Đan Hoàng Võ Đế ( Dịch Full -Hoàn)

Chương 1791 - Chương 1791: Từ Địa Ngục Trở Về

Đan Hoàng Võ Đế Chương 1791: Từ địa ngục trở về

- Hai vị Thiên phẩm linh văn ba vị Chí Tôn thánh văn, còn có hai vị Hải Linh, đội hình bực này, xác thực đáng để phó tông chủ tự mình mời chào. Chỉ cần bọn hắn hiểu hiếu kính, phó tông chủ khẳng định sẽ dốc hết toàn lực bồi dưỡng bọn hắn.

- Một bước lên trời, một bước lên trời!!

Bầu không khí lập tức nóng lên, xao động náo nhiệt, rất nhiều người đều bắt đầu hâm mộ.

- Dương Thiên Hữu, các ngươi đang làm gì?

Lý gia nơi đó có người hô to, mời chào cho tốt đi, nói cái gì mà lại náo ra ngoài ý muốn như thế, lại để cho Thiên Kiếm Thần Tông có cơ hội.

- Dương gia chủ, nhắc nhở Thiên Hữu, buông xuống tư thái, thành ý mời chào.

Đại biểu của Ngụy gia ho nhẹ hai tiếng.

Hai vị Thiên phẩm, hai Hải Linh, còn có ba vị Chí Tôn Thánh phẩm, đội hình như vậy coi như không chiếm được, cũng không thể thuộc về Thiên Kiếm Thần Tông.

Dương Thiên Khuyết đang gắt gao nhìn chằm chằm vào 'Lão đại' trên tay Hải Linh nơi xa, càng xem càng cảm thấy quen thuộc, còn có nữ tử ngơ ngơ ngác ngác, tóc tai bù xù trong ngực hắn kia, cũng hầu như cảm thấy đã thấy qua nơi nào rồi.

- Dương gia chủ??

Lý gia, Ngụy gia đại biểu đều mở miệng nhắc nhở.

Dương Thiên Khuyết càng nhăn chặt lông mày, chân đạp hải triều, đi tới.

Hắn nơi này khẽ động, phó tông chủ Thiên Kiếm Thần Tông, Phó Hành Không cũng tự mình bước về phía trước.

Bến tàu lại xôn xao, hai vị đại năng ra mặt, đây là muốn cướp người sao??

- Tháo mặt nạ xuống!

Ánh mắt Dương Thiên Khuyết dần dần lăng lệ, toàn thân tràn ngập khí thế kinh khủng, mỗi một bước đều giống như Hải thú khổng lồ đang bước lên, chấn động thủy triều dưới chân kịch liệt nhấc lên.

- Dương Thiên Khuyết, không nên thất lễ.

Phó Hành Không mở ra tay phải, lòng bàn tay bắn ra cường quang sáng chói, mặc dù là ánh sáng, nhưng lại giống như ngàn vạn lợi kiếm tiêu xạ ở bên trong, khí tức bén nhọn thấu xương đều muốn cắt đứt không gian, chém chết sóng lớn.

- Lấy mặt nạ của ngươi xuống!!

Dương Thiên Khuyết đột nhiên quát lớn, âm thanh thật lớn, chấn động đến vô số người nhấc lên khí huyết, sắc mặt đều nổi lên tái nhợt.

Bọn người Dương Thiên Hữu kỳ quái nhìn về phía Dương Thiên Khuyết, sao lại đột nhiên tức giận?

- Ta lặp lại lần nữa, lấy mặt nạ của ngươi xuống!

Dương Thiên Khuyết nắm một tay, thủy triều xung quanh cuồng bạo bay lên trời, cuồng dã va chạm, ngưng tụ ra một thanh đại đao, chỉ đến Dương Biện phía xa.

- Ha ha, ngươi kích động? Là muốn ta sao? Phụ thân... của ta….

Dương Biện nắm lấy mặt nạ đỏ ngòm, chậm rãi tháo xuống.

Dương Lam bỗng nhiên biến sắc, nghẹn ngào gào lên:

- Dương Biện??

Dương Thiên Hữu lập tức có phản ứng, khóe miệng nhúc nhích, gian nan mở miệng:

- Đại ca??

- Dương Biện!! Hắn là Dương Biện??

Tất cả cường giả của Hải Thần đảo đều hét lên kinh ngạc, khó có thể tin được mà nhìn nam tử cao ngạo được Nữ Yêu nâng trên tay.

Bọn người Phó Hành Không liên tiếp dừng ở nửa đường, chau mày, lại nhìn kỹ một chút.

Dương Biện??

Người đã từng là thiên kiêu số một của Hải Thần đảo?

Không phải hắn đã chết rồi sao!!

Các vách núi, còn có bến tàu trước mặt Đông Bộ Kim Bảo đảo đều thành phiến an tĩnh.

Mấy chục vạn đôi mắt tỏa sáng, tập trung trên khuôn mặt lãnh tuấn kia.

