Khương Nghị cao giọng thét lên ra lệnh, trước tiên lấy đi Cự Quy Hải Linh, sau đó bay lên không.
- Hải Hoàng Tam Xoa Kích, đã lấy được.
Đại Vương xô ra mặt biển, khống chế hải triều lao thẳng đến bầu trời, rơi xuống trên thân Long Lân Lôi Mã.
Dương Biện nhìn lại chiến trường nơi xa, Lý Hùng đã tránh thoát các tộc lão, mang theo tiếng rống rung động trời biển:
- Dương Biện, ngươi nói ba trận chiến định sinh tử đâu? Đây chỉ là trận chiến thứ hai, ngươi đùa nghịch tâm cơ đùa nghịch đến trên thân tộc nhân của ngươi?
Dương Biện kéo lấy Dương Thiên Hữu be bét máu thịt bay lên không rút lui, chỉ để lại thanh âm lạnh lẽo:
- Ta ước định ba trận chiến định sinh tử, nhưng không có ước định chiến đấu ngay trước mặt các ngươi! Ta sẽ cho hắn cuộc chiến thứ ba, sau ba trận chiến... Giết!!
- Đi mau.
Các tộc lão Lý gia lại lần nữa khống chế Lý Hùng, chạy thẳng đến chiến trường xa xa, báo cáo tình huống với Dương gia.
- Xảy ra chuyện gì? Ai bị bắt??
Dương Thiên Khuyết gian nan tránh thoát khỏi Giao Long, rời khỏi chiến trường.
Tộc lão Lý gia nói:
- Dương Biện bắt Thiên Hữu đi, Dương Lam không rõ sống chết, Dương Hôn hôn mê.
Dương Thiên Khuyết dâng lên lửa giận, suýt chút nữa đã chụp chết lão già này:
- Bắt đi ở đâu? Ở chỗ này? Tại các ngươi ra tay? Lý gia các ngươi trơ mắt nhìn sao? Các ngươi đều là thùng cơm sao?
- Không phải! Là Dương Biện ở nơi đó gào to khiêu chiến, Thiên Hữu công tử liền đi, không nghĩ tới... Vừa đối mặt liền bị bắt lấy! Dương Lam bọn hắn cũng bị một con cự quy chặn ở nửa đường, tranh thủ cho bọn người Dương Biện cơ hội rút lui.
Tộc lão Lý gia khẽ nhíu mày, rất bất mãn trước ngữ khí của Dương Thiên Lan, dù sao đây cũng chuyện đột nhiên xảy ra, ai cũng không nghĩ tới sẽ là như thế này.
Đấy là khiêu chiến, lại còn là trận chiến ước định thứ hai.
Đương nhiên chính là sảng khoái đánh một trận, sau đó lại chờ cuộc chiến thứ ba.
Mà Dương Thiên Hữu lại còn khống chế Thiên Mệnh Chiến Giới, hoàn toàn có thể cùng Dương Biện đánh cái mấy chục hiệp. Dương Lam lại theo sát ở phía sau, Lý gia bọn hắn chỉ là xem kịch mà thôi.
- Bằng Vương!!
Dương Thiên Khuyết lên cơn giận dữ, hướng lên bầu trời hô to:
- Giúp ta đuổi theo Dương Biện!
Bằng Vương nơi đó đang cùng Kim Sí Đại Bằng giết kịch liệt, không nguyện ý để ý tới, nhưng dù sao hai bên cũng là minh hữu, nó gáy to một tiếng, lôi triều cuồng kích Cửu Thiên, tránh khỏi đối thủ, giương cánh bay đi nhào về phía Dương Thiên Khuyết.
Chiến trường hỗn loạn còn đang giết hừng hực khí thế, Bằng Vương chở lấy Dương Thiên Khuyết đuổi bắt Dương Biện đã đi xa.
- Lôi Mã, tìm kiếm Thiên Kiếm Thần Tông!
Khương Nghị thúc giục Long Lân Lôi Mã, muốn triệt để hất Lôi Bằng ra gần như không thể, chỉ có thể tạm thời tìm Thiên Kiếm Thần Tông nương tựa.
Long Lân Lôi Mã cũng không dám khinh thường, phía sau chính là Lôi Bằng, tốc độ xưng bá dưới bầu trời.
Nó mang theo lôi triều, dán sát bình chướng trên khung trời dùng tốc độ cao nhất lao vùn vụt, tìm kiếm tung tích Thiên Kiếm Thần Tông.
