- Lôi Tú là mấu chốt thông gia của hai đảo, lại chết ngoài ý muốn, Dương gia không thể nào để lộ ra nguyên nhân cái chết thật sự. Ta biết, chỉ có hai chữ, tự sát!
- Tại sao Lôi Tú phải tự sát? Dù sao Dương gia cũng phải cho Hải Thần đảo một lời giải thích đơn giản.
- Giải thích? Ha ha, ngươi rời khỏi quá lâu, đã quên mất phong cách làm việc bá đạo của Dương gia rồi? Hắn nói tự sát, chính là tự sát, ai lại đi hỏi nguyên nhân.
Dương Biện dùng sức nắm chiến kích:
- Sau khi Lôi Tú thành thân cùng Dương Thiên Hữu, trải qua như thế nào?
- Nàng là Lôi Bằng, là Yêu thú, Dương Thiên Hữu cảm giác buồn nôn, lười nhác đụng vào nàng. Nhưng, Dương Duy chết không rõ ràng tại Tang Thi đảo, mẫu thân hắn cực kỳ bi thương, vì để tra ra chân tướng, nên đã giết sạch tất cả những người thân mật, liên quan với ngươi trước đó, cuối cùng là mang Lôi Tú ra.
- Lôi Tú gặp cái gì, ta không biết, nhưng mẫu thân của Dương Duy là hạng người gì, ngươi so với ta lại rõ ràng hơn.
Lý Hoán vừa dứt lời, Đồ Thần Chiến Kích đã bắn ra sát khí, nổ đầu hắn ngay tại chỗ.
Chu Thanh Thọ nhỏ giọng hỏi:
- Mẫu thân Dương Duy mạnh như vậy? Lại còn có thể tùy ý bắt người giết người?
Khương Nghị nói:
- Mẫu thân Dương Duy, chính là mẫu thân Dương Thiên Hữu, bọn hắn cùng phụ thân cùng phụ mẫu.
Chu Thanh Thọ giật mình, nha đầu đáng thương rơi xuống trong tay bà bà sao.
- Dương Ngọc Chân!
Đôi mắt của Dương Biện lộ ra hung quang, hai hàm răng ma sát, phát ra âm thanh két két khiếp người.
Tự sát sao?
Không phải là bị tiện nhân Dương Ngọc Chân kia hành hạ chết, thì chính là Lôi Tú đã triệt để tuyệt vọng, kết thúc bản thân.
Thân thể hùng tráng của Dương Biện nhẹ nhàng run rẩy, trái tim hắn thắt chặt, đau nhức.
Lôi Tú đã từng cô độc nhỏ yếu, ở Thánh Bằng đảo nhận hết nhục nhã, sau khi gặp được hắn rốt cuộc cũng đã lộ ra nụ cười, nhưng hắn chết, lại nàng vô tình đẩy đến vực sâu, vốn cho là hắn có thể trở về cứu vớt nàng, ôm nàng, để nàng lần nữa lộ ra nụ cười, thế nhưng...
Dương Biện nhắm mắt lại, nàng chết rồi, tim của hắn cũng đã chết.
Đối với Hải Thần đảo, hắn đã không còn bất luận sự mong mỏi nào nữa.
Báo thù!!
Hắn phải báo thù tất cả mọi người của Hải Thần đảo!!
Hắn phải thấy, Lôi Tú chết, nơi đó không ai có thể không đếm xỉa đến!
- Dương Ngọc Chân, đều nhớ kỹ cái tên này, tương lai giết đến Hải Thần đảo, giải quyết nàng đầu tiên!
Khương Nghị nhẹ giọng nhắc nhở ở hai bên.
- Nàng, đã nằm trong danh sách Sinh Tử.
Hàn Ngạo, Chu Thanh Thọ đều nghiêm chỉnh lại.
Khương Qua rời khỏi động sâu, đi ra bên ngoài bắt lấy Lôi Bằng không có chút phòng bị nào, thô lỗ kéo trở về, đóng đinh ở bên trên tổ rắn, giá họa tội danh trứng Đằng Xà biến mất đến trên thân Lôi Bằng.
Khương Nghị triệu ra tàn đao, đáy mắt bắn tung toé hung mang:
- Bên ngoài hẳn là còn có rất nhiều đệ tử Hải Thần đảo, giết!!
Sau đó không lâu, đệ tử cùng Lôi Bằng đang cướp bóc ở bên ngoài đã bị đồ sát, không một ai may mắn thoát khỏi.
Ngọn lửa tức giận trong lòng Dương Biện không có chỗ phát tiết, dùng đầu tử đệ Hải Thần đảo, bày ra năm chữ lớn đẫm máu tại phế tích trong rừng rậm —— trận chiến báo thù thứ hai!