Dương Biện lạnh lùng nhìn chằm chằm phụ thân đã dừng lại ở phía trước, nét anh tuấn dần dần dữ tợn, thanh âm khàn khàn ung dung phiêu đãng giữa mảnh không gian yên tĩnh này:

- Ta, Dương Biện, từ Địa Ngục... Trở về...

Bọn người Dương Lam kinh sợ lui mấy bước.

Cái âm thanh khàn khàn tà ác kia để bọn hắn không rét mà run.

Hắn rõ ràng đã chết!

Chết không thể chết lại!

Sao hắn có thể từ Địa Ngục trốn tới?

Chẳng lẽ... Trước đó, người giết chết Dương Duy tại Tang Thi đảo, thật sự là Dương Biện?

Bọn người Phó Hành Không chau mày, nhìn Dương Biện, nhìn nhìn lại mấy huynh đệ phía sau hắn, rốt cuộc cũng đã hiểu đang xảy ra chuyện gì.

Bọn hắn không phải chạy tới đây, mà là đến nhục nhã Hải Thần đảo!

Bọn hắn muốn để tất cả mọi người của Hải Thần đảo biết, truyền nhân mà các ngươi đã từng vô tình giết chết, bây giờ đã đổi thân phận, lại còn có thể bị các ngươi đưa tới làm đảo chủ.

Tư thái vương giả, bất luận lúc nào cũng đều là kiêu ngạo như vậy!

Dương Biện cẩn thận từng li từng tí nữ tử bên cạnh buông xuống, dịu dàng thay nàng vén lên đầu tóc rối bời, lộ ra một khuôn mặt đờ đẫn hoảng hốt.

- Mẫu thân, nhìn xem đó là ai! Là nam tử người đã từng yêu, cũng là ác nhân đã từng đưa người ngươi đến đảo lưu vong!

Ánh mắt nữ tử vô thần, con ngươi tan rã, chỉ mệt mỏi dựa vào ở bên cạnh Dương Biện, thờ ơ.

Dương Thiên Khuyết gắt gao nhìn chằm chằm mẫu tử trước mặt, sắc mặt âm trầm dọa người.

- Ha ha, ha ha, ha ha ha...

Dương Biện đột nhiên cười to, hô to Động Thiên:

- Phụ thân, chính thê của ngươi đã trở về, trưởng tử của ngươi đã trở về! Tiên tổ bảo hộ, bái thiên thùy yêu, chúng ta còn sống đây! Ngươi, hoan nghênh không? Hoan nghênh không!

Rống!!

Nữ Yêu Hải Linh nắm cánh tay hét lớn, hải triều cuồng bạo tứ phía, đảo loạn đại dương mênh mông, hoắc loạn khung trời, uy thế kinh khủng đều muốn chấn vỡ chữ phong ấn bằng máu ở trên người.

Sắc mặt của đám người Hải Thần đảo đã nghiêm trọng phức tạp hơn, nhìn Dương Biện dữ tợn gào thét, nhìn nữ tử bên cạnh hắn, bọn hắn lại đều nói không ra lời.

Bầu không khí đang an tĩnh rốt cuộc cũng sôi trào.

- Dương Biện!! Thiên kiêu số một của Hải Thần đảo, Dương Biện!!

- Dương Biện lại còn còn sống? Hắn không phải bị Hải Thần đảo tuyên bố chết bởi ngoài ý muốn sao?

- Ngươi mù à, đây là ngoài ý muốn sao? Năm đó khẳng định là có ẩn tình gì!

- Chẳng lẽ Hải Thần đảo giết truyền nhân của bọn hắn? Vì sao!! Thế nhưng Dương Biện đã thức tỉnh Thái Cổ kình hồn, mà còn là trưởng tử cơ mà!

- Ông trời ơi, lão đại của năm huynh đệ lại là Dương Biện, đã từng là thiếu chủ của Dương gia Hải Thần đảo!

- Các ngươi còn muốn vui mừng sao? Cái này quá vui mừng!!

- Đây là đang xảy ra chuyện gì? Dương Biện trở về, tranh cử vị trí đảo chủ của Anh Hùng đảo, còn muốn cùng Dương gia bình khởi bình tọa?

- Cái này còn có thể là xảy ra chuyện gì nữa, Dương Biện đang dùng cách này đánh mặt Hải Thần đảo, nhục nhã Dương gia!

Mọi người sôi trào, tiếng nghị luận liên tiếp vang lên, ai cũng không nghĩ tới đại hội mời chào như thế này lại xuất hiện biến cố rung động đặc sắc đến thế.

Dương Thiên Khuyết kéo căng khuôn mặt, hơi thở có chút hỗn loạn, dùng sức nắm chặt nắm đấm, giờ phút này lại biểu hiện ra tức giận từ sâu trong nội tâm.

Bình Luận (0)
Comment