Thiên Kiếm Thần Tông không để cho bọn hắn tìm quá lâu, giờ phút này đang đứng ở trên vách đá bên cạnh hải vực, đang tính toán nên làm như thế nào để mang đám Thái Thản Cự Viên táo bạo vào hải vực.
Long Lân Lôi Mã nhìn thấy, nó chở bọn người Khương Nghị vọt tới.
- Long Lân Lôi Mã! Là nhóm người Dương Biện!
Phó Hành Không giới thiệu với Thánh Linh dẫn đội.
Thánh Linh là tông chủ tiền nhiệm đã ẩn lui, Phó Khải Minh.
- Phía sau hẳn là Bằng Vương. Tiểu tử này lại đã làm gì, lại kích thích Bằng Vương đến đây.
Phó Hành Không nói:
- Hắn còn cần làm gì sao? Chỉ cần lộ mặt gần Hải Thần đảo, đám người Dương gia kia khẳng định phải bắt hắn lại! Cùng ngày tại Kim Bảo đảo sở dĩ không có cưỡng ép bắt lấy, một là bởi vì có chúng ta nhúng tay, hai là ở ngay trước mặt của nhiều người như vậy, bọn hắn muốn mặt. Bây giờ đã tới thế giới mới, không có kiềm chế, cũng không có lo lắng, bọn hắn không cần thiết lại lưu tình.
Phó Khải Minh nói:
- Tên Dương Biện này vậy mà lại nhiều lần thoát chết, còn một lần nữa thức tỉnh Viễn Cổ kình hồn, biến đổi thành Thánh Vương Thiên phẩm, quả thực là kỳ tích. Ngươi đã cùng hắn tiếp xúc qua, có nắm chắc sẽ chiêu mộ được đến thần tông chúng ta không?
Phó Hành Không nói:
- Viễn Cổ kình hồn, Thánh Vương Thiên phẩm, thiên phú như vậy có tương lai vô hạn, nhưng tương tự cần đầy đủ tài nguyên đến chèo chống. Đưa mắt nhìn khắp Thần Dụ Chi Hải, trừ Thiên Kiếm Thần Tông, ai có thể bồi dưỡng hắn đến cảnh giới Thánh Vương chân chính?
Phó Khải Minh nói:
- Nếu như Hải Thần đảo mời hắn về thì sao?
Phó Hành Không thoáng hạ giọng:
- Không có nếu như! Chúng ta không thể để cho tình huống kia xảy ra!
Khi bọn hắn đang nói chuyện, Long Lân Lôi Mã đã chở Khương Qua, Dương Biện, Khương Nghị, vọt tới nơi này.
- Phó tông chủ, thật sự là đúng dịp nhỉ, lại gặp mặt.
Khương Nghị thả người nhảy xuống Lôi Mã, cười chào hỏi.
Không phải ngươi chạy tới chỗ chúng ta sao?
Phó Hành Không cười nhạt nói:
- Lục công tử đây là vội vã muốn đi đâu sao?
- Đến hải vực đi săn, đang chuẩn bị rời khỏi.
- Ồ?? Con mồi đâu?
- Đã bắt được.
- Nhìn vẻ mặt tươi cười của Lục công tử, con mồi hẳn là rất béo tốt.
- Ha ha, không chỉ có mập, còn rất non. Không phải sao, đánh nhỏ, già không muốn, nên đã đuổi theo tới.
- Xem ra kẻ đó tức giận không nhẹ nhỉ, cần hỗ trợ sao?
Phó Hành Không trong lòng âm thầm suy đoán, chẳng lẽ đã bắt lấy Dương Thiên Hữu rồi?
Thật sự là dám nghĩ dám làm!
- Nếu như không phiền toái...
- Ha ha, không phiền phức.
Trong lúc nói cười, Phó Hành Không đã đi đến phía trước, toàn thân dâng lên hào quang óng ánh, rọi khắp nơi trên Thiên Hải, trong ánh sáng giống như ẩn chứa hàng tỷ thanh kiếm khí, lăng liệt thấu xương, không gian đều xuất hiện lít nha lít nhít vết rách.
Bằng Vương của Thánh Bằng đảo đứng ở bên ngoài mấy ngàn mét, cảnh giác Thiên Kiếm Thần Tông trước mặt.
Dương Thiên Khuyết đứng trên lưng Bằng Vương, không để ý đến bọn người Phó Khải Minh, mà là chăm chú nhìn Dương Biện.