Sau đó không lâu, trận chém giết kịch liệt tại cự nhạc nơi đó đã đánh thức lão tổ Đằng Xà đang ngủ say.
Thân hình khổng lồ dài đến hơn năm trăm mét, chậm rãi duỗi ra từ đỉnh chóp cự nhạc.
Lệ khí vô tận giống như hải dương, bao phủ khung trời, Lôi Bằng hồi hộp. Cái đầu to như một ngọn núi dữ tợn đáng sợ, hai cái con mắt đỏ ngầu càng giống như hai cái hồ máu thật sâu.
Đám Lôi Bằng quả quyết chở đội ngũ Hải Thần đảo rút lui.
Cự yêu như thế này quá kinh khủng, cần chờ viện quân của Hải Thần đảo cùng Lôi Bằng đuổi tới, mới có thể vây bắt được.
Nhưng, khi bọn hắn rút lui ra khỏi lãnh địa của Đằng Xà, lại thấy được một màn thảm liệt trong phế tích biên giới kia.
Từng cái đầu máu me đầm đìa, từng đôi mắt, chết không nhắm được.
Hai chữ báo thù, càng là nhìn thấy mà giật mình.
- Dương Biện ở nơi này!
Lôi Bằng cùng Hải Thần đảo đều muốn điên rồi, các tử đệ ở lại bên ngoài đều bị giết?
- Thông báo Dương gia tới xử lý chuyện nhà!
Đảo chủ của Thánh Bằng đảo tức giận không kiềm chế được, cự nhạc không thể đánh hạ, Lôi Bằng lưu thủ lại còn đều đã chết, bọn hắn tổn thất quá lớn.
- Lúc ấy Dương gia nên trực tiếp chém hắn, nhất định phải tạo sự kiện ngoài ý muốn gì đó.
Tộc trưởng Lý gia càng tức giận, Lý Hoán là tiểu nhị tử mà hắn thương yêu nhất.
Bọn hắn chật vật rút lui, chờ đợi viện quân, nhưng sau khi đám Đằng Xà đang kiểm tra 'Dược viên' bên trong lãnh địa của mình, lại triệt để tức giận.
Không chỉ có dược liệu đã nuôi trong thời gian vô tận bị trừ tận gốc, ngay cả năm cái trứng sắp phá xác đều bị cuốn đi.
Lão tổ Đằng Xà hét lên đầy giận dữ, thân lệnh Đằng Xà triển khai đuổi bắt Lôi Bằng.
- Nơi đó lại còn có cự nhạc (núi lớn)?
Bọn người Khương Nghị đã thoát xa khỏi lãnh địa Đằng Xà, sau khi phóng tới ngàn dặm, lại thấy được một tòa cự nhạc nguy nga đột ngột nhảy lên tại cuối tầm mắt, cũng nổi lên ánh sáng vô tận chiếu thấu tới bầu trời, giống như là 'mặt trời' trong thế giới mới, ánh sáng chiếu xa vạn trượng, mang cho dãy núi xung quanh đầy ánh sáng, bảo hộ lấy phiến lãnh địa kia.
- Chẳng lẽ cách mỗi mấy ngàn dặm liền có một tòa cự nhạc?
- Trong thế giới mới có bao nhiêu toà cự nhạc?
- Nếu như mười toà tám tòa còn có thể tiếp nhận, mười mấy hai mươi liền khoa trương.
- Mỗi tòa cự nhạc đều có kẻ canh giữ, chẳng phải đều là cùng loại với Đằng Xà như thế này sao?
- Thế giới mới so ta mong muốn còn cường đại hơn nữa.
- Nếu như so sánh pháp trận hoàn chỉnh tại thế giới mới, mỗi tòa cự nhạc tương đương với một trận tâm.
Bọn người Chu Thanh Thọ phát tán tư duy, đều có loại cảm giác mãnh liệt, quy mô cùng thực lực thế giới mới đều cao siêu hơn tưởng tượng của bọn hắn.
Khương Nghị nói:
- Nếu quả thật pháp trận có thể bao phủ mấy vạn dặm cương vực trong thế giới mới, vậy thứ chúng ta nhìn thấy bây giờ hẳn chỉ là xung quanh trận tâm, trong sâu nhất khẳng định còn có chủ trận tâm, nơi đó hẳn cũng có người canh giữ, rất có thể là chủ nhân của thế giới mới.
- Kẻ khống chế chủ trận tâm mang ý nghĩa khống chế thế giới mới. Còn nhớ rõ tình cảnh Thánh Bằng đảo bọn hắn xông vào không? Quá dễ dàng! Ta cảm giác bị chủ trận tâm phát hiện, sau đó cố ý mở ra bình chướng, bỏ bọn hắn vào đến.
Hàn Ngạo cảnh giác nói:
- Đột nhiên cảm giác nơi này rất nguy hiểm.