...
Chu Thanh Thọ, Dương Biện, trăm miệng một lời:
- Khống chế một chút!
Hỗn loạn oanh minh bên trong kéo dài rất nhiều thời gian.
Khương Nghị nằm nhoài cửa điện nghe đến cẩn thận.
Nghe tiết tấu gào thét bên trong, nghe những câu la lên bên trong, nghe thanh triều năng lượng va chạm bên trong.
Thời điểm nghe được một câu 'Liên thủ lại, một kích cuối cùng' kia, Khương Nghị lập tức phất tay, để bọn người Chu Thanh Thọ Dương Biện rút lui vũ khí.
Ầm ầm!
Năng lượng bạo động kịch liệt, cuồng bạo bao phủ lấy cung điện, phá hủy lấy táo bạo Hồng Hoang Tổ Kỳ Lân, cũng vết thương chồng chất đám tán tu, oanh đến cung điện xung quanh trong góc.
Cửa điện nhận trùng kích, ầm vang rộng mở, năng lượng giống như dòng lũ mất khống chế trút xuống ra ngoài.
Khương Nghị đợi đến khi tình thế hơi yếu, hắn lin mang theo tàn đao vọt vào.
- Các huynh đệ, vất vả rồi!
Khương Nghị cười ha ha, hai cánh mở ra nhấc lên năng lượng, thẳng đến không trung.
- Khương Nghị? Ngươi là tên bại hoại cặn bã!
Tru Thiên Thần Điện - Phương Tĩnh nhịn không được liền chửi ầm lên.
- Giết chết hắn!!
Tất cả các cường giả hoàng tộc hoàng đạo nhìn thấy Khương Nghị tiến đến, tròng mắt đều đỏ lên.
Bọn hắn ở chỗ này giết tới điên cuồng, cũng đều bị thương nặng, còn tổn thất số lượng lớn trưởng lão.
Thật vất vả mới áp chế Tổ Kỳ Lân, vậy mà gia hỏa này tới ngay lúc này.
Bọn hắn thật sự chưa thấy qua kẻ nào không biết xấu hổ như vậy.
Đám tán tu mang theo vết thương chồng chất đọng lại ở xung quanh đều là hoàn toàn phục hắn, lần đầu tiên thấy có người dám đùa nghịch xoay quanh đám thiên tài của hoàng tộc hoàng đạo.
- Các ngươi cứ mắng trước, đồ ta lấy!
Khương Nghị xuyên qua năng lượng, thẳng đến Hồng Hoang Tổ Kỳ Lân đang sụp đổ phía trước.
- Đoạt!!
Bọn người Lan Đạo đều không lo được phải xử lý Khương Nghị, giày vò lâu như vậy, trước tiên phải cướp thú nguyên Kỳ Lân đi rồi lại nói.
Khương Nghị xông lên phía trước nhất, thanh đồng tiểu tháp nơi cổ áo dâng lên hơn sáu mươi sợi tỏa liên, cuồng kích giữa không trung, quấn về chín cái đầu lâu đang rơi xuống.
- Ngọa tào!!
- Buông tay cho ta!!
- Lưu mấy cái!!
- Khốn kiếp, cho ăn bể bụng ngươi cái tên không biết xấu hổ.
Tất cả thiên kiêu nhân kiệt của hoàng tộc hoàng tộc, còn có các trưởng lão, tập thể đều tức giận la mắng, chửi ầm lên, không còn có phong phạm như thường ngày nữa.
- Muốn không? Cho các ngươi!!
Khương Nghị khống chế xiềng xích mãnh liệt giơ lên, ném bảy cái đầu Kỳ Lân trong đó ra ngoài, chỉ để lại đầu lâu lửa, đầu lâu nước.
Tất cả hoàng tộc hoàng đạo đang khí thế dào dạt bổ nhào tới liền cưỡng bức phanh lại, lập tức khóa chặt một cái bên trong, vọt tới bên ngoài.
Khương Nghị nắm lấy cơ hội, cuốn lấy hai cái trong đó lôi vào thanh đồng tiểu tháp.
Kiều Hinh, bọn người Dương Biện thì lao thẳng đến đống hài cốt kia.
Rống!!
Dương Biện hóa thân thành Viễn Cổ Cự Kình, hắc triều cuồn cuộn, chấn động trời cao, nó há mồm khẽ hấp, vòng xoáy mênh mông bao phủ toàn bộ hài cốt, rất có tư thế một ngụm nuốt vào.
- Để xuống cho ta!
Có một số trưởng lão hoàng tộc không có đuổi theo đầu lâu, mà là như thiểm điện giết tới hài cốt đang sụp đổ, tế lên năng lượng cường đại, trùng kích Dương Biện.
Thế công quá mạnh, tất cả đều là Niết Bàn cảnh.
Sắc mặt Dương Biện kịch biến:
- Cứu ta!!
Kiều Hinh bay lên không chặn đường, cường thế nhấc lên kim viêm đầy trời, thao thao bất tuyệt, bên trong trải rộng linh vũ hoa lệ sắc bén, giống như ngàn vạn kim kiếm.
Ầm ầm!
Toàn diện bạo kích, Thiên phẩm áp chế.
Không trung triệt để sôi trào.