Đan Hoàng Võ Đế ( Dịch Full -Hoàn)

Chương 1836 - Chương 1836: Giới Nguyên Sơn (1)

Đan Hoàng Võ Đế Chương 1836: Giới Nguyên sơn (1)

- Phụ thân để lại cho ta rất nhiều bảo bối, có thư quyển, di cốt, linh thạch các loại, phụ thân còn căn dặn ta, vĩnh viễn đừng lại đi qua.

Vẻ mặt Đại Vương toát ra mấy phần ưu thương khó có được.

Chu Thanh Thọ yên lặng vỗ đầu Đại Vương, an ủi vài câu, nói:

- Nơi đó có cái gì?

- Nơi đó tất cả đều là rễ cây, lít nha lít nhít rễ cây, tựa như là dáng vẻ rễ dài của Giới Nguyên sơn, tóm lại trong ấn tượng rất nhiều rất nhiều...

- Còn gì nữa không??

- Nơi đó còn có một cái vực sâu, nổi lơ lửng rất nhiều thứ.

- Đều là cái gì?

Bọn người Khương Nghị sốt ruột, lại không tiện quá thúc giục.

- Phụ thân đều là đang hái đồ trong rễ cây, cuối cùng mạo hiểm đụng vào vực sâu, vớt ra một cái bia đá rách nát, sau đó ngoài ý muốn liền phát sinh.

- Bia đá??

- Chính là cái này...

Đại Vương lấy ra một cái bia đá rách rưới từ trong mai rùa không gian, cao tới mười trượng, rách nát thê lương, bị năng lượng nào đó dã man bẻ gãy, chỉ còn lại có một nửa phía dưới, thình lình viết hai chữ —— Lục Táng!

- Chư Thiên Lục Táng?

Khương Nghị vô ý thức thốt ra.

- Không có chuyện gì khác, chỉ hai chữ này, Lục Táng.

Đại Vương lắc đầu, còn đang đắm chìm trong bi thương.

Khương Nghị nhìn bia đá nặng nề, vẻ mặt dần dần nghiêm trọng, lại lật ra một cái bia đá bị tàn phá từ bên trong Thông Thiên Tháp, cao tới mười trượng, rách nát thê lương, bị năng lượng nào đó bẻ gãy, còn lại chính là nửa khúc trên, thình lình viết hai chữ Chư Thiên.

- Chư Thiên Lục Táng?

Bọn người Khương Qua gương mặt có phản ứng, ai lớn gan như vậy, cũng dám lập bia cho trời.

- Một khối sao?

Đại Vương kinh ngạc nhìn hai khối bia đá.

- Không phải một thể, là hai thời đại hai lần lập bia.

- Có ý gì??

- Ta giống như đã biết nguyên nhân Thái Cổ kết thúc.

Khương Nghị có một dự cảm mãnh liệt, đại lục thứ mười hẳn là bị hủy một lần ở trong tai nạn Chư Thiên Lục Táng cùng Vĩnh Hằng Lục Đạo giáng lâm.

Đan Hoàng nhìn bia đá phía ngoài càng chấn kinh, chẳng lẽ lúc trước đại lục thứ mười là chiến trường Chư Thiên?

Vậy trong này mai táng chính là ai!

Đao hồn bên trong Thiên Hoang Bá Đao thức tỉnh:

- Nơi này là tòa Thiên Táng đại mộ đã biến mất kia?

Khương Nghị nói với Đại Vương:

- Ngươi còn nhớ rõ vết nứt kia không?

- Ngươi khẳng định muốn đi sao? Ta chỉ nói nơi đó là chỗ đặc biệt nhất, không nói nơi đó là nơi thích hợp nhất.

Đại Vương khắc cốt ghi tâm ký ức khi còn nhỏ, tiếng tộc nhân kêu thảm, lời phụ thân căn dặn vẫn còn văng vẳng bên tai.

- Chúng ta chỉ nhìn một chút, không mạo hiểm.

Chu Thanh Thọ trợn trừng mắt một cái:

- Lời này và chỉ từ từ không đi vào khác nhau ở chỗ nào.

Đại Vương rất do dự:

- Lúc ấy chúng ta mạo hiểm thử, là cân nhắc đến chủ nhân Giới Nguyên không có ở đây, hoặc là ngủ say, bây giờ chủ nhân Giới Nguyên đã trọng chưởng thế giới, nếu như tiến vào nơi đó...

Khương Nghị nói:

- Ta biết nơi đó rất nguy hiểm, sẽ không nắm mệnh của mọi người đi nói đùa. Ta cam đoan, chỉ là ở bên ngoài nhìn, sau đó càn quét bảo địa khác.

- Ừm... được thôi!!

Đại Vương cố lấy dũng khí, các tộc nhân đều chết ở nơi đó, nơi đó cũng coi là mộ của bọn hắn, trước khi đi thì đến bái một chút đi.

- Sư phụ, ngài đối với toà vực sâu kia có suy đoán gì sao?

Khương Nghị đi theo Đại Vương rời khỏi, ở trong ý thức lại hỏi đến Đan Hoàng.

Nhưng, Đan Hoàng lại trầm mặc không nói.

Khương Nghị đã đợi lại đợi, Đan Hoàng từ đầu đến cuối vẫn không có cho ra bất kỳ lời đáp lại nào.

- Sư phụ??

Khương Nghị hỏi di hỏi lại mấy lần, trong ý thức vẫn im lặng, thật giống như Đan Hoàng cũng không còn tồn tại.

Giới Nguyên sơn ở vào nơi sâu nhất của thế giới mới, phạm vi chừng hai ba trăm dặm, đột ngột nhảy lên, thẳng tới khung trời.

Hùng vĩ, bao la!

Nguy nga, uy lực, giống như Thiên Thần!

Sự khổng lồ, khí thế, đủ để cho bất cứ sinh linh gì cũng lòng sinh kính sợ, cảm nhận được mình nhỏ bé cùng yếu ớt.

Hào quang sáng chói chiếu rọi khắp nơi, phạm vi bao phủ đạt mấy ngàn dặm, năng lượng nồng đậm tràn ngập giữa đất trời, hình thành sương mù thậm chí hóa thành cầu vồng, trải rộng ra các dãy núi rừng rậm cùng khung trời.

Tại xung quanh Giới Nguyên sơn, chỗ cách hai ba ngàn dặm, còn có ba ngọn núi khổng lồ nhất bên trong ba mươi tám ngọn Tổ Nguyên sơn, mỗi ngọn núi đều có nền tảng gần trăm dặm, giơ lên cao nâng lấy khung trời, mang theo ánh sáng vô tận.

Ba ngọn Tổ Nguyên sơn to lớn bảo vệ Giới Nguyên sơn, cùng nhau tạo thành khu thế giới trong phạm vi hơn tám ngàn dặm.

Nơi này quanh năm rạng rỡ, có ban không đêm, năng lượng bành trướng, cây cối tươi tốt, nơi này cũng có đến hàng tỷ Yêu thú. Trong đó không thiếu một ít dị loại vô cùng cường hãn, từ thời gian huyết mạch đi lên, thậm chí không kém gì một ít Yêu Chủ ở phía ngoài.

- Chúng ta đến trung tâm, lại đi đến phía trước hơn ba ngàn dặm chính là Giới Nguyên sơn, chúng ta đi từ dưới đất. Giống loài Yêu tộc ở gần trung tâm vô cùng phong phú, bên trên ba ngọn Tổ Nguyên sơn cũng đều là Yêu Chủ mạnh nhất.

Đại Vương nhảy xuống từ trên Long Lân Lôi Mã, lòng tràn đầy kính sợ đối với ánh sáng chiếu xa vạn trượng rừng rậm ở trước mặt.

Chu Thanh Thọ sợ hãi thán phục:

- Nơi này còn có Yêu Chủ mạnh nhất? So Đằng Xà đều mạnh hơn sao??

Đại Vương nói:

- Đằng Xà từ ban đầu đã ở đây, cuộc chiến Yêu Chủ lần đầu tiên bị Đào Ngột liên hợp mấy Yêu Chủ đánh bại, bất đắc dĩ lui đến ba vạn dặm bên ngoài. Đại chiến Yêu Chủ lần thứ hai chính là do Đằng Xà nhấc lên, bọn chúng muốn trở lại khu trung tâm, nhưng phạm vi chiến tranh về sau lại tiếp tục mở rộng, quét sạch toàn thế giới, cho đến lúc đã mất đi khống chế. Đằng Xà bất đắc dĩ lại thua, từ đó về sau cũng không có lại sinh ra Đằng Xà thuần huyết thật sự nữa, cũng trung thực hơn.

- Nơi này lại còn có Đào Ngột?

Khương Qua sợ hãi thán phục, nơi này thật đúng là Yêu thú nào cũng đều có, không hổ là thế giới Yêu thú.

Bình Luận (0)
Comment